Chương 23: Chưa thể đối mặt (tiếp)

Bối Bối dành cả buổi sáng để làm việc lặng lẽ bên bàn làm việc, giữ khoảng cách với tất cả mọi người, không nói bất kì một câu nào. Cô chỉ tập trung vào công việc trước mắt, đồng nghiệp cũng cảm thấy sợ hãi, họ đều không dám nghiêng người nói chuyện với Bối Bối.

Cùng lúc đó, hôm nay không chỉ Bối Bối có hành động lạ hơn bình thường mà một nhân vật chính khác của câu chuyện này cũng im lặng cả ngày, những tiếng tán ngẫu và đùa giỡn hằng ngày với đồng nghiệp cũng biến mất. Trước đây, Bối Bối sẽ cùng Thư Hân và Nhất Sơn đến nơi gần công ty để ăn trưa, gần đây có thêm Sở Nguyên cùng họ đi ăn trưa.

Nhưng hôm nay Bối Bối không có tâm trạng để nói chuyện với bất kì ai, khi Thư Hân bước đến hỏi Bối Bối muốn ăn gì cho bữa trưa, Bối Bối nói với cậu ấy rằng cô sẽ gọi đồ ăn bên ngoài, cuối cùng Thư Hân cùng Bối Bối gọi đồ ăn, Sở Nguyên cùng với Nhất Sơn ra ngoài ăn.

Bối Bối biết người đàn ông cao lớn ngồi đằng sau Bối Bối vẫn đang nhìn chằm chằm cô, cô phớt lờ ánh mắt rực lửa của cậu ta và tập trung vào công việc, cho đến khi cậu ta với Sở Nguyên đi ra khỏi phòng, Bối Bối mới thở phào nhẹ nhõm. Bầu không khí giữa họ kiềm nén đến mức sắp phát điên, rốt cuộc Bối Bối định chịu đựng tình cảnh này đến bao lâu đây.

Mười phút sau, đồ ăn đặt bên ngoài cũng được giao tới công ty, Bối Bối cầm hộp cơm cá ngừ nướng muối và đi đến phía bàn ăn dài ở phía sau phòng, Thư Hân ngồi cạnh Bối Bối yên lặng ăn được một lúc, cuối cùng người bạn thân của Bối Bối cũng không nhịn được mà gọi Bối Bối.

- Bối Bối, cậu chắc cậu không sao chứ ?

- Sao vậy ?

- Hôm nay cậu không nói một câu nào, có phải bị đau đầu không ? - Nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Thư Hân, một loại cảm xúc khác xuất hiện trong tâm trí Bối Bối.

- Không sao. - Bối Bối cười đáp.

Cậu ấy nghe xong im lặng một lúc rồi hỏi Bối Bối :

- Vậy thứ sáu tuần trước Nhất Sơn đã đưa cậu về đâu ? Nó biết nhà cậu ở đâu không ?

Câu hỏi của Thư Hân khiến tay cầm thìa ăn cơm của Bối Bối trong giây lát cứng đơ lại, Thư Hân vẫn đang chờ câu trả lời của Bối Bối, Bối Bối giả vờ như không có chuyện gì xảy ra để lừa cậu ấy.

- Cậu ta đưa tớ về nhà.

- Vậy thì tốt rồi, tớ còn tưởng nó đưa cậu về nhầm chỗ, toé cũng vừa mới biết là nó biết địa chỉ nhà cậu.

Bối Bối cố nén sự lo âu của mình, nhìn Thư Hân tiếp tục nói. Thư Hân cẩn thận quan sát Bối Bối xem có bất thường gì không rồi mới từ từ đặt chiếc thìa ăn cơm xuống, nghiêm túc hỏi Bối Bối:

- Nói thật đi, có chuyện gì xảy ra với cậu sao ?

Bối Bối nhìn thằng vào mắt Thư Hân mà đấu tranh trong lòng, một bên Bối Bối khao khát mong được chia sẻ hết cảm xúc của mình đến người bạn thân này, muốn tìm một người để tâm sự, muốn ai đó an ủi Bối Bối và Thư Hân là người duy nhất có thể khiến Bối Bối yên tâm, không có một ai trên đời này Bối Bối có thể dựa vào ngoại trừ Thư Hân, nhưng mà.....

- Tớ không sao.

- Chắc chắn ?

- Ừ, cảm ơn cậu đã lo lắng cho tớ. - Bối Bối gượng cười, vỗ nhẹ vào vai bạn mình, đứng dậy ném phần cơm hộp đang ăn dở vào thùng rác.

