Quyển 1: Tướng quân phản quốc và đế vương vô tình

Chương 7: Đâu mới là hồi kết

Thế giới này không có thứ gì là không phải trả giá cả, sở dĩ có những người có thể sống hồn nhiên vui vẻ, là bởi vì có một số người đã thay họ trả cái giá đó.

Bạn bè bạn có thể sinh ra trong nhung lụa, còn bạn lại sinh ra trong bùn lầy, đó không phải là bất công, đó là vì cha mẹ họ, tổ tiên họ đã trả một cái giá lớn hơn là tổ tiên hay cha mẹ bạn đã làm.

Đôi khi chúng ta phải hiểu và chấp nhận sự thật rằng, thế giới này rất bất công mà cũng vô cùng công bằng.

Vũ Mị không có hào quang của nữ chủ, tất thảy những thứ nàng có được đến ngày hôm nay đều phải trả một cái giá không nhỏ.

Kể cả ván cờ nực cười này...

Một cơn mưa lớn chưa từng thấy ở kinh đô, nước đổ xuống thác.Gió thét gào tang thương. Bầu trời đen như mực. Chớp sáng rạch loạn trên bầu trời.

Mưa suốt một ngày một đêm vẫn không có dấu hiệu dừng.

Kinh thành yên ắng lạ thường, chỉ có tiếng mưa rơi không ngừng.

Bão đến rồi.

Âu Dương Liệt ngây người trong thư phòng.

Diệp Vân Tuyết cầu kiến mấy lần không thấy hắn phản ứng, nàng ta đành tự mình xông vào.

Nhịn không được quát lên: "Chàng còn ngồi đó ngây người!"

Âu Dương Liệt nhìn đến khuôn mặt tức giận của nàng ta, bất chợt nhíu mày: "Nàng lại muốn làm gì?"

Diệp Vân Tuyết bị biểu cảm này làm cho sững sờ, nhưng nàng không can tâm chút nào.

" Vũ Mị nhất định vẫn ở trong kinh thành! Chàng chỉ cần cho người lục soát thật kỹ là được! Nàng ta trọng thương sẽ không thoát nổi!"

Âu Dương Liệt im lặng nhìn nàng ta. Giường như đánh giá lại câu hỏi của bản thân. Tại sao lại yêu Diệp Vân Tuyết.

"Nàng ấy sẽ chết! Chuyện này nàng không phải lo! Lui ra đi!"

Nàng ấy trọng thương rồi, khoảnh khắc cuối cùng Vũ Mị đã xoay người tránh được nhát đao đó, ngay khi hắn tưởng nó đã chạm đến nàng.

Trái tim hắn lúc đó như nhảy ra khỏi l*иg ngực... và dường như mãi đến giây phút đó hắn mới hiểu được một điều mà hắn đã cố gắng khoá chặt bấy lâu.

Cuối cùng thì người ta chỉ hay lợi dụng vô điều kiện, nổi giận vô cớ hay nặng lời với người mang lại cho họ cảm giác an toàn. Một cách vô thức, người ta cho rằng dù có đối xử ra sao thì người kia cũng không rời bỏ họ.

Hoá ra những điều tàn nhẫn như thế lại xuất phát từ sự tin tưởng.

Và buồn thay, chỉ đến những khoảnh khắc chứng kiến bản thân tự tay phá huỷ tất cả, ta mới nhận ra mình đã sai lầm thế nào.

Chúng ta vĩnh viễn sẽ chẳng bao giờ hiểu được mình đã hạnh phúc thế nào cho đến khi ta mất đi nó.

Diệp Vân Tuyết trong lòng vừa đau đớn vừa tức giận không thôi.

"Chàng! Hừ... chàng làm ta quá thất vọng!" Diệp Vân Tuyết tức giận đạp đổ chiếc bàn đến "rầm" một tiếng. Sau đó, phẩy tay áo bỏ đi. Không kịp nghe đến một câu lẩm bẩm thì thào của Âu Dương Liệt.

"...Nàng cũng vậy."

