Quyển 1: Tướng quân phản quốc và đế vương vô tình (End game)

Chương 10: Thắng làm vua, thua làm giặc

Con người không phải bởi vì mặc cẩm y mà trở nên tôn quý, không thể chỉ khoác áo cà sa lên là thành phật. Bản chất thối nát thì có xông hương hoa cũng không giấu được mùi, tất cả chỉ làm bản thân trở nên đáng ghê tởm hơn mà thôi.

Hạ Điềm công thành bất ngờ lúc rạng sáng, nhưng không hiểu sao dường như Âu Dương Liệt lại như đã biết trước. Chuẩn bị chu toàn.

Chiến sự ở cổng thành căng thẳng suốt một ngày, thương vong nặng nề.

Hạ Điềm buộc phải tạm thời lui quân.

Mấy ngày nay trời vẫn chẳng sáng sủa hơn, ban ngày thì ánh sáng yếu ớt, ban đêm thì mù mịt sương.

Lương gia suốt chục năm qua chưa từng sáng sủa như lúc này. Nhưng dù đèn đuốc ngợp trời thì cũng không thay đổi được sự thật rằng nó là một ngôi nhà bụi bặm, u ám lạnh lẽo như nghĩa địa.

Tựa như việc một mục đích tươi sáng không bao giờ có thể che dấu được sự đau thương tàn khốc của chiến tranh.

Âu Dương Liệt đích thân di giá, sắp xếp mai phục đợi sẵn ở Lương gia.

Còn bên Vũ Mị cũng chuẩn bị tất bật cho việc công thành vào sáng hôm sau.

Giữa đêm đen tối, tiếng "Đoàng" nổ ra nghe rõ mồn một. Pháo hiệu sáng rực liên tục được bắn lên trời cao, kèm theo đó là tiếng trống quân rộn ràng.

Doãn Chu bước vào phòng, cung kính báo cáo.

"Bệ hạ, đại quân tới rồi."

Âu Dương Liệt vui mừng nói.

"Đi! Chúng ta lên tường thành quan sát."

Sau đó không quên dặn dò Diệp Nhất.

"Các ngươi mai phục ở đây. Trẫm muốn bắt sống nàng. Vũ Mị sẽ ở đây. Bên ngoài chỉ có phó tướng của nàng thôi."

Âu Dương Liệt mặc long bào uy nghi bước từng bước lên tường thành lộng gió.

Bên ngoài là một màn sương dày đặc, nhưng vẫn có thể thấy thấp thoáng khói lửa mịt mù, tiếng hét của quân lính và tiếng binh khí va chạm chói tai.

Rất nhanh, có tiên phong báo thông tin về cho Âu Dương Liệt, Hạ Điềm đã chết, tàn quân đầu hàng.

Khương Trọng dẫn quân vào thành nhận tội với bệ hạ vì cứu giá chậm chễ.

Âu Dương Liệt vui mừng.

"Công lớn hơn tội! Người đâu, mở cửa thành đón Khương tướng quân vào thành."

——————————

Khương Trọng là một nam tử trung niên, hắn cưỡi chiến mã vào thành, trường thương trong tay còn dính máu, cả người toả ra một sát khí hừng hực.

Theo sau hắn là hai phó tướng, và cả binh đoàn gươm đao sáng loáng. Khí thế chiến thắng vang dội.

Đáng tiếc, chiến thắng ở cuộc nội chiến đẫm máu, không có tiếng tung hô, cũng chẳng có người ăn mừng, chỉ có không khí tang tóc rợn người và sát khí lạnh lẽo tản mát.

Người dân vẫn đóng kín cửa im lìm, sợ hãi mà núp trong góc tránh tai bay vạ gió.

Cuối cùng là một đám tù nhân bị áp giải theo sau.

Âu Dương Liệt nhìn đến tù nhân, càng vui vẻ đích thân đón Khương Trọng cùng trở về cung.

Hắn vừa đi vừa nói.

"Lần này ngươi quả thực là lập công lớn!"

Lưu công công ở bên cạnh không quên chức trách của mình, nhanh chóng nịnh nọt.

"Chúc mừng tướng quân!"

Khương Trọng lau mồ hôi, khiêm tốn đáp.

"Tạ bệ hạ khen thưởng, thần không dám."

Đoàn người đi thẳng vào trong Kim Loan Điện. Cửa lớn mở ra, xác chết trong đó đã được dọn dẹp sạch sẽ.

