Chương 15: Sau khi bị tổng tài bệnh kiều bắt được (15)

Hiện mình chỉ đăng truyện ở truyenhdx.com, các web khác có văn phong giống mình đều là reup!

Bạn nào không tìm được link truyenhdx.com thì vào blog của mình để lấy link:

https://m.facebook.com/107836505331683

............

Edit & Beta: Sữa Bò Nguyên Chất.

............

Con ngươi Phó Hàn Giang hơi trầm xuống, dường như đang suy xét việc này có mấy phần lợi ích.

"Mỗi ngày em đều sẽ trở về, anh sợ gì chứ." Lộc Xuyên tựa cằm lên vai Phó Hàn Giang, giọng nói mềm mại, tựa như một bé mèo bị thuần phục.

Phó Hàn Giang biếng nhác liếc nhìn Lộc Xuyên, hỏi ngược lại: "Em nói xem tôi đang sợ cái gì?"

Lộc Xuyên bị Phó Hàn Giang hỏi đến nghẹn họng, trong phút chốc không nói thành lời.

Cũng đúng, việc này là cậu đuối lý, vốn dĩ là một sảnh bài đẹp, vào tay cậu lại trở thành phế phẩm.

Lộc Xuyên cắn chặt răng, môi nhẹ nhàng hôn bên tai Phó Hàn Giang: "Chỉ cần anh đồng ý, điều kiện tùy anh."

Phó Hàn Giang cuối cùng cũng nâng mắt lên, đáp: "Được thôi, lấy thịt bồi thường."

...............

Cuối cùng Lộc Xuyên cũng được đến công ty Lâm Tử Bắc như ý muốn.

Cậu mặc áo sơ mi cổ cao, đủ để che khuất rừng dâu tây trên cổ, trên tay còn đeo vòng tay mà Phó Hàn Giang chuẩn bị cho cậu.

"Bên trong có định vị, tốt nhất em nên ngoan ngoan một chút, đừng để tôi phải đánh gãy chân em." Giọng điệu Phó Hàn Giang trầm lặng, nghe không ra một chút uy hϊếp nào, nhưng Lộc Xuyên vẫn bị dọa đến run rẩy.

Mặc quần áo xong, Lộc Xuyên gật gật đầu, nhón chân hôn một cái lên môi Phó Hàn Giang.

Sau đó cậu vẫy vẫy tay: "Chờ người tình bé nhỏ của anh mang thông tin mới nhất về nhé!"

Sau khi Lộc Xuyên rời đi, Phó Hàn Giang ngồi trên sô pha, nhìn chằm chằm vào chiếc áo khoác lông vẫn còn treo ở chỗ cũ, ánh mắt dần trở nên thâm sâu.

Có lẽ hắn điên thật rồi, mới đem Lộc Xuyên đẩy đến chỗ Lâm Tử Bắc.

Nhớ đến tia sáng trong ánh mắt Lộc Xuyên, trái tim Phó Hàn Giang khó nén được rung động.

Có lẽ, lần này sẽ không giống nữa.

Phó Hàn Giang tựa người vào sô pha, hai đầu ngón tay kẹp lấy điếu thuốc, sương khói lượn lờ bốc lên, khiến hết thảy cảm xúc trong đáy mắt hắn cũng trở nên mơ hồ.

Phó Hàn Giang tựa người vào sô pha, hai đầu ngón tay kẹp lấy điếu thuốc, sương khói lượn lờ bốc lên, khiến hết thảy cảm xúc trong đáy mắt hắn cũng trở nên mơ hồ.

Bây giờ, cậu đã trở lại.

Dập tắt mồi lửa, Phó Hàn Giang chỉnh lại cà vạt, lái xe đến công ty.

Ván cờ này lại được bày ra, lần này, hắn sẽ là kẻ điều khiển quân cờ.

..............

