Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Của Dạ Tiên Sinh

6.71/10 trên tổng số 7 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Anh có một đặc điểm khác thường nhẹ với những người con trai khác là anh vô cảm với các cô gái. Nhưng có một người làm anh có cảm xúc chính là cô em gái đó, con của bà mẹ …
Xem Thêm

“Tôi nợ anh nhiều lắm, không muốn để người khác nói anh quan tâm một con se sẻ như tôi.”

“Nếu se sẻ biến thành phượng hoàng thì cũng đâu có gì lạ?”

Hạ Đậu Khấu sửng sốt, cô không dám có ‘ý nghĩ không an phận ‘ với anh. Trời biết, cô đối với anh thậm chí không dám nghĩ nhiều a!

Cô không mở mắt, bối rối nói:“Anh có biết tôi vẫn cho rằng anh sẽ trở thành người nhà……”

“Đủ, em chỉ cần trực tiếp nói cho tôi biết, em chưa từng xem tôi như một người đàn ông là được.” Anh tức giận trừng mắt liếc cô một cái.

Hạ Đậu Khấu há mồm muốn nói, lại không biết chính mình còn có thể nói cái gì nữa.

Dạ Bác Vũ nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn thất kinh của cô, ngay cả đôi môi đều mất đi sắc máu, trong lòng có bao nhiêu rõ ràng — vô luận cô đối anh như thế nào, cô vẫn luyến tiếc không muốn thay đổi, đó là sự thật.

Dạ Bác Vũ nhếch môi cười khổ, xưa nay anh luôn không hiểu người khác, lúc này lại hiểu được lòng của cô. Mà cô đối với người khác nhìn qua một lần có thể biết rõ tính tình họ, nhiều năm qua nhưng lại không hiểu một phần nhiệt huyết của anh.

Anh thật không biết vì sao lại xảy ra vấn đề này!

“Yên tâm đi, tôi không có hứng thú với con nhóc như em, có lẽ hai năm sau, vận hoa đào của em sẽ đến không chừng.” Dạ Bác Vũ ép mình không đổi sắc mặt, nói.

Hạ Đậu Khấu cảm thấy thất vọng, nhưng lúc sau vẫn nhẹ nhàng thở ra, cảm giác tất cả lại khôi phục nguyên trạng.

“Anh hứng thú với cô gái như thế nào? Tuy anh rất được hoan nghênh, dù ở Đài Loan hay ở đây, nhưng hình như anh vẫn không chính thức kết giao bạn gái.” Cô giả bộ vô sự hỏi.

“Ba ngàn con sông, tôi chỉ cần một gáo nước, bây giờ tôi còn chưa tìm được gáo nước kia.” Anh trừng mắt cô nói.

“Cô gái kia sẽ là người hạnh phúc nhất thiên hạ.” Cô gật đầu, trong lòng lại rầu rĩ .

Anh lại trừng mắt liếc cô một cái, yết hầu khó chịu muốn rít gào, muốn cắn người!

“Đêm đã khuya, sáng mai lên máy bay, không thể thức khuya được, nhanh đi ngủ.” Anh mở miệng đuổi người, miễn cho anh không khống chế được.

Hạ Đậu Khấu gật đầu, động tác chậm chạp đứng dậy, chậm rãi cằm cốc thủy tinh trên bệ cửa, không biết sao, bước chân cực kì chậm chạp, không muốn rời đi nhanh như thế.

“Nhanh đi ngủ!” Dạ Bác Vũ thô quát một tiếng, quay đầu đi đến cửa sổ, đẩy cửa sổ ra.

Một cơn gió đêm thổi vào phòng, Hạ Đậu Khấu cảm thấy lạnh run người, khi đi ra phòng khách, lại nhịn không được quay đầu liếc mắt nhìn một cái –

Không biết anh nghĩ cái gì mà lấy ra một gói thuốc lá, đứng đó vừa hút vừa phả khói vào cửa sổ.

Cô nhìn sườn mặt anh, cảm thấy anh nhìn có vẻ thật tịch mịch, nhịn không được tiến lên từng bước.

“Nhìn cái gì vậy, còn không mau đi ngủ!” từ ô kính trên cửa sổ anh nhìn thấy cô còn đứng trước phòng, rống với cô một tiếng.

Cô giống như con mèo nhỏ không tiếng động trốn đi.

Hai vai Dạ Bác Vũ như suy sụp xuống, khói thuốc một màu bạc, miệng không khỏi thở dài.

Yêu thành như vậy, cũng đủ uất ức.

Lập tức muốn anh buông tay, nói dễ hơn làm. Nhìn một người lâu như vậy, trong đầu đã sớm khắc sâu hình bóng của cô.

Lại cùng nhau sống hai năm.

Cuối cùng hai năm đã qua, nếu cô vẫn không hiểu được tình cảm của anh, thì anh sẽ — anh sẽ –

Anh sẽ lớn tiếng thổ lộ !

Anh thừa nhận chính mình không phải người đàn ông dịu dàng, nhưng vẫn có thể đối xử với cô thật tốt, anh đều làm toàn bộ!

Dù sao anh cũng là người đàn ông trưởng thành có tự tôn, huống hồ anh đối tốt với cô rõ ràng như vậy, chẳng lẽ còn muốn anh nói toạc ra sao?

Dạ Bác Vũ ngẩng đầu đυ.ng phải vách tường, đau đến nhe răng trợn mắt kêu rên một tiếng.

Gặp quỷ , yêu thật đúng là làm cho người ta đau đến chết mất!

