Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Kế Hoạch Tự Sát Khi Đông Đến

Chương 12: Đường Phong Hành

« Chương TrướcChương Tiếp »
Ngày 27 tháng 11, -1°C, trên trời giăng đầy mây xám xịt.

Ngày thứ 1183 yêu thầm Trần Thư Ninh.

Không biết liệu sáng nay Trần Thư Ninh có uống nước thuốc mà tôi mua cho cậu ấy không, mà cho dù cậu ấy không uống thì tôi cũng không nên để ý đến chuyện này.

Quên đi, tôi vẫn để ý.

Nói không buồn chắc chắn là giả, nhất định sẽ rất khó chịu.

Trần Thư Ninh Trần Thư Ninh Trần Thư Ninh Trần Thư Ninh Trần Thư Ninh…

Đừng tự sát được không…

Dù tôi có nhắc lại cả ngàn lần thì cũng vô dụng.

Vốn dĩ hôm nay tôi có một môn học cùng Trần Thư Ninh, không có tư tâm nào khác, chỉ là muốn nhìn xem tâm trạng của cậu ấy thế nào. Hôm qua cậu ấy mắng tôi như thế thì hôm nay liệu có còn khó chịu không nhỉ, lát nữa chắc tôi cũng không thể ngồi gần cậu ấy.

Suy nghĩ là thế nhưng cơ thể lại vô cùng thành thật, đôi mắt không ngừng đảo quanh từng tốp từng tốp sinh viên đang đi vào lớp. Thế nhưng tôi đợi một hồi, mấy người Triệu Tuấn cũng đến hết rồi nhưng vẫn chưa thấy Trần Thư Ninh đâu, thế là tôi hỏi bóng gió bọn họ tại sao cậu ấy lại chưa tới.

Triệu Tuấn lấy notebook ra rồi thuận tay bỏ điện thoại vào ngăn bàn, Chu Minh ngồi xuống bên cạnh cậu ta rồi trả lời tôi: “Chắc là do hôm qua trời lạnh rồi mấy hôm nay còn ăn uống không đủ nên cậu ấy sốt rồi, tôi vừa đi tìm quản lý ký túc xá nhưng không thấy nên đành nhắn tin wechat cho thầy ấy, chắc là lát nữa sẽ đến tìm Thư Ninh thôi. Không biết là… Ê Đường Phong Hành sao tự dưng cậu phát điên vậy!”

Tôi đứng bật dậy làm hai người giật mình, ngại ngùng xin lỗi rồi kiếm cớ do mình muốn đi vệ sinh quá. Bọn họ đứng dậy nhường đường cho tôi, tôi vội vàng cảm ơn rồi nhanh chóng chạy thục mạng ra ngoài.

Cô Phan thấy tôi chạy ra ngoài, không bắt tôi lại được nên đành dùng tiếng sư tử rống để hỏi tôi đi đâu, tôi không có thời gian để nghĩ ngợi, vừa chạy vừa hét vọng lại: “Việc gấp! Em về nhanh thôi, cô cứ cho em điểm danh trước đi ạ em cảm ơn!”

Tôi thở dốc chạy một mạch đến phòng ký túc của Trần Thư Ninh. Khi nãy tôi vừa nghe thì trong lòng liền hoảng hốt, đã sốt lại còn ở ký túc xá một mình, cho dù là người thường thôi còn cảm thấy khó chịu huống chi đây là Trần Thư Ninh.

Bây giờ cả ký túc xá đều vô cùng yên tĩnh, tôi chạy lên tầng ba thì nghe thấy một âm thanh trầm đυ.c như tiếng người ngã mạnh xuống đất, ngay sau đó một tiếng hét đau đớn thấu tim vang lên khiến tôi sợ hãi tột cùng. Tôi chạy đến trực tiếp tông cửa, cũng may là cửa không khóa, chắc là để đợi quản lý đến đây.