Âu Dương Liệt bước vào trong, đột nhiên lại dừng bước.

Lưu công công cười hỏi.

"Bệ hạ sao vậy ạ?"

—————————————————————

{Trước khi sang phần tiếp theo ta chỉ muốn nói rằng, ta là mẹ ghẻ.

Nhưng cứ xem đi, đừng sợ.}

Người ngồi trên ngai vàng đứng dậy, chiếc váy đỏ yêu dị, đuôi váy dài đung đưa theo tiếng bước chân.

Từng bước "cộp cộp" nghe vô cùng chói tai.

Dung mạo này đối với Âu Dương Liệt vốn vô cùng quen thuộc, nay lại xa lạ vạn phần.

Nữ nhân này, yêu mị mà vẫn thanh tao, uyển chuyển mà lại sắt đá, rất dịu dàng mà cũng rất tàn nhẫn.

Rốt cuộc thì, khí tức vương giả thực sự là như thế này.

Không phải vì ở trong Kim Loan điện cao quý mà trở nên cao quý, không phải vì ngồi trên ngai vàng cửu ngũ trí tôn mà trở thành trí tôn. Không phải vì đội mũ miện của đế vương mà trở thành đế vương.

Tất thảy những thứ hoa lệ xung quanh, chẳng qua cũng chỉ là vật dụng để phục vụ vị chủ nhân kia, để tôn lên sự tối cao của nàng.

Rõ ràng Âu Dương Liệt mới là người đang mặc long bào, đội mũ miện, nhưng không một ai trong đại điện lúc này thuần phục trước hắn.

Đế vương thực sự là khi nàng chỉ mặc một bộ quần áo bình thường, trông nó cũng giống long bào, là khi nàng cài trên đầu là phượng trâm, nhưng rốt cuộc còn uy nghi hơn long mão.

Cuối cùng thì, đây mới là Vũ Mị chân chính sao? Giống như hắn ngày hôm đó ở đây đóng của Kim Loan điện tàn sát văn võ bá quan?

"Bệ hạ, người để thần phải đợi thật lâu đó." Vũ Mị tựa tiếu phi tiếu đưa móng tay lướt qua gò má.

Âu Dương Liệt có phần kinh hoảng, nhưng rất nhanh lại trấn tĩnh.

"Nàng ở đây thì tốt. Trẫm cũng lười phải đi tìm."

Sau đó quay sang nói với Khương Trọng.

"Bắt sống nàng cho trẫm!"

Vũ Mị che miệng "ồ" một tiếng.

Lúc này, phó tướng vẫn theo sau Khương Trọng đột ngột đi lên.

Âu Dương Liệt giật mình, chẳng trách vẫn thấy người này có chút quen mắt, có điều hắn luôn đội mũ lại cúi đầu, không ngờ đến...

"Mạc... Mạc Thiên Thành!?"

Khương Trọng lùi lại, chột dạ sờ mũi.

"Thần xin lỗi, bệ hạ."

"Cái gì!?" Âu Dương Liệt phẫn nộ gằn giọng

Mạc Thiên Thành cởi mũ, lộ ra dung mạo anh tuấn, đôi mắt dị sắc gian sảo khẽ đảo qua.

"Đã lâu không gặp,Hoàng đế đại Tề."

Lưu công công lui ra ngoài, cửa Kim Loan điện lại lần nữa đóng lại.

Vũ Mị quay lưng với hắn, bước về phía ngai vàng.

"Bệ hạ, nghe nói lần trước ngài cũng đóng của Kim Loan điện mà tàn sát người của ta?"

Âu Dương Liệt mở to mắt.

"Ngươi có ý gì!?"

"Còn ý gì nữa, ngài dạy ta binh pháp, hôm nay ta lại học tập ngài lần nữa?"

Mạc Thiên Thành rút bảo kiếm vẫn đeo bên mình ra.

Âu Dương Liệt nheo mắt, lạnh lùng đáp.

"Mạc Thiên Thành ngươi cũng quá liều lĩnh, vì gϊếŧ trẫm mà dám một mình ở trong lãnh thổ Đại Tề lộ diện!?"

"Ai nói trẫm một mình." Hắn cười. "Nói ra cũng phải cảm ơn ngài đã mở cổng thành hoan nghênh binh sĩ của trẫm."

"Cái gì!? Đó rõ ràng là..." Âu Dương Liệt đột nhiên ngừng lại.

