Quyển 1: Tướng quân phản quốc và đế vương vô tình

Chương 1: Kẻ phản quốc

Thế gian vốn không có đúng sai, chính tà, tất thảy đều là do số đông định đoạt.

Lịch sử vốn dĩ chẳng phải như thế, nhưng sự thật lại chẳng mấy quan trọng, vì kẻ chiến thắng là kẻ được quyền viết lịch sử.

Vũ Mị rơi vào không gian màu trắng quen thuộc. Giọng nói nhàn nhạt của hệ thống vang lên.

[Chào mừng trở lại!]

Vũ Mị có chút hoài niệm nhìn quanh, sau cùng mới chép miệng một tiếng, nói với hệ thống.

"Yêu cầu xem tư liệu."

Không gian xung quang bắt đầu hiện lên vô số hình ảnh, lướt qua rất nhanh, sau cùng dừng lại ở một tấm bảng lớn.

Các hình ảnh đó đều là những thế giới Vũ Mị đã đi qua, kèm theo tư liệu và thành tựu của cô.

Ở hình ảnh cuối cùng chỉ là một màn đen tối, bên cạnh chỉ có một chữ: "Đã xoá."

Vũ Mị ánh mắt hơi dừng, nhưng rất nhanh lướt qua nó.

Bảng tư liệu hiện lên.

[Kí giả số hiệu: xxx

Tên hiệu: Vũ Mị

Giá trị nhan sắc:???

Giá trị vũ lực:???

Giá trị linh hồn:???

...

Kĩ năng:

Tứ thư ngũ kinh tinh thông

Cầm kì thi hoạ tinh thông

Âm thanh của tạo hoá

...

Thành tựu:

Chiến thần đại nhân

Ảnh hậu

Thiên địa thượng thần

Cửu U tôn giả

....

Đánh giá: Xuất sắc.

Khả năng hoàn thành nhiệm vụ: 99,8%]

"Yêu cầu phân tích cốt truyện."

[Đang tải cốt truyện, xin đợi]

Một cơn đau đầu choáng váng bất chợt ập tới, Vũ Mị mất một hồi mới đứng vững.

Đây là một cốt truyện cổ đại.

Nam chính là lãnh khốc Quỷ vương, nữ chính là nữ đặc công cường đại.

Ban đầu, nữ chính là thứ nữ không được sủng ái của tưởng phủ, vốn dĩ nguyên nữ chính sau khi cùng đại tỷ của mình là đích nữ tướng phủ ngã xuống hồ, oan uổng chết ngạt.

Sau đó một nữ đặc công hy sinh khi làm nhiệm vụ xuyên tới nhập vào thân thể của nàng, bắt đầu đi lên con đường nghịch tập vinh quang vô hạn.

Về sau, nàng gả cho Quỷ vương người người sợ hãi. Hai người bọn họ vừa yêu đương vừa tranh giành quyền lực với các thế lực khác.

Trong quá trình đó thuận tiện ngược đại tỷ của nữ chính và n nhân vật phụ khác, ngược thê thảm đến không nỡ nhìn.

Xét theo mặt nào đó, nữ chính cũng chỉ là oan uổng chết, không phải bị đánh đập, vùi dập chết. Cho nên con đường gọi là đòi lại công đạo cho mình của nữ chính chẳng qua chỉ là lý do biện hộ cho khát vọng tranh giành quyền lực của nàng ta.

Trên con đường đó của đôi nam nữ này, kết cục của nhân vật phụ đều thê thảm gấp mười lần những gì bọn họ đáng nhận.

Sai lầm này tạo nên một lượng oán khí cực lớn, khiến cho thế giới này chao đảo, có khả năng sụp đổ.

Mà cục diện này nam cường nữ cường như thế, chẳng trách nhiều nhiệm vụ giả thất bại.

Sau khi tiếp thu xong cốt truyện, trong đầu Vũ Mị lại vang lên tiếng nói của hệ thống.

