Chương 17: Trần Thư Ninh

Kế hoạch đi khảo sát lại địa hình hôm nay đều bị Đường Phong Hành phá hỏng. Tôi chậm rãi đi bên cạnh cậu ta, lúc cậu ta đi gần lại đây thì lập tức đánh mạnh vào người cậu một phát, đυ.ng vào miệng vết thương của mình cũng mặc kệ, đánh rồi lại dùng sức dẫm lên chân cậu. Cậu ta khó hiểu nhìn tôi, tôi chỉ cười mắng cậu ta là đồ ngốc.

Tôi ngồi trong tiệm đồ nướng chật chội, miếng thịt để lên vỉ nướng BBQ xèo xèo bốc lên khói trắng. Khói mỏng lượn lờ lấp mất tầm nhìn làm tôi không thể nhìn rõ cảnh vật phía trước. Tôi tháo kính ra cất vào trong túi, đeo lên không nhìn rõ, tháo xuống cũng không nhìn rõ, tôi không thể nhìn rõ tất cả mọi người.

Đường Phong Hành thấy tôi thờ ơ ngồi cầm đĩa thì cầm lấy rồi gắp thịt vào cho tôi, lúc chạm vào ngón tay tôi thì cậu ta cứ như bị bỏng vậy, miếng thịt suýt chút nữa thì rơi ra khỏi đĩa.

Tôi khẽ thở dài, không muốn ăn nhưng lại có người gắp thịt cho mình, tôi cười nói cảm ơn rồi vẫn giữ ý mà híp mắt cố nhìn vào vỉ nướng, gắp một miếng thịt lên để sát trước mắt, thấy thịt chín rồi thì mới để vào bát cậu ta, nói nhỏ: “Cậu cứ ăn của cậu đi, không cần lo cho tôi.”

Cậu cười cười rồi uống một ngụm bia, không trả lời mà chỉ vui vẻ gắp thịt lên bỏ vào miệng ăn, không ngờ miếng thịt quá nóng khiến cho cậu nhe răng nhếch miệng, không ngừng há miệng thổi phù phù. Tôi không nhịn được cười, cậu lại ngượng ngùng mà uống thêm ngụm bia rồi quay đầu không nhìn tôi.

Tôi chủ động gắp hai miếng thịt cho chủ tiệc hôm nay rồi nói, cám ơn anh Chu đã đãi khách.

Anh Chu cũng không khách khí, nói chuyện một hồi rồi tôi cầm cốc bia vàng óng còn đầy bọt lên uống một hơi, giảm bớt cảm giác ngây ngấy trong cổ họng. Đường Phong Hành vươn tay giữ lại cốc bia của tôi, nói: “Vừa ốm xong mà, đừng uống nữa.”

Tôi không để ý đến cậu ta: “Anh Chu nói rồi, làm nóng người, nào mọi người cùng uống nào.”

Tôi không nhìn rõ vẻ mặt của Đường Phong Hành mà chỉ thấy cậu cứng người nâng cốc, người ở hai phòng ký túc xá ngồi đầy một phòng nhỏ của quán ăn, vô số cánh tay chen chúc giơ lên như cây cao trong rừng rậm. Lúc cụng chén cánh tay tôi dán sát bên tay cậu, cậu ấy nghiêng đầu cảm ơn anh Chu hôm nay đã mời khách, hơi nóng thở ra cứ quanh quẩn ở bên tai phải tôi.

Thật nóng.

Anh Chu kính tôi một ly, tôi cầm chén rượu nhanh chóng ngửa đầu uống hết, rượu đắng ngắt chảy xuống cổ họng kí©h thí©ɧ tinh thần tôi, tôi thỏa mãn mà thở dài một hơi, mọi người ồn ào lại tiếp tục rót đầy chén rượu.

Ăn uống linh đình, ánh đèn trần sáng chói khiến cho tôi không muốn ngẩng đầu lên. Tay vẫn cầm chén rượu nhìn mọi người chơi xúc xắc, tôi không hiểu nhưng cũng không ngại thua rồi phạt rượu, không phải vì ham chơi, mà tôi chỉ là đang tìm cớ uống rượu mà thôi.

Đã trải qua cả một ngày xám xịt, vào giây phút này tôi cứ như thoát ra được khỏi sương mù dày đặc, sự buồn chán bị rượu bia đuổi đi, thay vào đó là sự vui sướиɠ ngập tràn khiến tôi từ đáy vực bay lên tận mây xanh, giúp tôi thức tỉnh giữa men say tɧác ɭoạи.

Náo nhiệt, thật là náo nhiệt, thật là hạnh phúc.

Ngô Hóa Văn cầm một chén rượu đi tới nói, ‘Trần Thư Ninh, không ngờ cậu cũng uống được lắm, một ly này tôi mời cậu’. Ai đến tôi cũng không từ chối, nâng mắt lên vừa cười vừa nói tôi ngàn ly không gục, tôi còn có thể đưa các cậu về đấy.

Đúng vậy. Tôi uống đến high, tôi rất vui vẻ, tôi không có bất cứ chán nản, đau thương, hỗn loạn nào hết, tôi giống như một động cơ vĩnh cửu hoạt động không ngừng không nghỉ. Đường Phong Hành ngăn lại tay tôi đang nâng lên ly rượu, trông cậu buồn bực mà nói với Ngô Hóa Văn, ‘Cậu biết rõ hôm nay Thư Ninh mới ốm xong mà’. Tôi dẫm chân cậu ta ở dưới gầm bàn làm cậu ta im miệng, trong khi bản thân lại mặt mày tươi cười nói: “Không thấy mất hứng à, tôi cũng không phải ma ốm, hạ sốt là khỏe rồi. Hôm nay mọi người thi đấu bóng rổ mà tôi lại không chơi cùng được, tự phạt hai ly.”

Tôi tự rót rồi uống một ly, cảm giác lâng lâng nhẹ tênh làm cho tôi chìm đắm, tôi không còn phải chịu đựng cảm giác đau đớn của những vết cứa kia hay là sự hoang vu trống vắng trong lòng nữa. Uống xong khóe miệng còn tràn ra một ít, tôi tùy ý mà dùng mu bàn tay tím bầm lau qua loa miệng.

Cậu ấy nhìn tôi uống xong hai ly, Ngô Hóa Văn khen tửu lượng của tôi rất tốt, còn nói Đường Phong Hành đừng có ngăn người khác uống rượu nữa, rồi nói đến dường như gần đây chúng tôi rất thân thiết.

Triệu Tuấn cũng góp miệng: “Đúng là hai cậu thân nhau nhỉ. Lần trước cậu chạy đi vệ sinh, kết quả là trốn hẳn một tiết của ‘Diệt Tuyệt sư thái’ luôn, Đường Phong Hành, cậu cũng can đảm đấy.”

Tôi ngây ngẩn cả người, cậu ấy trốn học để chăm sóc tôi?