Vũ Mị cười cười. "Rõ ràng là binh khí và áo giáp đại Tề." Nàng cũng gõ từng ngón tay lên chiếc bàn gỗ từ tàn. Chống tay, nghiêng đầu.

" Bệ hạ vẫn thật là anh minh. Thần rất tự hào về ngài nha."

Áo giáp đại Tề, chứ không phải binh sĩ đại Tề.

Đôi mắt xinh đẹp của Vũ Mị khẽ đảo.

"Bệ hạ đoán đúng rồi, phải thưởng cho ngài mới được. Lấy cái gì đây nhỉ?"

Nàng cười khanh khách, nhẹ nhàng nói.

"Chân tướng nhé?"

Mạc Thiên Thành cũng cười. " Nghe nói ngươi lừa cả mẻ lưới vào kim loan điện để tiêu diệt? Vậy để chiều lòng mỹ nữ, trẫm cũng nên học hỏi ngài, phải đông đủ mới ra tay được. Người đâu, dẫn đám người kia vào đây."

Binh sĩ mở cửa, một đám người bị trói chặt được dẫn vào.

Diệp Nhất, Bạch Liên Cơ, Diệp Vân Tuyết, Doãn Cung, cuối cùng là A Tứ.

Bọn họ nhìn thấy khung cảnh trong đại điện thì mỗi người một phản ứng.

Diệp Vân Tuyết tức giận giãy giụa. "Vũ Mị! Ngươi dám ngồi ở đó! Ngươi cho mình là ai!!Tiện nhân!"

Vũ Mị nghiêng đầu nói với hai binh sĩ đang giữ Diệp Vân Tuyết. "Nàng hung dữ còn hơn chó dại đó. Các ngươi không nên dùng dây trói, phải dùng xích chứ."

Binh sĩ kia cũng cung kính đáp. "Thứ lỗi cho thần tắc trách."

Vũ Mị cười với Diệp Vân Tuyết, nhưng lại nói. "Còn phải rọ mõm lại, chó cùng đường cắn loạn, rất khó kiểm soát đấy."

"Dạ!" Binh sĩ lập tức lấy công chuộc tội, không biết lấy từ đâu ra một cái rẻ nhét vào mồm nàng ta.

Hệ thống không nhịn được lên tiếng [Rốt cuộc thì skill mạnh nhất của ký chủ là Độc mồm độc miệng à?]

Diệp Nhất im lặng nhìn Vũ Mị.

Bạch Liên Cơ cười thê lương. "Bây giờ ta hiểu rồi, ra là cập bến..."

Còn có A Tứ kinh hoảng đảo mắt khắp nơi, không ngừng lầm bẩm. "Tại sao? Tại sao?"

Vũ Mị rốt cuộc cũng ngồi ngay ngắn, nhưng dáng vẻ vẫn rất trêu ngươi.

"Đủ rồi, bây giờ mỗi người có thể hỏi ba câu. Bắt đầu từ bệ hạ nhé?"

Gân xanh nổi đầy trán Âu Dương Liệt, sắc mặt hắn hết trắng lại đỏ.

"Ngươi..!"

Vũ Mị cười. " 'Ngươi' không phải là câu hỏi. Bệ hạ nếu không có gì thắc mắc, vậy chúng ta đổi một người khác."

Hắn biết lúc này manh động bằng vũ lực cũng không có tác dụng. Cắn răng nói ra khó hiểu của mình.

"Ngươi làm sao đến được đây?"

Vũ Mị không đi cùng Mạc Thiên Thành, tình hình lúc bọn họ tới đây, nàng hẳn là đã kiểm soát được hoàng cung rồi.

Vũ Mị nhếch khoé môi. "Lương gia có thể nghĩ đến đào một mật thất làm lối thoát, Bệ hạ ngài càng phải như vậy, đúng không?"

Âu Dương Liệt tập trung lực lượng thủ thành, lại dùng ám vệ mai phục ở Lương gia, Hoàng cung chính là nơi lực lượng mỏng nhất, lại không được chuẩn bị kỹ lưỡng.

"Mật thất a~" Vũ Mị đặt ngón tay trỏ ở khoé môi, gõ nhè nhẹ. "Đúng là có dùng mật thất." Chỉ là không phải ở Lương gia, mà là ở hoàng cung. Chính là mật thất của Âu Dương Liệt.

"Còn vấn đề ta làm sao để biết được mật thất này, vậy phải nói đến Lưu công công."

Âu Dương Liệt đã biết Lưu công công phản bội, cũng không ngạc nhiên, chẳng có ý định phí một câu hỏi để biết được tại sao Lưu công công lại làm thế.