[Dựa theo cấp bậc của kí giả, đánh giá loại nhiệm vụ : S]

Kể từ nhiệm vụ cấp S trở lên, nhiệm vụ giả được phép lựa chọn nhân vật.

[ Kí chủ có muốn lựa chọn nhân vật?]

Mị Vũ cũng không quan tâm lắm, dù sao cũng không thể chọn mốc thời gian, cho nên nhân vật phụ nào cũng thảm như nhau cả.

"Khồng cần. Ngẫu nhiên đi."

[Bắt đầu truyền tống. Chúc kí chủ thành công!]

Trong không gian trắng, hàng vạn hình ảnh lướt qua trước mắt cô, Vũ Mị nghe bên tai có giọng ai đó tràn ngập ý cười.

"Vũ mị câu nhân? có ý tứ..."

Sau đó giọng nói lại trầm xuống.

"Không được nhìn lại, đi đi..."

Vũ Mị có thể nghe thấy chính giọng của mình lẩm bẩm thật khẽ.

"Đừng!"

_________

Trước mặt là một mảng tối đen, trên cơ thể truyền đến từng cơn đau rát.

Mái tóc bết vào che mất tầm mắt, Vũ Mị khó khăn ngước nhìn cảnh vật mờ ảo xung quanh.

Đây là ngục thất?

Hai tay nàng bị trói bằng sợi xích dài, cả người bị treo lên. Máu trên người có chỗ đã khô lại, có chỗ còn nhỏ giọt xuống đất.

Ngay cả cổ cũng bị khoá chặt.

Trên cơ thể này chồng chất vết thương, đầu ngón tay bị kẹp đến tê dại, khớp xương vai phải bị lệch, thê thảm đến không nỡ nhìn.

TM, thật là quá kí©h thí©ɧ mà! Phấn khích chết đi được!

[Kí chủ thật biếи ŧɦái...]

"A, hệ thống, đây là nhân vật nào thế nhỉ?"

[Nữ tướng quân Huyết Thương. Hệ thống đã thay đổi tên nhân vật mặc định thành Vũ Mị.]

Vũ Mị kéo khoé miệng, khẽ "À.." một tiếng.

Nữ tướng quân này là một trong các nữ phụ. Nàng là thuộc hạ của Nam chính Quỷ vương. Mười hai năm trước gia tộc gặp hoạ diệt môn, toàn gia xử trảm, nàng được nam chính cứu về, từ đó về sau trung thành đi theo nam chính cống hiến sức lực.

Thiếu nữ phải lòng anh hùng đã cứu nàng, một lòng muốn đến gần hắn, hết sức tập luyện, trở thành một trong những tướng lĩnh mạnh nhất bên cạnh nam chính.

Ban đầu Âu Dương Liệt cũng rất tốt với nàng, nhưng dưới hào quang của nữ chính, Huyết Thương nhanh chóng trở thành một nữ phụ.

Sau này Huyết Thương nhìn bọn họ bên nhau cõi lòng tan nát vẫn im lặng chúc phúc. Nữ chính cũng coi nàng là bạn bè, ngày càng thân thiết.

Hiện tại cốt truyện đã đến đoạn gần kết, Nam chính đã bình an trở về, đăng quang thành hoàng đế, mà nữ chính cũng đã an ổn trở thành hoàng hậu.

Trong trận đánh đó, nữ chính bị boss phản diện là hoàng đế địch quốc uy hϊếp, Huyết Thương và nam chính mang người đến cứu.

Trong lúc nguy cấp, nam chính đem Huyết Thương trao đổi với hoàng đế địch quốc.

Huyết Thương đã từng đem quân đánh tan quân đội của vị boss này, cho nên hắn rất hận nàng, cũng xem trọng tài năng của nàng, liền đồng ý trao đổi.

Quỷ Vương Âu Dương Liệt biết Huyết Thương yêu hắn sâu đậm, nên không ngại bỏ nàng đến phe địch.

Cuối cùng Huyết Thương bị tra tấn đến chết trong ngục cũng không phản bội.