Hai năm sau, Đài Loan –

Hạ Đậu Khấu ngồi trên xe Mercedes, nhìn màn hình iphone chờ hạn mục công việc.

Nhìn đến thuộc lòng khoảng chừng 7-11 lần, biết sắp đến công ty, cô cất di động, quay đầu nhìn người kia đang tựa đầu bên cửa sổ, người đó không ai khác chính là Dạ Bác Vũ – đang đàm phán qua điện thoại với ông chủ công ty mỹ phẩm nổi tiếng thế giới.

Công ty mỹ phẫm muốn tìm hai phó tổng giám đốc, hy vọng Dạ Bác Vũ có thể tuyển chọn và cung cấp ít nhất năm người.

Dạ Bác Vũ mệt chết mất! Anh đi Mỹ một tuần giải quyết việc xuất khẩu vật liệu thủy tinh, giữa trưa ngày hôm qua mới từ Mỹ trở về, còn chưa nghỉ ngơi được vài giờ, liền phải chúi đầu vào công việc.

Nhưng dù anh rất mệt mỏi suy sụp, buổi sáng hôm nay lại còn có khí lực gọi cô rời giường, sau đó ‘đùng’ một tiếng gục ngay lên giường của cô, ngay cả một chút báo động trước cũng không có, liền ngủ thẳng không biết trời trăng gì.

Cô gọi điện thoại đến công ty, dời lịch trình công việc của anh lại hai giờ sau.

Sau đó, thay anh chuẩn bị quần áo, bữa sáng, cà phê, hai tiếng sau liền đánh thức anh dậy, anh lại như sinh long hoạt hổ mọi khi.

Hạ Đậu Khấu huých cánh tay anh, thấp giọng nói: “Sắp đến công ty.”

Dạ Bác Vũ cúp điện thoại, sau đó đưa bóp tiền cho cô, chỉnh lại quần áo.

Cô nhận lấy bóp tiền, từ không khí ngửi được mùi nước hoa bạc hà trên người anh, nhớ đến hai năm trước, có người nói cô sẽ đảm nhiệm chức trợ lý đặc biệt của Dạ Bác Vũ, lúc đó cô còn nói đầu óc người kia bị hỏng nặng.

Kết quả sau đó? Người đầu óc hỏng nặng chính là cô.

“Tốt lắm.” Hạ Đậu Khấu lui về phía sau đánh giá anh, vừa lòng gật đầu.

Vừa lúc đó ô tô dừng lại ở bãi đỗ xe, Dạ Bác Vũ thuận tay ôm lấy chồng công văn trên tay cô , ngay cả túi xách của cô của bị anh giựt lấy.

Hạ Đậu Khấu bởi vì kháng nghị hồi lâu không có hiệu quả, cũng đi theo sau anh.

Hai người sóng vai đi đến trước cửa thang máy, Hạ Đậu Khấu ấn nút đóng cửa, để ý có một người đang từ xa đi đến thang máy nhưng hiển nhiên cô không nghĩ rằng người kia sẽ đáp cùng tầng với bọn họ.

Dạ Bác Vũ cau mày, trầm trầm hỏi:“Hôm nay em mang theo cả một túi xách to đùng như thế này, rốt cuộc trong đó có chứa cái gì thế? Thật hù chết người.”

“Túi xách to như thế mới chứa đủ, nào là giấy tờ lý lịch, bút; Còn có một hộp hoa quả, một hộp canh chút nữa tôi sẽ cho anh uống tẩm bổ.”

“Canh bổ thì về nhà uống sẽ tốt hơn, mang theo lắm thứ thế này ra ngoài, không thấy rất phiền phức sao?” Dạ Bác Vũ nói.

“Hai ngày nay anh ngủ được có vài tiếng, chút nữa còn phải tự mình phỏng vấn chọn người, vì thế cần phải tẩm bổ một chút.” Cô nhẹ giọng nói.

“Về sau vòng phỏng vấn thứ nhất đều giao cho em.” Anh nói.

“Anh…… Nói cái gì!”

Cửa thang máy mở ra, Dạ Bác Vũ đã đi ra, liếc mắt nhìn các nhân viên đứng cách xa khoảng mười bước chân.

“Dạ tiên sinh, chào buổi sáng. Hai người ngồi xuống đây trước, hình như tôi quên thứ gì đó, sẽ sớm trở lại.” Chủ quản lớn tiếng giải thích, xoay người rời đi.

Trước cửa thang máy.

“Anh làm gì mà lộ ra bộ mặt dọa người thế kia?” Hạ Đậu Khấu nhẹ giọng nói.

“Trời sinh mặt tôi đã như thế.” Hai má anh hơi ngứa, nhưng hai tay lại bận xách đồ. “Mặt bên trái ngứa.”

Cô nhẹ nhàng đưa tay xoa hai bên má anh, không còn cách nào không chú ý đến vẻ mỏi mệt trên mặt anh. Nếu nói ở Anh anh là tên cuồng công việc, vậy thì bây giờ anh căn bản giống như bị công việc bám lấy.

Anh ngửi được hương bách hợp trên người cô thoang thoảng, cúi đầu nhìn cô chằm chằm.

“Vì sao lại giao vòng phỏng vấn thứ nhất cho tôi?” Cô hỏi.

“Em hẳn là rất rõ mỗi lần tôi cần tuyển dụng người, đều cho phép em ở bên cạnh quan sát. Em nhìn người rất tốt, mỗi lần tôi hỏi em, em luôn có thể đưa ra những ý kiến khác nhau.”

Thêm Bình Luận