Diệp Vân Tuyết mang theo tức giận trở về, giữa đường lại gặp được Triệu Minh.

Nàng ta cắn răng, nắm chặt khăn tay hạ quyết định, nói với Triệu Minh.

"Hoàng thượng vừa hạ chỉ dụ! Truy sát Vũ tướng.. tội nhân Vũ Mị."

Triệu Minh sững sờ nhìn nàng ta: "Sao người không cho gọi thần?"

Diệp Vân Tuyết cười nhạt: " Chàng mệt mỏi rồi, ngươi làm việc không nghiêm, để phạm nhân trốn thoát, còn có tư cách gặp chàng sao!"

Triệu Minh vội quỳ xuống, ánh mắt như hiểu rõ mà đảo qua gương mặt xinh đẹp của Diệp Vân Tuyết.

"Thần có tội! Xin nhận trách phạt!"

Diệp Vân Tuyết thấy thế mới hài lòng cười.

"Hoàng thượng cho ngươi một cơ hội lập công chuộc tội, đừng để người thất vọng! Đi đi!"

Triệu Minh cắn răng: "Thần tuân chỉ!"

————————————————

Âu Dương Liệt nhìn Lưu công công vội vã chạy dưới mưa đến. Dáng vẻ chật vật không hề phù hợp với một đại tổng quản.

Hắn không kìm được mà nghi hoặc hỏi.

"Có chuyện gì mà ngươi..."

Còn chưa hỏi xong, đã nghe Lưu công công hoảng hốt kêu.

"Bệ hạ! Không xong rồi!"

Tiếng kêu khóc mỗi lúc một lớn, nước mưa cũng chẳng rửa trôi được máu đỏ, mùi tanh nồng đượm lan toả trong không khí. Sực vào cánh mũi khiến người ta choáng váng.

Phản quân đánh vào cổng Tây kinh đô, quân đội của Vũ Mị vây thành.

Chu tướng quân dẫn quân về đến nơi chỉ đạo công thành.

Cấm vệ quân làm phản, mở cổng cho phản quân tràn vào.

Vũ Mị hiện tại vẫn ở trong kinh thành, tại cố phủ của Lương gia, cũng là căn nhà cũ của nguyên chủ.

Đương nhiên chẳng phải ngẫu nhiên mà nàng chọn nơi này. Nơi này tuy rằng bỏ hoang đã lâu, nhưng vẫn còn lại các vật dụng sơ sài.

Đây là nơi đầu tiên nguyên chủ gặp được nam nhân nàng đã yêu suốt cuộc đời, vậy thì nó cũng nên là nơi cuối cùng.

Nàng đưa tay lên, chẳng có gì ngoài màu máu đỏ tươi. Máu của chính nàng.

Vũ Mị than nhẹ một tiếng, vết thương ở lưng đúng là khó mà tự băng bó nhất. Nhưng nàng cũng chẳng còn cách nào.

[Ký chủ thật là, vì giành vận khí nữ chủ mà ngay cả mạng cũng không cần] Hệ thống không khỏi cảm thán. [Nếu như ký chủ chết trước khi thu hồi đủ vận khí thì nhiệm vụ sẽ coi như thất bại.]

"Ừ, ta biết. Nếu không ta cũng không ngại chết thử." Vũ Mị bật cười.

[...] Ký chủ còn cười được. Lúc đó tim hệ thống đã nhảy lên đến cổ luôn rồi. Nhiệm vụ này từ lúc phát ra đến giờ chưa có ai hoàn thành đến mức này đâu.

À hệ thống không có tim a.

Nam cường nữ cường, nam nữ chủ giá trị vũ lực cao, giá trị đầu óc cao, đến cả giả trị nhan sắc cũng rất cao, liên kết nam nữ chủ khó chia rẽ, vận khí của bọn họ lại liên quan đến cả đống nhân vật phụ và nền tảng của không chỉ một quốc gia. Trò chơi chính trị lớn thông thường các ký chủ đã chơi không nổi. Đừng nói đến một cặp nam nữ chủ cường đại.