Mặt khác, do uy chấn trong quân doanh của Huyết Thương rất lớn, việc đem nàng trao đổi để cứu nữ nhân của hắn sẽ khiến lòng quân hỗn loạn. Quỷ vương công bố ra ngoài là nàng phản bội đi theo quân địch. Khiến nàng bị người người phỉ nhổ, tiếng xấu muôn đời.

Nữ chính tự xưng là bạn tốt của nàng cũng ậm ừ, tỏ vẻ thương tiếc trong lòng, ngày sau lại ân ân ái ái với nam chính như thường.

Mà giờ thì Huyết Thương sắp chết rồi...

Cũng đúng với cái cấp S.

——————

Tên quản ngục cầm trong tay chiếc roi da, mở cửa bước vào căn phòng giam ẩm thấp lạnh lẽo.

Hắn cất lên chất giọng khàn đặc khó nghe.

"Này! Còn sống không? Tiện nhân này!!"

Lúc hắn muốn vung roi, nữ nhân bị trói trên giá đột ngột ngẩng đầu.

Trên gương mặt bẩn thỉu kia là đôi mắt sáng trong thanh tỉnh, ánh mắt như muốn hút lấy linh hồn bất cứ kẻ nào nhìn vào trong đó, nữ nhân nở một nụ cười kì lạ. Trên trán nàng ta là một tầng mồ hôi lạnh, tóc đã bết vào. Áo tù trên người chỗ đen chỗ trắng, máu thấm đỏ những mảng lớn.

Nhưng vẫn có một khí tức kì lạ.

Kì thật, bản thân Huyết Thương đã có loại sát khí này rồi, đó là khí tức của kẻ cầm binh hai tay đã nhuốm đầy máu tươi.

Tên quản ngục cũng chỉ dừng lại một lúc, hắn lập tức trấn tĩnh lại.

"Để ta gặp hắn!"

Tên quản ngục "xì" một tiếng, lầm bẩm: "Ai? Nể tình ngươi sắp chết đến nơi. Bổn đại gia cho ngươi để lại vào lời."

Vũ Mị nhẹ nhàng nói ra ba chữ.

"Mạc Thiên Thành."

"Hỗn xược!" Tên quản ngục vung roi. Quát lên: "Không biết tự lượng sức!"

Cây roi quất lên người, Vũ Mị mày cũng không nhăn lấy một cái.

Nàng nhàn nhạt nói: "Đánh chết ta ngươi có chịu nổi chủ tử trách phạt?"

Mạc Thiên Thành bỏ ra một cái giá lớn như thế đổi nàng về, sao có thể để nàng chết dễ dàng.

Cai ngục cũng dừng lại, chần chừ. Hắn được lệnh trông coi con ả này, cấp trên chỉ nói là tuyệt đối không được để ả trốn thoát. Lúc bọn họ dùng hình với ả hắn không được nhìn đến, người tra khảo đều là nhân vật không tầm thường. Hắn trông coi không dám có chút lơ là, hàng ngày đánh vài roi cũng chỉ là hắn ngứa tay.

Không ngờ đến tên hoàng thượng nàng ta cũng dám gọi thẳng, nếu thật sự có chuyện quan trọng, để lỡ thì hắn có mười cái đầu cũng không đủ chặt.

"Ta sẽ cho hắn thứ hắn muốn!" Vũ Mị cắn răng, dáng vẻ khuất phục, không cam lòng khai báo.

Cai ngục ôm tâm lý sắp lập công, đi nhanh như một cơn gió.

"Hừ! Ngươi đợi đó."

Nhìn bóng lưng hắn, Vũ Mị nở nụ cười yêu dị.

Khá lâu sau, cửa ngục mở ra, cánh cửa lớn tạo ra tiếng kêu rất khó nghe, vang vọng trong không gian tĩnh lặng.

Tiếng bước chân người đều đều chậm rãi vang lên.

Vũ Mị đột nhiên cười khanh khách, tiếng cười của nàng vang vọng, trong không gian ngục thất máu me càng thêm quỷ dị.