"Ngươi làm sao biết được ta sẽ nói cho hắn mật thất?"

Vũ Mị đoán chắc trong cung có mật thất, đáng tiếc lại không biết nó ở đâu, nguyên tác của nàng dừng ở thời điểm Huyết Thương chết, chẳng có tác dụng gì, cho nên...

Vũ Mị nhìn Diệp Vân Tuyết, cười cợt. "Cũng phải nhờ hoàng hậu nương nương nữa. Bệ hạ bị ép phế hậu, nàng trước tiên có thể ở trong lãnh cung. Nhưng bọn họ lại ép bệ gϊếŧ nàng, ngài phải đưa nàng thoát ra trước mới được."

Bên ngoài cổng thành còn có đại quân đang vây quanh, chỉ có thể dùng mật thất mà thôi.

Mà rốt cuộc thì, những bước ép phế lại gϊếŧ này, vây thành lại công thành kia, là do Vũ Mị sắp đặt cả, ngay từ ban đầu đã chuẩn bị kỹ lưỡng.

Người dân đồn thổi ra sao, quan lại ghen ghét sẽ như thế nào, khi mâu thuẫn lên cao, liên minh đánh vào thành, bức ép hoàng đế làm gì và cả lựa chọn của hắn có mục đích gì, nàng đều đã biết.

Âu Dương Liệt hoảng hốt:

"Ngay từ đầu lúc ngươi bị Mạc Thiên Thành bắt, ngươi đã hợp tác với hắn. Còn tất cả Chu Toàn, Triệu Minh,.. đều là để che mắt ta!?"

Vũ Mị mỉm cười. "Không hẳn!"

Mạc Thiên Thành thu kiếm, mỉm cười. "Cái này để Trẫm thay nàng trả lời ngươi."

Hắn thở dài.

"Trẫm thả nàng đi vì lợi ích riêng, cũng cho người giám sát nàng, sau đó tình cờ phát hiện, quân tốt mà ngươi muốn bỏ đi là một đại báu vật."

Bỏ qua kiêu hãnh của một quân vương, bình tĩnh mà thừa nhận sự thật:

"Ván cờ này, nàng là người chơi duy nhất. Trẫm chỉ là may mắn được chọn làm quân chủ chốt."

Âu Dương Liệt tròn mắt kinh hãi, nhưng cũng đã mang máng hiểu được tất thảy.

Bất cứ ván bài nào cũng vậy, kể cả ván bài cuộc sống, luôn có quân thí tốt và quân át chủ bài, để át chủ bài đạt được giá trị sau cùng, các quân thí tốt phải xoay quanh nó và diễn đúng vai trò của mình.

Vũ Mị cười, không hề phủ định lời của Mạc Thiên Thành.

Con người không thể kiểm soát chặt chẽ một ván cờ có sự nhúng tay của "số phận", luôn có những sai sót bất ngờ, thế nên cách duy nhất để kiểm soát nó là không cho phép sai số xảy ra ở quân chủ chốt.

Trong những người mà Vũ Mị lựa chọn, Mạc Thiên Thành là người duy nhất sẽ không bắt tay với Âu Dương Liệt phản lại nàng.

Diệp Vân Tuyết là lý do duy nhất có thể dẫn đến việc nam chính hợp tác với nam phụ phản diện.

Đáng tiếc nếu không có vận khí nữ chủ thì nàng ta cũng không có cách nào gặp mà quyến rũ hắn. Đó là lý do tại sao trong quá trình thiết lập ván bài chính trị để hạ gục Âu Dương Liệt, Vũ Mị không hề quên việc phải thu hồi vận khí của Diệp Vân Tuyết trước.

"Còn nữa, ta hi vọng bệ hạ không chỉ là hôn quân." Vũ Mị cười.

Lưu danh sử sách thì hôn quân có vẻ vẫn chưa đủ để "tỏa sáng", nhưng hôn quân để mất nước thì đáng để làm tội đồ thiên cổ, so với một tướng quân phản quốc thì cũng gọi là vượt xa rồi.

Mạc Thiên Thành lại đổ thêm dầu, thân là đế vương, hắn cũng hiểu rõ kết cục của một hoàng đế mất nước.

" Hy vọng ngài ngay cả xuống hoàng tuyền cũng không dám nhìn mặt tổ tiên."

Còn kết cục đó là gì, ngay từ đầu Vũ Mị đã định đoạt cả rồi.

