Chương 10: Sau khi bị tổng tài bệnh kiều bắt được (10)

.................

Edit & Beta: Sữa Bò Nguyên Chất.

.................

Lộc Xuyên đến cơ hội từ chối cũng không có, trực tiếp biến mất tại chỗ, sau đó cậu bị vứt từ trên cao xuống trạm thu phế liệu như vứt đồ.

Bụng cùng với cổ tay vừa được băng bó bị va chạm mạnh, trong nháy mắt đau đớn đạt tới đỉnh điểm.

Cậu cùng với nữ sinh đang chơi đùa phế liệu trước mặt bốn mắt nhìn nhau, sau khi phun ra một ngụm máu, hai mắt cậu nhắm nghiền, bất tỉnh nhân sự.

Hùng Du Du nhìn nam sinh té xỉu trước mặt mình, sợ đến mức đem phế liệu trong tay ném xuống đất, dùng tay kiểm tra hơi thở của Lộc Xuyên.

Hơi thở không ổn định, nhưng vẫn còn sống.

Tên này rơi từ trên trời xuống đúng không nhỉ?

"Ai lại thiếu đạo đức như vậy, vứt đồ từ trên trời xuống! Trạm phế liệu chúng tôi cũng đâu có nhận phế nhân!" Hùng Du Du mắng một tiếng, sau đó nhận mệnh khiêng Lộc Xuyên lên, từng bước đi về phía xe máy điện của mình.

Lộc Xuyên tỉnh lại, nhìn trần nhà cũ nát thậm chí có vài mảng da tường bị rơi ra, cậu cố hết sức ngồi dậy từ trên giường.

Mỗi khi cậu cử động thân thể, bụng đều đau muốn chết đi sống lại.

"Tỉnh rồi à? Tỉnh rồi thì phiền ngài thanh toán tiền thuốc men." Nhìn Lộc Xuyên đã tỉnh, Hùng Du Du vẻ mặt sòng phẳng vươn tay.

Nhớ lại gương mặt mình nhìn thấy trước khi té xỉu, Lộc Xuyên liền nhận ra người trước mặt.

"Cảm ơn cô đã cứu tôi, tiền thuốc men bao nhiêu, tôi trả cho cô." Lộc Xuyên vô cùng rộng rãi, móc túi tiền mình thuận tay lấy ở chỗ Phó Hàn Giang ra.

"Thuốc trắng Vân Nam 32 tệ, băng gạc 15 tệ, tổng cộng 47 tệ, làm tròn đưa tôi 50 tệ là được." Hùng Du Du ngồi trên tấm ván cứng đến khó chịu cả người, cô đứng dậy rút lấy tờ tiền màu xanh lục trong ví cậu.

Lộc Xuyên âm thầm đánh giá hoàn cảnh xung quanh, trong phòng chỉ có một chiếc giường, sàn nhà đã tróc sơn đến bộ dáng ban đầu cũng không thể nhìn ra.

Hoàn cảnh như thế này, rất thích hợp để ẩn nấp.

"Tôi gặp phải chút phiền phức, có thể ở lại đây mấy ngày không?" Tính toán một chút, Lộc Xuyên tận lực bày ra vẻ mặt ngây thơ vô tội của người bị hại.

Hùng Du Du không để ý lắm, chỉ nghiêng đầu nhìn về phía Lộc Xuyên: "Đưa tiền."

"Đương nhiên, tôi sẽ trả gấp đôi." Lộc Xuyên vui vẻ đồng ý, chỉ cần có nơi để ẩn náu một khoảng thời gian, chút tiền này đối với cậu chỉ là chuyện nhỏ!

Nhìn túi tiền căn phồng của Lộc Xuyên, Hùng Du Du lập tức treo lên nụ cười thương mại.

"Ông chủ, ở đây chúng tôi còn có thể cung cấp dịch vụ đặc biệt, đưa tiền là có thể ngủ!"

Lộc Xuyên tái mặt, trán nổi đầy gân xanh.

"Cảm ơn, ông đây thích đàn ông."

Hùng Du Du nghe xong, độ cong trên khóe môi càng lớn hơn: "Không sao hết, cậu thanh toán tiền chuyển giới là ok."

Lộc Xuyên: "???"

Người này mẹ nó có bệnh gì vậy?

..............

Trong phòng cấp cứu, y tá phối thuốc quay đầu lại, bỗng nhiên không thấy người nằm ở trên giường bệnh đâu.

Cô vội vàng đẩy cửa phòng cấp cứu ra, nhìn ba người vẫn còn chờ ở bên ngoài: "Bệnh nhân đâu?"

Sắc mặt Phó Hàn Giang lạnh xuống trong chớp mắt.

"Người ở bên trong, bây giờ cô lại chạy ra hỏi tôi?"

Y tá nhỏ hoảng sợ, cô mờ mịt lắc đầu: "Tôi vừa phối thuốc xong, quay lại liền không thấy người đâu, cậu ấy cũng không thể nhảy cửa sổ chứ?"

Phó Hàn Giang nhanh chóng rảo bước vào trong, hắn nhìn ván giường không một bóng người cùng với bốn cánh cửa sổ mở toang, kiên nhẫn trong đáy mắt hoàn toàn tan hết.

"Treo giải thưởng tìm người, chỉ cần có thể tìm được Lộc Xuyên hoặc có thể cung cấp manh mối, tiền thưởng 50 vạn*."

Phó Hàn Giang kéo kéo cà vạt, đuôi mắt phiếm hồng mang theo chút bệnh hoạn: "Ông đây muốn đích thân đánh gãy chân em."

................

*Khoảng 1.758.935.000 VNĐ. (Tư bản chết tiệt🥲)

................