"Ngài đến thật nhanh, có phải rất nóng lòng gặp lại ta?"

Giọng nam nhân trầm đυ.c phảng phất hơi thở nam tính thành thục, không nhanh không chậm truyền đến tai Vũ Mị.

"Gặp được nữ đại tướng quân đại danh đỉnh đỉnh là vinh hạnh của trẫm."

Sau đó lời ít ý nhiều nói: " À, nay đã không còn là đại tướng quân rồi."

Hắn đứng trước l*иg giam, thâm trầm nhìn Vũ Mị.

Boss phản diện tuy không phải vận khí sủng nhi, nhưng cũng không hề thua kém. Hắn có một dáng người rất đẹp, trên mặt đeo mặt nạ bạc lạnh lẽo, đôi mắt dị sắc yêu dị lại mang vẻ quyến rũ không nói lên lời.

Vũ Mị trong lòng đã hiểu rõ, nhưng trên mặt vẫn là nghi hoặc.

"Có ý gì?"

Mạc Thiên Thành có vẻ hài lòng với biểu cảm của nàng, tốt bụng nói ra tình trạng "kẻ phản quốc" của nàng.

Trong lòng dâng lên một trận đau đớn không tên, có lẽ là tình cảm của nguyên chủ. Vũ Mị cúi đầu, để hàng mi cong dài che đi cảm xúc trong mắt.

Nguyên chủ yêu nam chính sâu đậm như vậy? Có đáng hay không?

Rất lâu sau, Vũ Mị ngẩng đầu, không còn cảm xúc rối loạn, gương mặt lạnh lùng, dấu vết duy nhất là đôi môi sưng đỏ bị cắn đến bật máu, không khí trong nhà giam đột ngột giảm xuống, sát khí lan tràn.

Đối phương vẫn bình thản đối diện với thay đổi của nàng. Hắn bỏ ra cái giá như vậy đem Vũ Mị về đương nhiên không phải chỉ để tra tấn. Hắn đương nhiên không mấy thích thú vui vẻ gì người phụ nữ đã gϊếŧ chết không ít người của mình này, nhưng mà trên chiến trường thì đây là chuyện thường tình thôi, huống hồ trong nhà đế vương có mấy phần tình thân chứ.

Nếu bọn họ có năng lực hơn nàng, vậy đã chẳng phải chết như thế.

Trong cái thế giới này, kẻ mạnh đi săn, kẻ yếu làm mồi vốn là quy luật tất yếu.

Cái hắn muốn là bí mật của địch quốc, đồng thời nếu có thể lợi dụng được nữ nhân này, thu nàng về dưới trướng thì có nhiều lợi hơn.

Hắn vẫn nhớ rõ mẫu hậu đã nói khi đâm chết phụ hoàng năm đó, bà xoa lưỡi dao đầy máu, cười ngọt ngào vuốt ve thủ cấp của phụ hoàng: " Tình yêu của phụ nữ giống như con dao hai lưỡi. Không ai có thể tàn nhẫn hơn một người đàn bà bị phụ tình."

Con ong độc nhất ở cái đuôi, còn nữ nhân độc nhất ở tấm lòng.

Nếu ngươi không chọc con ong, nó sẽ không chích, cũng như nếu ngươi không đẩy một nữ nhân vào đường cùng, nàng sẽ không bao giờ thâm độc. Một khi đã vào tuyệt lộ, thì bất kể cái giá là huỷ diệt cả bản thân, nàng cũng không màng.

Chẳng biết bao lâu sau, phong vân qua đi, nhà giam trở lại vẻ u ám của nó. Vũ Mị thì dường như tắm lửa trùng sinh, không biết nàng lấy sức lực từ đâu, vận công phá tung sợi xích, sắt vụn thành từng mảnh trên sàn.

Nàng đứng thẳng xoa xoa chiếc cổ của mình. Sau đó mặt không đổi sắc bóp lại khớp vai bị lệch.

Nam nhân vẫn như trước trầm ngâm nhìn nàng.