Thua khi nào thắng khi nào cũng vậy.

Chỉ có hai thời điểm con người mất cảnh giác nhất, một là khi vừa chiến thắng, hai là khi tin rằng kẻ địch đã rơi vào bẫy của mình.

Cái thú vị là Âu Dương Liệt đã nhận được cả hai cảm giác đó.

Nếu hắn tinh tế hơn nữa hắn đã có thể phát hiện rằng binh sĩ dưới lớp giáp đại Tề kia so với binh sĩ vốn có của hắn dũng mãnh hơn một chút, hoặc là nhận ra được Khương Trọng thực chất đang bị phó tướng bên cạnh khống chế.

Giống như Vũ Mị thừa biết A Tứ đã phản bội, nhưng vẫn vui vẻ xem hắn diễn trò để nhặt nhạnh những sơ hở của hắn để làm bài học.

Âu Dương Liệt trấn tĩnh hiểu ra, rốt cuộc thì ai mới là thằng hề nhảy trước mặt ai.

Không phải, là con rối! Rõ ràng những gì hắn sẽ làm, đều đã được sắp đặt trước, những gì hắn cho là cái bẫy lớn, lại là một mắt xích nho nhỏ trong một cái bẫy khổng lồ thực sự dành cho hắn.

Một cảm giác bất lực kinh hoàng chậm rãi lan toả...

"Bệ hạ ngài hỏi hết lượt rồi. Chúng ta chuyển sang một nhân vật quan trọng khác nhé? Tiểu Tứ thì sao." Vũ Mị vẫn thân mật gọi hắn, nhưng lại khiến cho A Tứ phải giật mình quay lại.

"Ta tin rằng ngươi có nhiều điều muốn hỏi đây?"

A Tứ vừa phẫn nộ vừa sợ hãi, lắp bắp.

"Tại sao.. Chúng ta có phải huynh muội?... tại sao ngươi biết được ta sẽ phản bội?"

Vũ Mị cười "Hai câu liên tiếp à..." Nàng lắc đầu. "Không thể là huynh muội, nếu không ....sao có thể chênh lệch trí tuệ, tài năng nghiêm trọng thế được. " Vũ Mị tặc lưỡi một cái, lại bổ xung. " Không nói cái này, ngay cả nhan sắc cũng là một trời một vực."

Câu này lọt tai thật sự làm người ta ói máu mà. A Tứ phẫn nộ giãy giụa.

"Ngươi nói cái gì!?"

[Ký chủ lại độc miệng rồi.]

#Ký chủ nhà ta thuộc tính tà ác level max, bổn hệ thống run sợ. Ta phải làm sao?

Online chờ, rất gấp.

Vũ Mị nghiêng đầu cười, đáy mắt lại loé lên hào quang rực sỡ.

"Ta không phài là biết trước ngươi sẽ phản bội, mà là ...." Nàng cười, nụ cười vui vẻ có phần kỳ dị. "Mà là ngươi phản bội... chẳng qua vì ta muốn thế."

"Cái gì!?" A Tứ khó hiểu nhìn lại.

"Tiểu Tứ thân mến, ngươi không thích con số bốn này chút nào đúng không? Số tử mà, không may mắn. Nhỉ?"

Môi anh đào của nàng khẽ mở, khoé môi cong cong, vô cùng xinh đẹp mà cười. "Con số mà ngươi thích là số chín, số hiệu của ta."

Ngay từ lúc được đem về, A Tứ đã ghen tỵ với Huyết Thương. Ghen tỵ thì không phải là một loại biểu cảm mà một đứa trẻ có thể dễ dàng giấu được. Huyết Thương không để ý, không có nghĩa là nàng không biết.

Đó là lý do tại sao đêm hôm đó ám vệ bị gϊếŧ sạch, tên này lại bị bắt sống. Không phải là ngẫu nhiên, cũng chẳng phải hắn may mắn, chẳng qua là Vũ Mị trong lúc ra tay đã lựa chọn hắn mà thôi.

Hắn sống, rốt cuộc là vì nàng muốn thế.

"Nhưng như vậy thì vẫn không đủ." Vũ Mị vẫn cười, cần thêm một kích trí mạng nữa. " Cho nên mới có trò hề huynh muội này."

Như đã nói, lòng đố kỵ ít khi xuất phát từ người dưng xa lạ, mà thường bắt nguồn từ những người thân cận.

