Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Kế Hoạch Tự Sát Khi Đông Đến

Chương 14: Trần Thư Ninh

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tôi nhìn cả bàn sách vở bừa bộn của mình, bỗng dưng nhớ tới cuốn sổ viết đầy những lời yêu đương mà tôi nhặt nhầm được kia, cả hai cuốn sổ đều là sổ da màu đen có khóa vắt, cho đến nay chủ của nó cũng không đến đây tìm, trên đài phát thanh cũng không thấy thông báo tìm vật bị mất.

Tôi nghĩ, cũng phải thôi, sổ tay ghi lại tình yêu thầm kín hẳn cũng nên được cất giấu.

Trong lòng tôi phẳng lặng như nước, vô cùng nhàm chán, nhìn chằm chằm cuốn sổ kia ba giây rồi mở nó ra. Tôi nghĩ thầm trong đầu, chắc chắn người kia đã đọc sổ của tôi rồi, anh làm tôi làm, về tình về lý thì tôi cũng nên bắt lấy nhược điểm của người đó để về sau đỡ bị người ta uy hϊếp.

Tên người được yêu thầm đều được thay thế bằng “CSN” (pinyin của Trần Thư Ninh là Chen Shu Ning), tôi cũng chẳng biết đây là ai, bây giờ chỉ là đoán đây là viết tắt của từ gì tôi cũng lười nghĩ. Mùa đông rét lạnh mọi người đều ngủ rồi, chỉ còn mình tôi ngốc nghếch ngồi trên giường vươn ngón tay lật từng trang một, lại còn lật rất chậm rãi một giây nâng được một centimet, sợ làm ồn đến người khác.

Chữ viết đẹp đẽ ngay ngắn, nhưng vừa thấy liền biết đây không phải là cuốn sổ tay duy nhất, trong này chỉ viết từ ngày yêu thầm thứ 818 đến ngày thứ 1180, mới chỉ được một nửa cuốn sổ.

Chắc là chỉ có nữ sinh mới chăm chỉ viết kiểu nhật kí này, nhưng nhìn chữ viết tôi lại cảm thấy hơi quen mắt, hình như là đã từng nhìn thấy ở đâu đó nhưng mùa đông đầu óc suy nghĩ chậm chạp, mạng 2G giờ cũng đang đình trệ, thế là tôi cũng không uổng phí tế bào não để cố nhớ ra cô gái này nữa.

Nội dung thật sự rất thú vị, tôi bắt đầu bị cuốn vào cho dù đây chỉ đơn giản là nhật kí ghi lại những việc vụn vặt mỗi ngày, người viết dường như rất hạnh phúc khi biểu đạt cảm xúc khi gặp người mà mình thích.

Tôi đọc đến một trang thì tay hơi khựng lại.

_____

Ngày thứ 924 yêu thầm CSN.

Tôi đến xem cậu ấy tham gia cuộc thi hùng biện. Hôm nay trời rất nóng, cậu ấy ăn mặc đơn giản, mùa hè mặc sơ mi trắng dài tay nhưng tôi lại thấy như vậy rất gọn gàng bảnh bao. Cậu ấy khi hùng biện giống như lúc nói chuyện thường ngày vậy, không hề vòng vo dài dòng mà cực kì thông minh lanh lợi, mỗi câu như giấu dao hướng thẳng về phía đối thủ. Tôi vô cùng thích nghe cậu ấy hùng biện, mỗi lần đều khiến tôi có cảm giác tỉnh ngộ.

Chủ đề hùng biện lần này là “Liệu ký ức về gia đình có để lại bóng ma cả đời cho đứa trẻ hay không?”, cậu ấy ở bên phản đối, nghĩa là phải làm rõ quan điểm ‘Không’ của mình. Lúc cậu ấy tranh luận, tôi không hiểu tại sao bản thân lại nhớ rõ từng lời cậu nói như vậy, có lẽ là bởi cái nắm tay siết chặt và tấm lưng ướt sũng mồ hôi của cậu chăng?

Cậu ấy nói, gia đình chỉ đơn giản là ngôi nhà nơi đứa trẻ được sinh ra và chung sống với những người được coi là bố mẹ của chúng. Cảm giác này hẳn là mọi người dù ít dù nhiều đều đã từng trải qua.

Tại sao em trai có phòng ở đẹp đẽ, được cha mẹ đón đưa đi học mà tôi lại phải một mình men theo ngõ nhỏ về nhà?

Tại sao con gái lại không thể học đại học vì cha mẹ cho rằng như vậy là lãng phí tiền bạc, thế nhưng lại vui vẻ bỏ tiền cho anh trai học đại học dân lập?

Tại sao tôi là con của cha mẹ nhưng mãi mãi giống như một người ngoài bị cả nhà xa lánh?

Tại sao cha mẹ luôn trách mắng tôi không nghe lời, không làm theo yêu cầu của bọn họ nhưng lại không bao giờ hỏi tại sao?

Những vấn đề như vậy thường ngày cậu ấy đều nói rất rõ ràng lưu loát như cơn gió mát thổi qua ngày hè, thế nhưng lần này tôi cảm thấy dường như cậu ấy không có đủ tự tin, cậu ấy đang nhớ về điều gì đó sao?

Dựa theo tình hình hiện tại thì phía đối thủ đang có ưu thế tuyệt đối, khía cạnh để đưa ra lập luận cũng nhiều hơn, còn bên phản đối thì lại không có nhiều luận cứ để phản bác, không tốt.

Cậu ấy bắt đầu giải thích về hạch hạnh nhân và hồi hải mã của não bộ, những tổn thương và chướng ngại tâm lý sẽ tồn tại ở thời thơ ấu, những ký ức buồn bã và đau thương đó của quá khứ sẽ không thể nào thay đổi được. Thế nhưng thời gian sẽ là viên thuốc hòa tan và chữa lành những vết thương này, rời khỏi ngôi nhà đã để lại những đớn đau để bước vào một gia đình mới, thay đổi một cuộc sống mới. Những trở ngại đau thương trong quá khứ sẽ giúp đứa trẻ hình thành tính kiên cường và lòng dũng cảm, có can đảm đối mặt với vết sẹo sẽ giúp đứa trẻ sẵn sàng đối phó với tương lai bất định. Sau này khi gặp thất bại trên đường đời, đứa trẻ sẽ có năng lực để cố gắng vượt qua những tình cảnh khốn khó, để đón nhận vũ trụ rực rỡ mà nó hằng mong ước.
« Chương TrướcChương Tiếp »