Vũ Mị nghiêng đầu cười, vuốt ngược mái tóc bết dính, rõ ràng vẫn chật vật như thế, lại mang theo phong vị quyến rũ lạ thường.

Ánh mắt nàng sâu thẳm như địa ngục, tia máu màu đỏ lại khiến nó càng quỷ dị.

Khoé miệng Mạc Thiên Thành ở dưới lớp mặt nạ khẽ cong lên.

Tâm trạng dâng lên sự phấn khích kì lạ. Hắn rất muốn xem xem nàng ta sẽ đối phó với Âu Dương Liệt thế nào đây.

"Không biết ngài có hứng thú làm một cuộc giao dịch?" Vũ Mị cười hỏi.

Mạc Thiên Thành "ồ" một tiếng. Ý vị thâm trường nhắc nhở: "Ngươi đang ở trên địa bàn của trẫm."

Hắn muốn nàng thuần phục, muốn làm đồng minh của hắn, nàng cần nhiều thực lực hơn thế.

Vũ Mị bật cười, như một cơn gió lao về phía Mạc Thiên Thành. Không nói hai lời liền tấn công.

Mạc Thiên Thành boss phản diện thân thủ cũng bất phàm, hai người giao tranh vài hiệp vẫn bất phân thắng bại, nhưng với thể lực của Vũ Mị khi bị trọng thương như vậy, tiếp tục thì khó khăn.

Mạc Thiên Thành nháy mắt bắt được lợi thế, lập tức chế trụ nàng. Vũ Mị cười yêu nghiệt, lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai kéo rơi mặt nạ của Mạc Thiên Thành.

Một khuôn mặt tuấn mĩ vô song đập vào mắt nàng.

Đôi mắt tà mị dị sắc, nốt ruồi lệ ở khoé mắt đầy mê hoặc, mũi cao môi mỏng, làn da ở dưới lớp mặt nạ không được tiếp xúc với ánh nắng nên trắng xanh.

Vũ Mị ngây người.

Nàng đã thấy nhiều nam chính nam phụ, đương nhiên không phải vì mỹ mạo mà ngây người.

Mạc Thiên Thành nheo mắt, trong đó ẩn ẩn sát khí nguy hiểm, nhưng Vũ Mị không hề để ý. Nàng đưa tay vuốt lấy nốt ruồi lệ ở khoé mắt hắn.

"Sao, bị mê hoặc?" Hắn không thích ánh mắt này của nàng chút nào.

Mạc Thiên Thành luôn đeo chiếc mặt nạ này, chưa có ai nhìn đến dung mạo thật sự của hắn, chỉ có người duy nhất từng vô tình nhìn được là nữ chính . Mạc Thiên Thành không hiểu, nhưng hắn biết mình vẫn đang đợi ai đó tháo chiếc mặt nạ này, nữ nhân với đôi mắt như sao sáng. Trong mộng, hắn nhìn thấy bóng lưng nàng ngàn lần, nhưng chưa một lần nhìn rõ khuôn mặt nàng.

Hắn bị Diệp Vân Tuyết nhìn đến dung mạo thật thì cho rằng nàng ta có lẽ là người hắn vẫn tìm.

Lúc thả Diệp Vân Tuyết đi, nhìn bóng lưng xa lạ, hắn lại một lần rối loạn.

Dường như hắn nhầm rồi.

Vũ Mị đột nhiên ngẩng đầu, ý cười không giấu được trên gương mặt. Nàng nói: "Không biết hoàng thượng có hay không thiếu một nữ nhân bên người?"

Hệ thống nói [Kí chủ... đánh không lại liền muốn công lược sao?]

Mạc Thiên Thành cười lạnh: "Không thiếu, chỉ thiếu một thủ hạ."

"Vậy cũng đành chịu thôi, chúng ta cược một chút nhé?"

Mạc Thiên Thành thản nhiên vuốt mái tóc nàng, tựa như tình nhân mà yêu thương.

"Cược gì?"