Lộc Xuyên đứng trước tập toàn Tinh Vân, biểu tình bình đạm, ung dung tự nhiên trực tiếp đi đến quầy lễ tân.

"Xin chào, tôi đến..."

Lộc Xuyên còn chưa nói hết câu, cô gái trước quầy đã kinh ngạc thốt lên, sau đó liền gọi điện cho tầng trên.

"Tổng thư kí, tôi vừa nhìn thấy người mất tích trong thông báo, ngài mau nói cho giám đốc đi!!"

Lộc Xuyên trợn tròn mắt, bây giờ cậu nổi tiếng như vậy à?

Còn chưa kịp nghĩ vì sao chuyện lại thành ra thế này, Lộc Xuyên đã bị mấy anh trai cao to từ bốn phương tám hướng ập đến, nâng hai bên tay cậu lên, đưa vào thang máy.

Khi thang máy đến tầng cao nhất, bảo vệ nhập mật khẩu rồi mở cửa, Lộc Xuyên nhìn thấy một hình bóng quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn.

"Hùng, Du, Du?!"

Lộc Xuyên nghiến răng nghiến lợi, thậm chí còn có hơi nghi ngờ, cậu chỉ vào nữ sinh mặc áo sơ mi rộng thùng thình nói: "Cô mẹ nó lại đem bán ông hả?!"

Hùng Du Du xấu hổ cười cười nhưng không kém phần lễ phép: "Anh hai ơi, 100 vạn đó! Nếu anh có thể cho tôi 100 vạn, anh đem tôi đi bán tôi cũng cam tâm tình nguyện."

"A Xuyên, đừng trách cô ấy, là tôi đã đưa tin tìm người." Lâm Tử Bắc không ngờ rằng Lộc Xuyên sẽ đến nơi này, anh đi đến bên cạnh, chăm chú nhìn cậu.

Hùng Du Du còn đang giải thích, Lộc Xuyên đã bị Lâm Tử Bắc kéo đi.

Vốn dĩ định điều tra xem bọn họ đang ở đâu, không ngờ Lộc Xuyên lại chủ động tìm đến anh.

"Em tìm đến tôi, tôi rất vui."

Lâm Tử Bắc ngẩng đầu dường như muốn xoa mặt Lộc Xuyên, Lộc Xuyên lại hơi ngoảnh mặt tránh đi.

"Tôi muốn đi cửa sau tìm một công việc ở chỗ anh, anh xem xem có việc gì thích hợp không, dọn vệ sinh cũng được." Lộc Xuyên nắm chặt góc áo của mình, đáng thương nói, mắt còn hơi rưng rưng gợn nước.

Lâm Tử Bắc cũng không để tâm sự tránh né của Lộc Xuyên, từ trước đến nay, anh và cậu vốn cũng không có bất cứ sự tiếp xúc da thịt nào.

"Tất nhiên không vấn đề gì, ban thư kí vừa hay còn một vị trí trống, từ nay em ở bên cạnh giúp tôi điều chỉnh văn kiện nhé!"

Anh không nhắc đến chuyện của Phó Hàn Giang, thậm chí cuối đầu xuống, ôn nhu như nước nói: "Sao tôi nỡ để em đi dọn vệ sinh được?"

Lộc Xuyên chỉ cười cười không nói gì, nhưng trong lòng hiểu rõ.

Thư kí, nói dễ nghe là Lâm Tử Bắc thích cậu nên mới để cậu làm việc bên cạnh anh, nói khó nghe là anh muốn thăm dò cậu.

Dù sao thì, người lúc trước bán cơ mật cho Lâm Tử Bắc, là 'cậu' mà.

Cậu lại vừa ở chỗ Phó Hàn Giang đến, đương nhiên anh sẽ đề phòng.

"A Bắc thật tốt." Lộc Xuyên nở nụ cười thật xinh đẹp, mỗi một tế bào dường như đều đang quyến rũ người khác.

Hùng Du Du đứng ở một bên, hận không thể vỗ tay tuyên dương.

