Chương 19: Hôn mê

Editor: Dĩm

Đinh Duệ Bác và Thiệu Chính Hào đưa Quý Nặc đi khắp các con phố, và cuối cùng đến một cái quán nhỏ khuất sâu trong ngõ hẻm.

Chưa tới giờ ăn tối, quán nhỏ đã chật cứng người, ba người may mắn còn một bàn duy nhất, nếu không phải đợi đợt sau, mà chờ sẽ rất lâu.

Một cặp đôi so với đám người Quý Nặc đến muộn vài phút, cô gái tức giận trách cứ bạn trai, còn liên tục đánh vào người anh ta: "A, là lỗi của anh, em muốn ăn hủ tiếu khô ở quán này lâu lắm rồi ... giờ thì sao, phải đợi ít nhất một tiếng nữa!"

"Đau, đau, đừng đánh nữa, anh đi hỏi ông chủ xem có cái ghế dài không, em ở đây đợi, anh đi mua kem cho em, được không? Đừng tức giận. Ai kêu em hôm nay nhất quyết cứ đòi tới đây ăn ... " Anh người yêu cuối cùng nhỏ giọng nói thầm, nhưng cũng bị cô gái nghe thấy.

"Hôm nay em cứ thích đến đấy thì sao! Anh là bạn trai của em, không nên tới đây sớm hơn để chiếm chỗ à!" Cô người yêu lại bắt đầu nóng giận, nắm lỗ tai anh người yêu.

Quý Nặc nhìn cặp đôi này mỉm cười, không hiểu sao có một chút ghen tị.

Thiệu Chính Hào quen thuộc gọi đồ ăn, "Ông chủ, cho ba bát hủ tiếu khô, súp lơ, thêm nhiều món chay! Bọn cháu là khách quen ở đây nên phải ưu tiên đấy nhé! Một đĩa bún xào thịt băm, thịt lợn luộc, à cho thêm hai chai bia nữa, tạm thời bằng đây đã."

"OK, tôi đem bia cho mấy cô cậu uống trước." Ông chủ viết xong thực đơn, liền cầm hai chai bia đặt lên bàn, sau đó đi làm việc khác.

Quán ăn này được trang trí theo kiểu cổ xưa, tiếng nói cười ồn ào, rất sôi động.

Quý Nặc thích không khí náo nhiệt này, ít nhất chứng tỏ rằng cô thực sự còn sống.

Đinh Duệ Bác mở nắp bia và đến tủ khử trùng để lấy ba cái cốc.

“À quên, em gái vẫn còn là vị thành niên, không uống được.”

Quý Nặc cười khẽ “Đinh học trưởng, em đã lớn rồi, nếu anh đã rót rồi, em liền bồi hai học trưởng làm một cốc.”

Quý Nặc cầm cốc bia đầy lên, một ngụm uống hết.

Đinh Duệ Bác và Thiệu Chính Hào hơi sợ hãi trước sự táo bạo của Quý Nặc, thấy cô uống hết một hớp, còn lắc lắc cái cốc không trước mặt bọn họ, cuối cùng cả ba đều cười haha vui vẻ. Đinh Duệ Bác nhấp một ngụm bia nói, "Em gái nhỏ thực lợi hại. Không thể coi thường.”

Quý Nặc ngượng ngùng sờ mũi, cảm thấy bầu không khí có vẻ đang rất vui nên có thể hỏi họ vài câu nhỉ.

“Đinh học trưởng, Thiệu học trưởng, em muốn hỏi các anh một chuyện.”

“Hỏi đi, muốn biết thì cứ hỏi.” Thiệu Chính Hào nhìn xuống điện thoại và trả lời câu hỏi của Quý Nặc.

"ừm, hai anh có biết Quý Thần không?"

"Quý Thần, em đang nói về chủ tịch hội học sinh? Cậu ấy cũng học năm hai giống với bọn anh. Hình như đang học nghiên cứu dược vật." Vừa vặn ông chủ cũng vừa lúc bưng đồ ăn đến, Đinh Duệ Bác gắp một miếng, rồi mới trả lời vấn đề của Quý Nặc.

“Đúng, đúng, chính là anh ấy, anh có biết anh ấy không?”

“Có biết, nhưng không có thân, Làm sao vậy?” Thiệu Chính Hào nhìn đồ ăn được bưng lên, nước miếng đã chảy ròng ròng, cũng không nghịch điện thoại nữa, bắt đầu cầm đũa ăn, vừa cắn miếng thịt béo ngậy và mềm trong miệng, vừa trả lời.

“Ồ… không biết à … Không có việc gì, mau ăn đi… Còn một câu hỏi nữa, hai anh học trường cấp ba nào vậy?”

“Anh với Đinh Duệ Bác, là bạn nối khố của nhau, bọn anh học chung trường tiểu học là trường tiểu học trực thuộc Đại học Sư phạm, trường trung học cơ sở là trường trung học cơ sở thứ tư, còn trung học phổ thông là trường ngoại ngữ." Thiệu Chính Hào nói.

Các món ăn nhanh chóng được bưng lên, cả ba người đều bắt đầu động đũa.

"Ồ ... vậy thì hai người đúng là có duyên phận, ở bên nhau suốt chặng đường ..." Quý Nặc lẩm bẩm sau khi nghe vậy, các trường tiểu học đều là trường tiểu học trực thuộc trường Đại học Sư phạm, nhưng cũng đã quá lâu rồi, hẳn sẽ không có liên hệ gì. Hơn nữa nghe giọng điệu của Thiệu Chính Hào, có lẽ không quen biết anh trai mình, chỉ có nghe nói đến.

Quý Nặc đã lâu không động đũa, Đinh Duệ Bác và Thiệu Chính Hào không để ý đến sự lơ đãng của Quý Nặc, họ nhanh chóng thu thập thức ăn trên bàn vào bụng, ăn xong còn ợ một hơi.

“Được rồi, em gái, cũng muộn rồi, bọn anh tiễn em đến trạm giao thông công cộng nhé.” Đinh Duệ Bác lau miệng nói với Quý Nặc.

Quý Nặc gật đầu, đã đến lúc phải về nhà. Ngày mai cô còn phải đi học.

Bởi vì quán hủ tiếu khô này nằm ở một ngõ hẻo lánh tận trong cùng phố ăn vặt, ba người đi vòng quanh con hẻm, không hiểu sao lại đi đến một con hẻm không có người.

Thiệu Chính Hào cũng nói với Quý Nặc, “Chúng ta đi đường tắt, sẽ đến trạm giao thông công cộng nhanh hơn.”

Quý Nặc không nghĩ nhiều và gật đầu. Đột nhiên, cô cảm thấy hơi choáng váng, hai chân mềm nhũn ra, trực tiếp ngã xuống đất ...