Vũ Mị ánh mắt sáng lên kì lạ: "Cược người ngài muốn là ta, không phải Diệp Vân Tuyết."

Mạc Thiên Thành nhìn vào đôi mắt nàng, không rõ cảm xúc nói: "Dựa vào đâu?"

Vũ Mị nhìn hắn đầy thâm ý, một hồi mới lấy ra lý do đã chuẩn bị trước. "Dựa vào ta có thể đem giang sơn của Âu Dương Liệt cho ngài."

Mạc Thiên Thành nháy mắt khôi phục lạnh lùng ban đầu, buông nàng ra, lại đeo lên mặt nạ bạc, phủi áo. "Tại sao trẫm phải tin nàng?"

"Ngài có thể không tin. Gϊếŧ ta bây giờ đi. Sau này không còn cơ hội đâu." Vũ Mị cười ha ha.

"Trẫm đương nhiên..." Mạc Thiên Thành nhìn nàng, xoay người muốn ra ngoài, hai chữ "... không nỡ." phiêu tán trong không gian.

Hai người đều nửa thật nửa đùa, cũng không biết câu nào thật câu nào giả.

Vũ Mị chỉ cười: "Vậy thì cáo từ."

"Trẫm đợi nghe tin tốt."

_______________________

Vũ Mị một thân trọng thương được Mạc Thiên Thành cho một con ngựa, nàng liền cưỡi ngựa không nghỉ về quân doanh.

Chọn đúng vị trí trước trướng của phó tướng để ngã xuống.

Binh lính nghe thông cáo Vũ Mị phản bội nửa tin nửa ngờ, đại danh của nàng trong quân thật sự rất cao. Nay thấy nàng trên người còn mặc áo tù của bên địch, bị tra tấn dã man, trọng thương trở về thì càng nghi hoặc thông cáo. Có lẽ có nhầm lẫn rồi. Vũ Mị đại tướng quân sao có thể phản bội.

Vũ Mị tỉnh lại trong trướng, thấy Chu đại tướng quân và các phó tướng đứng quây thành một vòng xung quanh. Chu tướng quân là một lão tướng quân chính trực, uy danh trong quân đội và lòng dân đều rất lớn, luôn một lòng vì quốc gia.

Có người kích động hô : "Tướng quân tỉnh lại rồi!"

Chu tướng quân cũng từng gặp qua nàng mấy lần, ấn tượng không tệ. Lúc nghe tin nàng phản bội cũng tức giận không thôi. Ông nhìn người trước nay chưa từng nhìn lầm, sao có thể như thế. Nhưng bên trên đã có ý như vậy, người chết thì không có đối chứng, ông chỉ có thể im lặng.

Nay người đã trở về, phải hỏi rõ một phen.

"Ngươi ổn chứ? Tại sao lại ra nông nỗi này?"

Vũ Mị buồn bã rũ mi, nàng lắc đầu.

"Ta cùng với Vương gia xông vào doanh trại quân địch cứu Vương phi, không ngờ trúng bẫy. Ta bị bắt tới biên cương thì tìm được cơ hội trốn thoát."

Mọi người nhìn nhau, thầm trao đổi ánh mắt.

Quả thật có chuyện như vậy sao bọn họ không biết gì.

Lúc này, một phó tướng đột ngột nói: "Thảo nào, rõ ràng lúc chúng ta xuất chinh đâu có nữ quyến đi cùng, nhưng lúc chúng ta trở về thì lại tuyển vài cung nữ ra ra vào vào trướng của Vương.. là hoàng thượng hầu hạ."

Có người đi đầu rồi, mọi người rất nhanh đều nói ra nghi hoặc của mình.

Phó tướng Giáp:

"Ta cũng thắc mắc, tại sao đột nhiên trong quân doanh lại có nhiều người phản bội như vậy, còn biến mất không tăm hơi."

Phó tướng Ất:

"Lại nói, Vương gia nghe tướng quân phản bội cũng không tức giận, mà tướng quân người quan trọng như thế, sao chủ thượng có thể không chút lo lắng?"

