Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Kế Hoạch Tự Sát Khi Đông Đến

Chương 11: Trần Thư Ninh

« Chương TrướcChương Tiếp »
Đường Phong Hành ngẩn ra một lát rồi trả lời: “Đúng vậy.”

“Bao nhiêu tiền?”

Cậu ta “Hả?” một tiếng, tôi thở dài rồi lặp lại lần nữa: “Hộp nước thuốc kia bao nhiêu tiền?”

“Không cần đâu, cũng không phải đồ quý gì, là bạn bè giúp đỡ lẫn nhau thôi mà.”

Ai muốn cậu giúp? Ai muốn cậu thương hại tôi?

Hồ nước lặng trong lòng tôi bỗng dưng lại sục sôi, tôi cố gắng nhịn lại ngọn lửa đang nhen nhóm trong l*иg ngực: “Nói nhanh lên.”

“Đều là bạn học với nhau, thật sự không cầ…”

“Đường Phong Hành, tôi không có thời gian để đứng đây đôi co với cậu, dù là bạn học thì tôi cũng không phải là không có tiền, chúng ta cũng không thân, cùng lắm chỉ mới ăn cùng nhau bữa cơm mà thôi. Tôi phải trả tiền cậu là đương nhiên, nhưng việc cậu giúp tôi không phải là nghĩa vụ cậu vốn dĩ phải làm. Tôi không hiểu được tại sao cậu cứ muốn giúp tôi, chúng ta không thân, tôi cũng không biết tại sao cậu cứ phải khách khí, tôi nói muốn trả là phải trả, tôi không muốn thiếu nợ của người lạ. Rốt cuộc cậu có hiểu vấn đề hay không hả? Cho nên bây giờ tôi hỏi cậu, hộp thuốc bao nhiêu tiền, cậu nghe có hiểu không? Cậu mà còn không nói thì tôi sẽ…” Miệng tôi không nhịn được mà nói nhanh như tàu ga xe lửa, đầu óc vừa nãy còn đông cứng bỗng dưng linh hoạt hẳn lên, mặc dù từ ngữ hơi lộn xộn nhưng tôi cảm thấy tôi đã nói rất rõ ràng.

Tôi một hơi nói xong những lời này, từng câu mang theo mùi thuốc súng, trong đầu vang lên tiếng ầm ầm nổ tung, lý trí như được kéo lại, sự kích động như sấm rền kia nhanh chóng bị rút đi.

Rõ ràng là tôi đến để cảm ơn ý tốt của người ta cơ mà, giờ tôi lại làm gì thế này?

Đường Phong Hành dựa người cạnh cửa nhìn tôi, cảm xúc trên mặt rất phức tạp, nhẹ nhàng gật đầu rồi nói: “Xin lỗi, tôi…”

“Đừng xin lỗi, là do tôi quá kích động. Ý tôi không phải vậy đâu, tôi cũng không định mắng cậu, chỉ là muốn nói rõ ràng thôi. Cậu có thể nhường tôi một chút không, tôi vẫn nên trả cậu tiền, chuyển khoản, wechat hay là Alipay đều được.”

Tôi hít sâu một hơi, bàn tay đang nắm chặt khiến cho móng tay đâm sâu vào da thịt, sự đau đớn khiến cho cơn tức giận của tôi hòa hoãn lại nhưng hàm răng vẫn đang siết thật chặt.

Đường Phong Hành nhíu mày, lấy ra di động trong túi quần rồi nói: “Chuyển qua wechat đi.”

Tôi quét wechat cậu ta rồi nhanh chóng chuyển tiền qua, làm xong liền xoay người muốn đi, bỗng Đường Phong Hành giữ lấy áo tôi lại nói tiếp: “Chờ một chút.”

“Sao thế?”

“Ừm… Cái này… Tôi mua dư một bát cháo nhưng mấy người trong phòng ký túc đều ăn no rồi. Chắc là cậu mới truyền dịch xong nhỉ, cậu ăn đi, một bát ba tệ, cậu có thể chuyển tiền cho tôi.”

Tôi nhìn xuống bát cháo mà cậu ta vẫn luôn cầm theo, không phải tôi không có mắt nhìn, tôi biết bát cháo này vốn mua để làm gì, nhưng tôi lại không rõ có thật là Đường Phong Hành thực sự muốn kết bạn với tôi hay không.

Tôi vừa gật đầu là đã thấy tai cậu đỏ lên, lại nhìn xuống bát cháo thở dài một hơi, thôi thì cứ nhận rồi chuyển ba tệ cho cậu ta, cậu gãi gãi đầu, khóe miệng cong lên như còn đang định nói gì đó.

Dù sao thì người ta cũng từng… cứu lấy mình, có thế nào thì cũng nên cho người ta thể diện, nếu đổi thành người khác thì có khi tôi còn bị đánh rồi. Tôi cũng nhếch khóe miệng cứng ngắc lên cố nở một nụ cười: “Đường Phong Hành, cảm ơn cậu đã đưa tôi đến phòng y tế, xin lỗi vì đã làm phiền cậu, tạm biệt.”

“Không phiền không phiền. Thế bây giờ… chúng ta cũng không còn là người lạ nữa nhỉ?” Đường Phong Hành vén ống tay áo cao lên đến khuỷu tay, trên cánh tay rắn chắc còn ẩn hiện gân xanh, chẳng trách lại dễ dàng kéo tôi lại như vậy.

Cậu ta rất đẹp trai, ngôn từ của tôi nghèo nàn nên không biết khen người, ngầu, đẹp trai, xinh đẹp là tất cả những từ mà tôi biết, nhưng cũng cực kỳ ít khi phải dùng đến chúng.

Nhưng mà, một người như vậy tại sao cứ phải cố gắng tới gần tôi?

Tôi cười cười, không trả lời cậu mà xoay người bước đi.

Tôi ăn hai thìa cháo rồi lại không thể nuốt tiếp nữa, đồ ăn thừa không thể đem cho người khác, tôi lại thấy nếu để lãng phí thật là đáng xấu hổ. Thế nhưng cổ họng và thực quản đều cảm thấy nghẹn ứ khó chịu, cảm giác buồn nôn lại dâng lên đến mức khiến tôi nhìn bát cháo thôi cũng thấy không thoải mái.

Cuối cùng tôi lại vứt nó đi, dù sao thì người trả tiền cũng là tôi.

Mùa đông lạnh lẽo làm cho hai tay tôi đỏ bừng, tôi không tìm thấy sổ tay, chỉ có thể lần theo ký ức làm từng bước một, ngày mai tôi phải đến xem lại địa điểm mà mình đã chọn.
« Chương TrướcChương Tiếp »