Đây rốt cuộc là thần thành phương nào? Sao mấy sếp lớn nhiều tiền đều có gian tình với cậu ta vậy?!

Không lẽ cậu là người tình chung của mấy sếp? Chơi lớn thiệt chứ!

Lâm Tử Bắc bị nụ cười của Lộc Xuyên làm cho thần hồn điên đảo, anh cười nói: "A Xuyên,giữa chúng ta cần gì phải khách sáo như thế."

Sau khi xác nhận công việc, Lộc Xuyên liền bị tổng thư kí kéo đi.

Ngồi ở vị trí làm việc, Lộc Xuyên lần đầu tiên... trái thanh long... à không lần đầu tiên thấu hiểu sâu sắc cái gọi là 'Ở đâu có phụ nữ, ở đó có drama.'

Cậu ngồi còn chưa nóng mông, mấy cô gái đã gấp gáp đi tìm đến cậu.

"Cậu là người mới à? Một cậu con trai, trông lại xinh đẹp như thế."

"Đúng vậy, một cô gái như tôi nhìn cũng thấy tự ti, cậu trang điểm, ăn mặc thời thượng như thế, chắc chắn là có ý đồ bất chính với Lâm tổng. Tôi nói cho cậu biết, tốt nhất là cậu nên làm việc đàng hoàng, đừng mơ mộng hão huyền đến chuyện đó."

Hai cô gái kẻ xướng người họa, vừa nói vừa cười, Lộc Xuyên ngồi trên ghế thích thú nhìn hai người song kiếm hợp bích.

Không hổ là nữ pháo hôi trong tiểu thuyết máu chó, nói xấu người khác thì nhiều, ở trong truyện tranh chắc họa sĩ cũng lười vẽ mặt.

"Đường sự nghiệp(ý nói khe ngực) của cô sắp bằng với đường sinh mệnh rồi kìa, còn cô nữa, từ khi tôi vào đây cô liền bắt đầu dặm phấn, dặm nãy giờ ít nhất cũng ba phút, cô nhìn xem còn ra mặt người không? Đống phấn trên mặt cô cạo xuống khéo lại đủ làm bánh nướng áp chảo luôn đấy."

Cô gái bị Lộc Xuyên nói đến đỏ bừng cả mặt, ả len lén kéo áo che đi khe ngực mình cố tình để lộ.

Một cô gái khác cũng xấu hổ bỏ hộp phấn xuống, hai người nhìn Lộc Xuyên, có chút há hốc mồm.

Nhớ đến hôm qua mình bị Phó Hàn Giang lật tới lật lui, trong lòng Lộc Xuyên bừng bừng lửa giận.

"Các cô cảm thấy Lâm Tử Bắc vừa đẹp trai lại vừa có tiền, đáng tiếc, anh ta cả đời này cũng sẽ không liếc mắt đến các cô. Tất nhiên, anh ta nhìn trúng tôi, chưa chắc tôi đã nhìn trúng anh ta."

Các cô gái nghe vậy liền tức giận, giọng điệu càng thêm âm dương quái khí: "Đúng là người đi cửa sau, nói chuyện không biết nể mặt ai cả."

Lộc Xuyên hất hất đầu, cười như hồng mai trên ngọn, kinh diễm mà lộ ra sự cao ngạo tự trong xương cốt.

"Các cô không phải nói, vị kia nhà tôi, thật sự mạnh hơn so với con gà rừng nhà các cô."

Đặc biệt là công phu trên giường.

Lộc Xuyên yên lặng bổ sung trong lòng.

....................

Tôi đã bỏ rơi em ấy và các nàng một năm 🥹. Đừng ai hỏi tại sao, tại cột sống đại học tươi đẹp lắm🙃.

Mình kiểu có hứng mình mới edit được nên truyện cà lê cà lếch, bạn nào nhắm chịu được thì hẳn theo nhé🌹.