"Đúng vậy, nếu nàng phản bội nói ra thông tin quan trọng của quân doanh, sao chúng ta có thể bình an tới bây giờ chứ!"

"Có lý, ta đã nghi ngờ lâu nay rồi!"

Nhiều người bắt đầu hiểu ra...

Chu đại tướng quân nhíu mày, khẽ quát: "Trật tự! Không được nghị luận lung tung!" Tuy nói thế, nhưng trong lòng ông đã rõ ràng, thảo nào ông vẫn nghi hoặc.

Vũ Mị ngơ ngác ngẩng đầu: " Nhiều người mất tích, phản bội!? Sao có thể!?" Nàng kinh hoảng nói: "Hôm đó ta cũng các binh sĩ theo Vương gia bí mật tới cứu Vương phi, hoàng đế địch quốc bỉ ổi mang Vương Phi ra uy hϊếp, Vương gia liền đem ta tới để đổi Vương Phi và mọi người an toàn trở về! Sao mọi người có thể xảy ra chuyện!"

"Cái gì!? Vậy các tướng sĩ..!?"

Chuyện đến đây nếu còn chưa rõ thì mọi người đều là kẻ ngu.

Bọn họ kể lại đại khái sự tình cho Vũ Mị, không ngờ lại khiến nàng kích động làm rách vết thương.

Vũ Mị nhất quyết xuống giường, đau đớn không tin nói: "Ta phải về kinh gặp hoàng thượng! Chàng sao có thể làm thế!? Ta thay thế Vương phi làm con tin, chết cũng cam lòng, cầu mọi người bình an trở về, nhưng những tướng sĩ đó... khụ khụ.." Nàng gục xuống, anh chàng quân y ở bên vội đỡ lấy.

"Tướng quân thương thế nghiêm trọng, xin ngài bình tĩnh."

Chu đại tướng cũng không nhịn được khó chịu: "Hoàng thượng đem ngươi đổi lấy vương phi? Vì một nữ nhân mà cũng không lo đến quốc gia sao!? Nếu không phải là ngươi trung tâm không đổi thì ..."

Đám người đều hít một ngụm khí lạnh...

Vũ Mị không giống nữ nhân khác, nàng không hề thua kém gì nam nhân, rất uy phong, chiến công kể cả ngày không hết, lại nắm giữ không ít bí mật trọng yếu. Nàng ở trong quân đội giữ vị trí quan trọng, là một trụ cột của Tề quốc.

Mọi người xung quanh nhìn cảnh này, đột nhiên thấy thất vọng không thôi với vị đế vương kia.

Lúc cần thì nâng niu, lúc không cần rồi thì vứt bỏ.

Tuy là lễ nghĩa quân thần, chữ "trung" đặt lên đầu đấy, nhưng "một lòng một dạ" với chủ tử rồi đổi lại kết quả như thế, sao lòng người có thể không lạnh lẽo.

Con người, suy cho cùng đều ích kỉ.

Hy sinh thì nói là hy sinh, bọn họ vì hoàng đế bán mạng, thậm chí bị chính hoàng đế gϊếŧ chết cũng không sao, nhưng thân là liệt sĩ, lại bị nói là phản quốc, kết quả này cũng quá đau lòng.

Nhìn đến Vũ Mị từng uy nghi trên lưng ngựa, nữ chiến thần trọng thương nặng như vậy còn bị người người phỉ nhổ, các tướng sĩ càng xót xa.

Vũ Mị đang che miệng ho ra máu hơi mỉm cười.

Lòng quân đã loạn.

Tin tức lan truyền ngày càng rộng, người dân cũng xôn xao bàn tán, lại lấy công trạng của Vũ Mị ra mà duyệt lại một lần. Càng bất mãn với hoàng đế và vị Hoàng hậu kia.

Giang sơn và mỹ nhân khó mà chọn cả hai, nếu ngươi đã muốn mỹ nhân, vậy thì đành nhận cả cái danh hiệu hôn quân đi thôi.