Vụ này người của Tổ công lược không đủ sức, người của tổ nghịch tập tuy phù hợp hơn chút hơn nhưng vẫn không đủ, đến cả tổ chiến lược và tổ phá huỷ của các Bộ cũng bó tay.

Thật ra nhiệm vụ này không thuộc chuyên môn của bất kỳ bộ nào, cần nghịch tập, vừa nghịch tập vừa công tâm, cũng không được quên chiến lược lật đổ triều đại và đánh bại nam chính, cuối cùng là sắp đặt để huỷ đi vận khí sủng nhi. Đây là các bước cần thiết mà bây giờ hệ thống mới nhìn rõ, cũng là điều mà Vũ Mị đã làm xong.

Nói đến đây hệ thống đã tâm phục khẩu phục trước Vũ Mị rồi.

Khi đó Vũ Mị không chết, nhưng thanh đao cũng đã chạm gần đến cổ nàng. Một cảnh tượng phải nói là vạn phần kinh hoàng, khiến người nhìn cũng phải nhắm mắt. Nhưng Vũ Mị vẫn quay lưng về phía thanh đao đã xoay người nhanh chóng, đao cắt vào người cũng không chớp mắt lấy một cái.

Phải là người đã trải qua những gì, khi đối mặt với đau đớn của cái chết cũng vẫn đứng thẳng lưng.

[Ký chủ vẫn nên cẩn thận hơn, nếu lúc đó không tránh được thì nhiệm vụ này coi như uổng rồi.]

Vũ Mị lắc đầu, nàng không phải nữ chủ, cuộc sống của nàng không có vận khí sủng nhi để may mắn được ai đó xuất hiện như một vị thần vào phút cuối.

Đó cũng là lý do tại sao nàng tin chắc mình có thể đánh bại nữ chủ.

Cuộc sống của người mạnh mẽ chưa bao giờ là dễ dàng cả.

Giống như người trả nhiều tiền và trả ít tiền, cái giá lớn, món hàng mua về khó mà có thể kém chất lượng hơn.

Bởi vì không có may mắn, nên cũng không có tâm tư chơi trò may rủi.

Bất kể là việc nàng không bị gông cổ mà chỉ bị còng tay, việc còng tay đã được nới lòng từ trước hay độ nông sâu của vết thương đều đã được Vũ Mị cân nhắc rồi.

Nếu như nàng không trọng thương, Âu Dương Liệt sao có thể thả nàng đi, sao có thể lay động tình yêu của hắn.

Nếu tình yêu của hắn không lay động, sao Diệp Vân Tuyết có thể cố tình lừa Triệu Minh.

Nàng biết Diệp Vân Tuyết không can tâm, nàng ta mà bỏ qua mới là chuyện lạ, nhất là trước phản ứng như thế của Âu Dương Liệt.

Nếu nàng ta không lừa Triệu Minh, sao Triệu Minh có thể hết hy vọng mà phản bội. Hắn đã lừa Diệp Vân Tuyết một lần để thả nàng đi rồi, lòng trung thành cũng đã lung lay.

Nhưng thả công thần như nàng là một chuyện, mở thành mời địch lại là chuyện khác.

Nếu nàng không trọng thương cầu hắn, Diệp Vân Tuyết không độc ác ra lệnh truy xét, thì khó mà dồn hắn đến con đường đó.

Mà thực tế Diệp Vân Tuyết không thể nhờ ai ngoài nam phụ Triệu Minh, bởi vì triều thần không ai ưa nàng ta, còn ngoại thích thì đã sớm bị chính nàng ta đạp đổ.

Hệ thống nghẹn lời trân trối, khẽ cảm thán [Tâm phục khẩu phục trước ký chủ!]

Đây rõ ràng là ván cờ một người chơi, trong đó quân cờ mang tên Vũ Mị trở thành người thâu tóm tất cả, bao gồm cả chính bản thân nàng.

" Ừm, có chút mệt, ngủ một chút cũng không tệ." Vũ Mị cảm thán, sau khi băng bó liền phó mặc tất thảy đặt lưng xuống chiếc giường cũ kỹ mà nghỉ ngơi.