Cùng một xuất thân, nhưng kẻ nhung lụa kẻ bùn lầy không phải là một hoàn cảnh tốt để kí©h thí©ɧ cảm giác này hay sao.

Huynh đệ ruột thịt, thân thiết trong nhà, nếu phụ mẫu thiên vị một người, người kia vẫn sẽ ghen tức.

Cảm giác đó thậm chí là người tốt nhất còn khó mà nhịn được, huống hồ là một kẻ ngay từ đầu đã có biểu hiện như A Tứ, với một muội muội xa lạ mà hắn vẫn ghen ghét từ lâu.

A Tứ suy sụp ngã xuống đất. "Chênh lệnh... thật sự là..." Chênh lệch.

Vũ Mị cười. "Còn một câu hỏi nữa."

"Vậy ngươi.. làm sao biết khi nào ta sẽ mật báo, khi nào hoàng đế sẽ di binh đến Lương gia mai phục?"

Vũ Mị cười. "Cái này thì rất đơn giản."

Hạ Điềm bước ra. "Ta canh chừng ngươi cẩn trọng theo lệnh. Nhưng ngươi lại cho rằng đã ly gián được ta và tướng quân nên không nhận ra ta canh ngươi lúc nào, thả lòng ngươi lúc nào, đều là do tướng quân ra lệnh."

Ngay cả Âu Dương Liệt cũng có vẻ mặt "thì ra là như vậy", còn A Tứ đã tâm phục khẩu phục rồi, chỉ còn thiếu nước quỳ lạy Vũ Mị mà thôi.

Vũ Mị gật đầu, Hạ Điềm quay trở lại.

"Diệp Nhất, chúng ta cũng tính là có "chút" quen biết, ngươi có muốn hỏi gì?"

Diệp Nhất lắc đầu.

"Vậy để ta hỏi, ngươi lúc gϊếŧ Chu Toàn có cảm thụ gì?"

"Không có." Hắn đáp.

Vũ Mị gật đầu. "Vậy lúc ta gϊếŧ ngươi hẳn là như thế thôi." Nàng quay lại. "Liên Cơ thì sao?"

Bạch Liên Cơ cười. "Ngươi có từng yêu chủ thượng không? Có từng thật sự quý mến bọn ta? Hay tất cả chỉ là quân cờ mà thôi."

Vũ Mị nghiêng đầu, thản nhiên cười. "Khó nói, nhưng xét ra, đúng là có."

Huyết Thương đối với bọn họ thật sự là coi như thân nhân, yêu thương vô điều kiện.

Nhưng người nàng yêu nhất đẩy nàng vào chỗ chết, còn người nàng quan tâm bàng quang đứng ngoài.

Không ai giúp nàng, không ai đến cứu nàng, ngay cả một lời rửa sạch tội danh hay cầu xin cho nàng cũng không có, cho nên chẳng ai có tư cách gì chất vấn nàng.

Bạch Liên Cơ không làm hỏi chuyện quá khứ nữa, là người thực tế duy nhất, nàng hỏi. "Vậy bây giờ ngươi tha ai gϊếŧ ai?"

"Gϊếŧ người nên được giải thoát, tha người đáng vị dằn vặt."

"Được, cảm tạ ngươi."

Vũ Mị gật đầu, đứng dậy bước lại gần, rất nhanh binh sĩ phía sau rút đao đưa cho nàng. Trên khuôn mặt của mặt của Vũ Mị vẫn là nụ cười nhàn nhạt như cũ, dứt khoát vung đao, mặc cho máu bắn lên mặt cũng không hề chớp mắt.

Bạch Liên Cơ và Diệp Nhất đồ gục xuống, máu lan đến bên chân A Tứ, khiến hắn thêm phần sợ hãi.

"Ưm ưm" Diệp Vân Tuyết muốn kêu lên.

Vũ Mị quay đầu. "A, ngươi vẫn chưa được hỏi sao?" Nàng lại gần, dùng đôi tay còn dính đầu máu nóng xoa lên gương mặt xinh đẹp của Diệp Vân Tuyết.

"Nhưng ta đã bảo là "mỗi người" được hỏi, súc sinh thì chỉ có thể kêu thôi."

"Ưm ưm!" Diệp Vân Tuyết tức giận giãy giụa. Căm hận nhìn nàng, ánh mắt như dao.

Vũ Mị lại cười càng sâu. "Đúng vậy, kêu như này đây."

[Ựa, ta nghe thôi mà còn muốn thay nàng ta thổ huyết.] Hệ thống ôm ngực.