Tôi thoáng thấy bóng người quản lý đã vòng qua khúc cua đối diện, còn cảnh trong phòng, hiển hiện rõ ràng trước mắt tôi làm cho tôi gần như ngừng thở: Phòng tối đen, tiếng hét cuồng loạn của Trần Thư Ninh đang nằm dưới sàn nhà giống như ngàn vạn mũi tên đâm thẳng vào tim tôi đau đớn. Tôi chạy đến kéo cậu lên ôm vào trong ngực, đến chính tôi bây giờ cũng hoảng loạn, tôi chưa từng thấy Trần Thư Ninh như vậy bao giờ.

Trên người Trần Thư Ninh mặc vài chiếc áo len, áo khoác ngoài cũng vừa to vừa nặng, tôi đỡ lưng cậu ấy muốn đưa cậu ra ngoài nhưng Trần Thư Ninh cứ mãi giãy giụa, tôi chỉ sợ trượt tay sẽ làm cậu ấy ngã. Cậu ấy giống như một đứa trẻ cứ kéo áo tôi khóc không ngừng, tôi lau nước mắt cho cậu, cảm nhận nhiệt độ nóng bỏng trên mặt cậu như muốn làm bỏng cả tay tôi.

Tôi gọi vài tiếng Trần Thư Ninh nhưng cậu ấy không nghe thấy được, mắt cũng không mở mà chỉ vừa khóc vừa giãy giụa, giống như vẫn đang chìm trong vũng bùn, tâm trí rối loạn không thể tỉnh dậy.

Tôi sốt ruột gân cổ gọi người kêu cứu, ai cũng được, làm ơn hãy đến giúp tôi làm cho cậu ấy hạ sốt, gương mặt cậu ấy đã đỏ bừng lên rồi.

_____

Sau khi đến phòng y tế, có lẽ là mùi nước sát trùng đã khiến cho Trần Thư Ninh trở nên an tĩnh hơn nhiều. Vừa rồi cậu ấy giãy giụa nên đổ nhiều mồ hôi, cũng giúp nhiệt độ cơ thể giảm đi một chút. Lúc bác sĩ trường ghim kim truyền nước cậu ấy cũng không khóc, khoảng lặng này giúp tôi phục hồi tinh thần từ sự bối rối hỗn loạn khi nãy.

Nhìn kỹ thì thấy cúc áo trong của Trần Thư Ninh bị cài sai, tôi ma xui quỷ khiến mà nghĩ muốn giúp cậu ấy bỏ những lớp áo khó chịu này xuống, nhìn cậu thật sự rất mệt mỏi.

Có một vết xanh tím ở thái dương cậu ấy, hẳn là lúc ngã đầu bị đập xuống đất. Cậu ngủ cũng không an ổn, thỉnh thoảng tay hơi co giật lại còn lẩm bẩm nói mớ, tôi nghe không hiểu, cứ như ngôn ngữ của một chủng tộc xa lạ nào đó vậy. Tôi muốn giúp cậu ấy lau người bằng cồn, cồn sẽ làm nhiệt độ cơ thể hạ nhanh hơn.

Tôi cầm lấy chai cồn rồi niệm trong lòng hai câu ‘Không phải là tôi làm bậy với cậu, tôi chỉ muốn giúp cậu hạ sốt’.

Sau đó tôi nhẹ nhàng vén tay áo của cậu ấy lên, đập vào mắt tôi là rất nhiều vết sẹo có cũ có mới, chúng như rạch vào mắt tôi đau đớn, đau đến mức tầm nhìn của tôi trở nên mơ hồ.

Tôi vươn đầu ngón tay nhẹ vuốt ve lên đó, trên cánh tay có hai vết sẹo nhìn rõ là vừa mới cứa, không biết là đau đến nhường nào, không biết cậu ấy có để tâm đến những vết sẹo này không.
« Chương TrướcChương Tiếp »