Vậy là trong thời khắc chuyển giao thời đại đầy lịch sử, nhân vật chính say xưa ngủ ngon lành chăng?

Âu Dương Liệt lạnh lùng đứng trong thư phòng, Diệp Vân Tuyết vẫn ở bên cạnh tức giận đến nỗi bật cười.

"Các ngươi! Tất cả các ngươi! Vì một con đàn bà mà phản bội hay sao!?"

Nhưng bọn họ không để ý đến ả, tất cả chỉ nhìn vào Âu Dương Liệt. Vẫn nghiêm túc gọi hắn một tiếng "hoàng thượng" .

Âu Dương Liệt hơi khó chịu với sự phiền phức của Diệp Vân Tuyết, nhưng cũng không bắt nàng ta lui ra vội.

"Các ngươi ý thức được mình đang làm gì không?" Hắn hỏi.

Chu tướng quân dẫn đầu trả lời: "Hoàng thượng, chúng thần chỉ mong người có thể xét xử công minh với Vũ tướng quân. Phế đi yêu hậu này! Gϊếŧ chết ả để trừ hậu hoạ."

Thủ lĩnh phản quân châm chọc nói: "Người nên sáng suốt một chút đi. Không chỉ là đổi hoàng hậu, cho dù đổi một hoàng đế chúng ta cũng không ngại."

Nếu không phải đã đáp ứng hợp tác với Chu tướng quân, lại e ngại quân đội của hắn đã tràn vào đây , hắn bây giờ đã ngồi lên ghế hoàng đế rồi.

Triệu Minh đối với việc khác không có ý kiến, chỉ yêu cầu xá tội cho Vũ Mị.

Nếu như đến lúc này mà Âu Dương Liệt còn không nhìn ra manh mối thì hắn không đáng mặt nam chính cường đại rồi.

Chu tướng quân cùng với quần thần muốn trừ khử hoàng hậu.

Triệu Minh cùng Chu tướng quân và Thủ lĩnh phản quân đều muốn lật bản án của Vũ Mị.

Thủ linh phản quân lại muốn lật đổ triều đình.

Các đại thế gia muốn nhân cơ hội này để hắn nhượng bộ, giao ra thực quyền.

Bọn họ tất cả liên thủ đánh vào đây, lại kìm kẹp và xung đột lẫn nhau khiến cho không một ý nguyện nào có thể thi hành ngay được.

Hắn có cảm giác chuyện này không đơn giản như thế, cục diện này quá mức rối loạn. Dường như để làm bàn đạp cho một kết quả sau cùng, tất cả chỉ là quân thí tốt.

Đối với một bàn cờ, giá trị của các quân cờ không giống nhau, đương nhiên là sẽ có một số quân cờ được ưu tiên rồi.

Diệp Vân Tuyết lảo đảo lui về phía sau, hoảng hốt đau khổ không thôi, ánh mắt chỉ nhìn về phía Âu Dương Liệt.

"Liệt..."

Mỗi một giây phút chần chờ của hắn là cả ngàn mũi kim đâm vào trái tim nàng, đau đến không thở được...

Âu Dương Liệt nhìn nàng ta, im lặng không nói. Dường như đang cân nhắc.

Trong phút chốc hắn chợt nghĩ, nếu là Vũ Mị trước đây rơi vào trong hoàn cảnh này, nàng sẽ không do dự mà tự vẫn, tuyệt nhiên không để ai dùng nàng mà ép bức hắn.

Còn Diệp Vân Tuyết...

Cho dù cùng là tình yêu, nhưng đứng trước một tình yêu to lớn đầy cao thượng và bao dung, thứ tình yêu xuất phát từ hoà hợp lợi ích trở nên nhỏ bé, hèn mọn không ngờ.

Đã nói rồi mà, nếu đổi lại là bọn họ, có ai có thể hy sinh như Vũ Mị đã làm cơ chứ. Trước đây hắn còn tự hỏi, bây giờ thì đã có được đáp án rồi.

———————————-