"Được rồi, được rồi." Vũ Mị đứng dậy sau khi đã dùng Diệp Vân Tuyết làm khăn lau máu dính trên tay.

"Giải Diệp muội muội và tiểu tứ thân yêu đi đi." Nàng híp mắt cười. "Đừng để bọn hắn chết quá sớm nhé."

[Lau tay mới là mục đích thực sự đúng không? ( ・∇・)??]

"Bớt xàm ngôn. Đánh giá đi."

[Dạ, dạ.] (⁎⁍̴̆Ɛ⁍̴̆⁎)

[Đánh giá nhiệm vụ: Thu hồi vận khí nam chủ 92%. Thu hồi vận khí nữ chủ: Hoàn thành]

Vũ Mị lại quay ra.

"Ta còn muốn tâm sự một chút với bệ hạ nữa."

Nàng ném cây đao trên tay về phía Âu Dương Liệt, hắn liền theo bản năng bắt được.

"Bệ hạ, có muốn đánh một trận không?"

Mạc Thiên Thành cũng không cản, ném cho nàng cây kiếm của hắn.

Âu Dương Liệt cắn răng.

"Nàng muốn gì?"

Muốn thu hồi giá trị vũ lực trong vận khí của ngươi chứ sao.

Vũ Mị cười. "Nếu ngài thắng, ngài có thể đi cùng Diệp Nhất, Liên Cơ. Nếu ngài thua, ngài có thể đi cùng A Tứ và thê tử của ngài."

"Nàng điên rồi?"

"Có lẽ" Vũ Mị nhướn mày.

"Thế nào? Người lại "lo lắng" cho thương thế của ta à?"

"Nàng đừng hối hận đó!" Âu Dương Liệt dứt lời liền lao thẳng đến.

Vũ Mị không hề tránh né, đao đến trước mặt cũng không quan tâm, chỉ đưa kiếm chĩa thẳng vào hắn.

Tư thế muốn đồng vu quy tận.

Âu Dương Liệt sửng sốt tránh qua, Vũ Mị dường như đã đoán được trước, xoay đường kiếm xoẹt qua cổ hắn.

Âu Dương Liệt liền khựng lại.

Vết thương không lớn, chỉ rỉ máu, nhưng hắn biết đây là nàng cố ý không xuống tay quá nặng.

Một chiêu, nàng đánh bại hắn trong một chiêu! Thua không phải ở sức mạnh, mà thua ở tinh thần.

Vũ Mị biết nàng thể lực hiện tại không so được với hắn, so chiêu thì bất phân thắn bại. Nàng yếu thế, cho nên mới cố tình để hắn cho rằng nàng muốn đồng vu quy tận. Hắn bị bất ngờ sẽ sơ hở. Cuối cùng là một kích chí mạng.

Hắn đến cuối cùng chỉ là một con mồi nhỏ bé, bất kể là trong một trận chiến được chuẩn bị từ lâu hay một cuộc đấu bất ngờ, đều không có khả năng thắng.

Hắn thua rồi.

————————

{Ta là mẹ ghẻ ....của cả đám mà, đứa nào cũng bị ngược hết.

Còn tóm lại là... tóm lại là Mị tính cả rồi. :)))))}

Binh sĩ áp giải Âu Dương Liệt đi, Vũ Mị bước ra ngoài kim loan điện.

Cuối cùng thì mặt trời cũng thực sự lên cao, mây đen tản đi rồi, ánh nắng vừa ấm áp lại lực rỡ.

Mạc Thiên Thành chỉ yên lặng nhìn theo bóng lưng nàng.

"Người có muốn hỏi gì không?" Nàng không quay đầu, ánh mắt nhìn về phía giang sơn Đại Tề rộng lớn.

"Trẫm sao? Có thế hỏi mấy câu?"

"Năm câu."

Mạc Thiên Thành cười. "Quả nhiên là được ưu tiên."

"Vậy tại sao Lưu công công kia lại phản bội?"

Vũ Mị lạnh nhạt đáp.

"Ông ta vốn là người của Tiên đế. Âu Dương Liệt lên ngôi không trong sạch, hắn hạ độc Tiên Đế. Lưu công công chỉ là không biết. Ta đưa bằng chứng cho ông ta xem."

Mạc Thiên Thành gật đầu. "Nàng chính là người đã thực hiện điều đó phải không?"