Lúc Bối Bối quay người lại nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Thư Hân, Bối Bối không khỏi cảm thấy tội lỗi vì đã lừa dối bạn mình, mặc dù Bối Bối rất muốn nói hết mọi chuyện. Nhưng cứ nghĩ đến Bối Bối và Nhất Sơn đều là bạn của cậu ấy, mối quan hệ giữa họ bình thường đã rất căng thẳng, Thư Hân đã nhiều lần phải đứng giữa họ, Bối Bối không muốn gây thêm áp lực nào cho bạn mình vì chuyện này.

Dù sao chuyện này cũng không có gì đáng nói, không để thêm người thứ ba biết là điều tốt nhất.

Bối Bối im lặng làm việc trong suốt buổi chiều, Nhất Sơn cũng không đến quấy rầy Bối Bối, từ biểu hiện của hắn, Bối Bối có thể thấy rằng tâm trạng hắn cũng không tốt là bao. Thời gian trôi đi, sắc mặt của Nhất Sơn càng trở nên cáu kỉnh, ngay cả các lập trình viên cấp dưới của cậu ta cũng bắt đầu để ý đến điều đó chạy đến hỏi Thư Hân chuyện gì đã xảy ra với cậu ta, chỉ thấy Thư Hân cười khổ rồi lắc đầu tỏ ý rằng ngay cả cậu ấy cũng không biết chuyện gì đã xảy ra, còn về lí do tại sao Bối Bối cũng không định nói.

Nhất Sơn đã nói muốn nói chuyện rõ ràng với Bối Bối, nhưng đối với cô, khoảnh khắc cô bước ra khỏi căn phòng đó, tất cả cuộc nói chuyện đều đã kết thúc rồi.

- Này này này, in giúp tớ cái này với. - Bối Bối đang đứng trước máy photo ở cuối phòng, Thư Hân đột nhiên chạy đến đưa Bối Bối tờ giấy trong tay.

- Muốn in bao nhiêu bản ?

- Mười bản, Bối Bối, cậu đã hoàn thành xong tập sách mà cậu phụ trách chưa ?

- Vẫn chưa. - Bối Bối đặt tờ giấy vào trong máy photo, quay lại trả lời cậu ấy.

Thư Hân bất chợt ghé vào tai Bối Bối thì thầm:

- Có muốn để Sở Nguyên đến giúp cậu không ? Công việc bên tơd xong rồi, vừa vặn Sở Nguyên đang rảnh.

- Không sao đâu, chỉ còn một ít thôi. - Bối Bối từ chối lời đề nghị tuyệt vời của cô ấy.

Thư Hân im lặng một hồi, vẫn cố gắng hỏi Bối Bối:

- Hay để Sở Nguyên đến giúp cậu đi, em ấy rất chịu khó, nhiều việc em ấy làm đều rất tốt.

Thư Hân bắt đầu khen ngợi :

- Cậu thấy Sở Nguyên thế nào ?

- Chà, công việc làm rất tốt.

- Còn gì nữa không ?

- Rất đẹp trai. - Bối Bối cười đáp.

- Ồ ! Hiếm khi thấy cậu khen người khác nha !

- Tớ chỉ nói sự thật, Sở Nguyên thật sự rất lễ phép. - Bối Bối trực tiếp trả lời.

Lúc đầu đúng là Bối Bối hơi nghi ngờ tên nhóc đó tiếp cận bạn cô rốt cuộc là có ý gì, nhưng sau một thời gian tiếp xúc với Sở Nguyên, quan sát mọi hành động của em ấy trong hai tuần qua, Bối Bối biết rằng sự lịch sự của cậu nhóc không phải là giả mạo, em ấy thực sự rất lễ phép, là một chàng trai tốt.

- Đúng vậy, Sở Nguyên thật sự rất ưu tú, ai trở thành người yêu em ấy chắc sẽ hạnh phúc lắm, người khác sẽ ghen tị cho mà xem, tớ nói đúng không ! - Thư Hân nghiêng người qua, rất hài lòng khi thấy Bối Bối khen cậu thực tập sinh của cậu ấy, không hiểu sao đôi mắt nhỏ đấy cứ sáng lên như thể một điều ước đã trở thành hiện thực vậy.

- Ừm...tớ tự hỏi ai sẽ may mắn trở thành người yêu của em ấy !

- Vậy...nếu cậu có người yêu như Sở Nguyên thì sao ?

- ....Cũng tốt, nhìn trông có vẻ không phải kẻ đào hoa, cảm giác rất chân thành.

Bối Bối lấy tờ giấy Thư Hân nhờ in ra khỏi máy photo nhưng khi nhìn thấy những gì được ghi trên tờ giấy, mắt Bối Bối như sắp rơi khỏi tròng...

- Nhưng mà...

- Hả ?

- Dùng xong máy in chưa, tôi có thể dùng được chưa ? - Bối Bối chưa kịp nói xong, một giọng nói trầm đột ngột phát ra từ phía sau lưng Bối Bối.