Chương 12

Trong thời gian Hạ Mặc đang rối rắm trong lòng. Lục Tu yên lặng tỉnh dậy tựa lưng vào đầu giường, hôn nhẹ nhàng xuống trán của cậu, nhẹ giọng nói: “Đói bụng rồi đúng không, ra ăn một chút gì đi. Quần áo của cậu thì hong khô ở dây, trong phòng tắm có bàn chải đánh răng mới và khăn lông chưa dùng đấy.”

Sau khi nói xong, anh không đợi Hạ Mặc lên tiếng, tự động đi ra ngoài. Hạ Mặc mặt mày hồng hồng mà nhanh chóng thu dọn đồ đạc, ăn xong bữa sáng không tính là sớm, rồi bảo Lục Tu đưa cậu về nhà.

Anh cũng không nghĩ là sẽ trói buộc cậu ở lại, nghe cậu muốn về cũng gật đầu đồng ý, chỉ là thái độ hình như không được tốt lắm.

Về sau Hạ Mặc bắt đầu trốn tránh anh, nhắn tin không thấy trả lời, điều này cũng nằm trong dự kiến của Lục Tu.

Anh nhìn lên thanh tốc độ nhiệm vụ của Hạ Mặc đã lên đến 50 % giá trị hạnh phúc, mỗi ngày vẫn như cũ, anh kiên trì chia sẻ những chuyện xảy ra trong ngày cho cậu, ân cần thăm hỏi như bình thường, duy trì hình tượng một người đàn ông tốt, lẳng lặng chờ đợi thời cơ đến.

Hôm nay Lục Tu lại được phái đến nhà Hạ Mặc lấy tài liệu, đây là lần đầu tiên sau chuyện xảy ra đêm đó anh gặp trực tiếp Hạ Mặc, cấp trên của anh cũng không phải mỗi ngày đều có tài liệu để quên ở nhà.

Khi anh gõ cửa, Hạ Mặc đi ra mở cửa chỉ hé ra một khe hở nhỏ, đem tài liệu đưa qua he hở nhỏ cho anh, rồi nhanh chóng đóng cửa lại.

Lục Tu vội vàng đưa một tay ra chống cửa, giơ hộp bánh nhỏ giương lên một chút: “Chờ một chút Hạ Mặc, tôi muốn mang cái này cho cậu… cậu làm sao vậy?”

Hạ Mặc quay người đi không cho anh nhìn thấy hai mắt đỏ bừng của mình, hoang mang rối loạn nói: “Không, không có việc gì, anh trở về làm việc đi!”

“Mở cửa!”. Lục Tu dùng chân kê ở cửa, cũng không đẩy cửa ra, chỉ là giọng nói mang theo một tia nguy hiểm cùng áp bức: “Có phải cậu muốn hàng xóm nhìn thấy hai chúng ta như này không…”

Hạ Mặc nghe ra sự nghiêm túc trong lời nói của anh, sợ bị hàng xóm nhìn thấy anh và cậu dây dưa không rõ ở đây, buông lỏng tay ra để Lục Tu vào nhà.

Lục Tu đặt đồ vật trong tay mình xuống, ngón tay cái khẽ đưa lên mặt cậu nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt của Hạ Mặc, đau lòng nói: “Làm sao vậy, Trần Mục bắt nạt cậu à?”

Hạ Mặc chỉ nhìn anh rồi lắc đầu, nước mắt ngày càng chảy ra nhiều hơn, rõ ràng trước khi Lục Tu tới cậu cũng đâu làm sao, nhưng khi anh vừa tới dịu dàng hỏi cậu hai câu thì nước mắt liền như thác nước ròng ròng chảy xuống trông rất ủy khuất khổ sở vô cùng. Lục Tu hỏi không ra được cái gì cũng không hỏi nữa, chỉ kéo người vào lòng nhẹ nhàng dỗ dành cậu để cậu phát tiết.

Dựa vào trong ngực Lục Tu, cậu khóc lớn một hồi, rồi bình tĩnh trở lại. Có lẽ là bởi vì cái ôm của Lục Tu quá ấm áp, nhẹ nhàng vỗ về lưng cậu bằng bàn tay của anh khiến cậu an tâm. Hạ Mặc nghẹn ngào kể ra chuyện của cậu.