Hắn vẫn luôn nghe ngóng, sau khi đánh bại hắn một trận, Tiên đế rất yêu thích nàng, cũng rất tin tưởng nàng. Về sau các hoàng tử lục đυ.c, Tiên đế sợ hãi nên cứ hai ngày lại triệu nàng vào cung, đi đâu cũng phải có nàng hộ tống.

Người sống sướиɠ như hoàng đế mà nói, hẳn là càng về già càng sợ chết.

Vũ Mị cười cười, coi như thừa nhận.

Mạc Thiên Thành lại nói.

"Vậy nàng biết đám Chu Toàn, Triệu Minh sẽ chết nếu vào thành đúng không?"

Vũ Mị không phản đối, chỉ nói.

"Bọn họ không đáng phải chết, nhưng ngoại trừ ngươi thì tất cả đều có thể bắt tay với Âu Dương Liệt đâm một nhát sau lưng ta. Rốt cuộc vì thế nên ta mới không đi đến chỗ bọn họ dưỡng thương. Quá nhiều tư lợi trong cái liên minh đó, rất khó kiểm soát."

"Trẫm cũng vì tư lợi."

"Đúng vậy." Vũ Mị cười

"Chẳng lẽ nàng cảm thấy trẫm dễ kiểm soát hơn." Mạc Thiên Thành vẫn hỏi, cũng không có vẻ gì là tức giận.

"Không, nhưng ngài không rắc rối. Sắp đặt ít thì sai số ít, sắp đặt nhiều thì sai số càng nhiều." Vũ Mị cười nhạt. "Rốt cuộc thì bọn họ đã không nghe lời phó tướng của ta, điều này có nghĩa là bọn họ thực ra không thích nghe lệnh phụ nữ, để về sau rồi thì ta lại phải lo đến lòng tham không đáy của bọn họ nữa."

Tuy đúng là tàn nhẫn, những rốt cuộc nàng vẫn đã cho bọn họ một cơ hội rồi, chỉ là bọn họ không nhận ra nó sẽ quyết định sinh tử của mình mà thôi.

Rất nhiều việc trên thế gian này là như vậy, lúc làm nó, chúng ta vĩnh viễn không biết được nó sẽ mang đến kết quả như thế.

Nhưng dù sao thì kết quả đó cũng là nhân quả phải trả lại do lựa chọn của chính chúng ta, cho dù đôi khi nó chỉ là vô ý.

"Nàng còn hận Âu Dương Liệt hay không?"

Vũ Mị có chút bất ngờ, nàng chớp mắt.

"Ngay từ đầu chưa từng hận hắn, hắn không đáng."

Huyết Thương không hận, Vũ Mị lại càng không, cho nên mới có thể dùng lý trí tuyệt đối kiểm soát tình hình.

Mạc Thiên Thành tiến lên đứng bên cạnh nàng, hạ giọng.

"Mỹ nhân độc ác quá đấy."

Vũ Mị cười cười. "Bệ hạ quá khen."

Sau đó nàng ngừng lại nhìn hắn hồi lâu, cuối cùng dùng dáng vẻ nghiêm túc nhất mà từ lúc bắt đầu đến thế giới này đến nay chưa từng bộc lộ để chân thành nói.

"Nhưng bệ hạ này, ngài ngàn vạn lần phải lý trí."

"Hửm?"

Dáng vẻ chân thành khuyên bảo, đôi mắt cong cong đong đầy ý cười. Môi đào của nàng mấp máy.

"Ngài ngàn vạn lần đừng có vì thế mà rung động, càng không được yêu ta."

Mạc Thiên Thành nhìn nàng hồi lâu, sau cùng quay đi.

"Trẫm sẽ cố gắng."

Sau lại nói. "Được rồi, câu hỏi cuối cùng."

Vũ Mị cười. "Ngài hỏi đi?"

Mạc Thiên Thành quay đầu nhìn nàng, dưới ánh nắng, đôi mắt dị sắc trở nên đẹp hơn bao giờ hết. Nốt ruồi lệ khiến cho đôi mắt càng trở nên hút hồn, sống mũi cao thẳng tắp, môi mỏng hơi mím lại.

Vũ Mị lại nói. "Ngài rất đẹp."

Nốt ruồi lệ là người đau khổ vì tình, môi mỏng lại là người bạc tình, có vẻ mâu thuẫn nhỉ. Nàng nghĩ.

Điều gì có thể khiến một người bạc tình đau khổ vì tình đây?

Người rất đẹp, giọng nói cũng trầm ấm...

"Vậy, nàng có đồng ý gả cho trẫm không?"

———————-end—————————