Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Kế Hoạch Trăm Năm: Dụ Dỗ Ông Xã Vào Tròng

Chương 50: Cơm "tró" rất ngon

« Chương TrướcChương Tiếp »
Quá trình pháp lý mua bán Tập đoàn Tân Lương đã gần như hoàn tất, hiện tại tập đoàn Tân Lương được Trình Úy đổi tên thành “Tập đoàn Kim Cát” dưới sự quản lý của tập đoàn mẹ là Trình Thị. Tên của nó cũng đã nói lên được vai trò chính của nó rồi, chính là của hồi môn mà thân làm anh trai như Trình Úy chuẩn bị cho Trình Mộc Cát.

Mặc dù anh biết rằng sống ở Đỗ gia thì em gái mình hoàn toàn không cần nghĩ đến cái ăn cái mặc, cha mẹ của Đỗ Hoành Dương cũng rất yêu thương và xem trọng cô con dâu này. Thân làm anh trai thì Trình Úy cũng muốn chừa cho em gái một đường lui, chỉ cần cô muốn thì anh vẫn là hậu thuẫn vững chắc cho cô, không nề hà bất cứ chuyện gì.

Kể từ ngày Tân Lương bị thu mua thì Đỗ Thị cũng rất bận rộn, cả ngày Đỗ Hoành Dương đều ở công ty làm đến khuya, nhân viên về hết thì anh vẫn còn chưa về đến nhà. Ở bên cạnh, Đỗ Khánh Huyền luôn nhắc nhở Trình Mộc Cát nên cẩn thận, trong công ty nữ nhân thì ít mà hồ ly thì nhiều, nếu lỡ đêm khuya thanh vắng, một bóng hồng nào đó ăn mặc mát mẻ thì liệu…

Nhưng bản thân Trình Mộc Cát lại không nghĩ như vậy, đã mười năm rồi, anh ở bên cô đã mười năm, nếu như muốn “ăn vụng” thì chắc chiều cao của cô đã lên được một tầm cao mới. Thấy kế ly gián của bản thân không hiệu nghiệm nữa, Đỗ Khánh Huyền liền quay sang bĩu môi, đúng là khó khăn quá trong việc chia rẻ cái đôi uyên ương này.

- Chị hai, chị giả vờ bi lụy một chút cho em vui không được à.

- Chị cũng muốn lắm, nhưng tiếc thật đó, chị không làm được.

Đỗ Khánh Huyền bị lời nói của cô làm cho một tiễn xuyên tim, không chỉ vậy mà cô nàng còn dùng tay tựa như đang ví đang cầm con dao đâm vào tim mình, không những thế mà còn tặng thêm một từ “hự” đầy sức sát thương. Lời nói này của Trình Mộc Cát thật sự khiến cho người ta thấy ganh tị, Khánh Huyền cũng ước ao tương lai mình sẽ có một mối tình tươi đẹp như thế.

Không cần nghĩ ngợi nhiều, không so đo rằng ai yêu ai nhiều hơn, cũng chưa hề có một chút gì gọi là “không an toàn”. Niềm tin, trong tình yêu quan trọng nhất là tình yêu đối với nhau, mà ở trong cái mối quan hệ giữa anh trai và chị dâu thì họ hoàn toàn tin tưởng nhau, không chỉ vậy mà rất rất rất tin tưởng đối phương. Nếu nói một trong hai nɠɵạı ŧìиɧ thì thật sự là đang chọc cười thiên hạ, không những thế mà Đỗ Hoành Dương còn là một tên thê nô chính hiệu, nếu bịa chuyện anh nɠɵạı ŧìиɧ thì chắc Đỗ Hoành Dương sẽ nhảy xuống sông Hoàng Hà để tạ tội với vợ mình.

- Chị dâu, tối nay anh hai lại về muộn à?

Trình Mộc Cát nhìn lên đồng hồ, bây giờ đã là tám giờ tối rồi, cô cũng không biết Đỗ Hoành Dương ở công ty có ăn uống gì chưa, những ngày này anh đều rất bận rộn, một phần là vì công việc ở công ty, hai là vì anh muốn trước khi tổ chức hôn lễ sẽ có thêm một khoản dư, đến khi chuẩn bị cho hôn lễ thì anh sẽ dùng khoản dư đó để tạo bất ngờ cho cô. Mọi chuyện mà Đỗ Hoành Dương làm cô đều biết hết, chỉ là cô không muốn nói ra, ít nhất rằng cô vẫn biết chồng mình là một người rất quan tâm đến gia đình.

Trình Mộc Cát đứng dậy, Đỗ Khánh Huyền liền nắm lấy tay của cô, nghi hoặc hỏi:

- Chị đi đâu vậy?

- Đi đem cơm cho chồng chị. Hay em muốn đi cùng?

- Ách, khỏi đi, cảm ơn chị đã có lòng. Em ăn cơm nhà no rồi, không có nhu cầu ăn cẩu lương.

Nói xong thì Trình Mộc Cát đi lên phòng để thay quần áo, sau đó tự mình lái xe đến Đỗ Thị.

Trước sảnh Đỗ Thị chỉ còn lại một màu tối đen, duy nhất phòng của Đỗ Hoành Dương vẫn còn sáng đèn. Bây giờ mà anh vẫn còn làm việc sao? Đã muộn như thế này rồi mà.

Đi vào trong thang máy, nhấn nút lên tầng, Trình Mộc Cát dự định sau khi đến sẽ kéo anh đi ăn tối, sau đó sẽ về nhà. Dù có ham công tiếc việc đến mấy thì cũng phải biết giữ gìn sức khỏe của bản thân, nếu như anh vì dốc lòng vào công việc mà đổ bệnh thì sao chứ?

Cánh cửa thang máy được mở ra, Trình Mộc Cát nhìn thấy Đỗ Hoành Dương vẫn đang xem xét một chồng công văn trên bàn, cô bước đến phía trước của anh, giọng nói của chút lẳиɠ ɭơ, quyến rũ và thêm vài phần trêu chọc, hỏi:

- Đỗ Tổng, đã muộn rồi anh vẫn còn ở đây sao? Có cần Tiểu Tiểu chăm sóc anh không?

Nghe giọng nói quen thuộc, Đỗ Hoành Dương ngước mắt lên nhìn vợ mình, chỉ nhìn thấy cô đang mỉm cười. Sau đó thì anh đứng dậy, bước đến ôm lấy cô, nhẹ nhàng hít lấy mùi hương trên cơ thể của vợ mình, đáp:

- Sao em lại ở đây? Không phải anh đã nhắn tin bảo em ngủ trước rồi mà.

- Em lo cho anh, đã muộn rồi, anh ăn tối chưa?

- Anh không để ý nữa, bà xã em đang đau lòng hay sao?

#Yu~
« Chương TrướcChương Tiếp »