Chương 4: Trần Thư Ninh

Hóa ra là tìm bạn cùng đi ăn, ngoại trừ những vết thương trên tay đang cọ xát vào lớp áo thì bây giờ cảm xúc của tôi ổn định hơn rồi, thế nhưng tôi vẫn chưa tìm được cuốn sổ, trong lòng ngập đầy lo lắng sợ hãi. Nhìn vào đôi mắt mong đợi của cậu ta, tôi lại cảm thấy hơi lung lay, tôi không chịu nổi kiểu tiếp xúc gần gũi như vậy.

Tôi giả vờ vươn tay tránh khỏi cái ôm của cậu, cảm thấy đi ăn một bữa cơm với cậu ta cũng không phải chuyện lớn gì, một người lẻ loi ăn cơm cũng thấy rất khó chịu nhỉ, tôi thở dài, coi như là lời xin lỗi vì khi nãy không nhớ tên người ta vậy.

Tôi gật đầu, mắt cậu ta liền mở lớn tỏa sáng. Tôi không nói sai, cũng không hề nói quá, đây là lần đầu tiên tôi thật sự thấy được một đôi mắt tỏa sáng là như thế nào, thật là kì lạ.

Cậu ta không có bạn bè sao, cứ nhất định phải kéo tôi đi ăn chung?

Cậu vỗ vỗ lưng tôi: “Tôi mời cậu ăn cơm, đi thôi.”

Tôi vội nói không cần, tôi không muốn có liên quan gì với người mà tôi không biết rõ, lại còn phải xử lý thêm một mối quan hệ nữa, thật sự rất phiền phức.

Cậu ta cứ nhất quyết muốn mời tôi ăn cơm, nói là muốn cảm ơn tôi vì đã đồng ý đi ăn cùng cậu ta. Tôi cười cười trêu lại: “Chẳng lẽ lần nào cậu cũng rủ bạn bè đi ăn rồi cảm ơn người ta thế này à?”

Cậu sờ gáy, ngượng ngùng nói thầm: “Cũng không phải…” Nửa câu sau tôi không nghe rõ, sau này tôi mới biết được câu mà cậu nói là: Cũng không phải, chỉ mời mình cậu mà thôi.

Cậu ta hỏi tôi muốn ăn gì, tôi nói gì cũng được, không phải tôi trả tiền thì sao mà tôi dám da mặt dày muốn này muốn nọ, hơn nữa còn chỉ mới quen người ta.

Cậu ta gọi một khay cho tôi còn tự mình bưng một khay, đồ ăn trên đó giống hệt nhau trứng chưng cà chua, thịt heo xào ớt, chân gà rang muối tiêu và canh bí đao.

Tôi thật sự muốn nói với cậu ta là tôi không muốn ăn cơm, chắc chắn sẽ không ăn hết mấy món này, nhưng tôi vẫn lựa lời nói rằng đồ ăn cậu lấy quá nhiều rồi. Cậu ta nói tôi ăn không hết thì cậu sẽ ăn nốt, không thể lãng phí lương thực, tôi ăn được chút nào thì hay chút đó.

Ngồi xuống bàn rồi tôi liền nghĩ, được người khác mời cơm lại còn để cho người ta quét mâm thì đúng là chẳng ổn tí nào, cũng không phải phép nữa. Trứng chưng cà chua thì tôi có thể ăn, dù gì đây cũng là món tôi thích nhất, còn những món kia thì bình thường tôi đều không gọi, vì giá chúng đắt.

Tôi múc trứng lên ăn, cười nói: “Mấy món cậu gọi tôi đều thích ăn, tôi sẽ ăn hết thôi.”

Nói xong tôi chỉ muốn vả vào miệng mình, ăn hết con khỉ, cần gì phải nói mấy lời đó chứ. Bây giờ tôi nhìn đống thịt trước mặt chỉ cảm thấy buồn nôn, nhưng trước mặt cậu ta tôi vẫn cần giả vờ là mình ăn rất ngon, là một người lịch sự lễ phép.

Lần đầu tiên đi khám bệnh lấy thuốc tôi đã phải tiêu hết tiền lương làm thêm cả năm trời của mình, gần đây không ăn cơm cũng giúp tôi tiết kiệm được chút tiền.

Tôi nhanh chóng ăn một ít cơm mà bụng đã căng lên, cảm giác buồn nôn dâng đến cổ họng ngăn không cho tôi nuốt xuống nữa. Lại nuốt thêm một miếng cơm, thật sự muốn nhổ ra luôn rồi. Lúc tôi khó khăn múc lên một thìa trứng chưng thì cậu ta dừng đũa hỏi tôi: “Có phải cậu ăn no rồi không?” Không đợi tôi gật đầu thì cậu ta đã chồm đến cầm khay cơm của tôi trút sang khay của mình.

Tôi để thìa xuống giải thích: “Không phải, là do mùa đông lạnh nên dạ dày tôi không tốt lắm.”

Cậu ta trả khay lại cho tôi, trên đó vẫn còn một chút trứng chưng cà chua, trong miệng cậu ta còn đang nhai, ngắc ngứ nói với tôi: “Trứng chưng cà chua của cậu còn nhiều này, ăn thêm chút nữa đi không thì đến tối sẽ đói không ngủ được.”

Tôi gật gật, nghĩ trong đầu kiểu gì mà chẳng ngủ được, chỉ cần uống thuốc vào là một giây sau sẽ ngủ được ngay, thế nhưng đến sáng thì sẽ không xuống giường nổi, cảm giác buồn nôn sẽ càng nghiêm trọng hơn.

Cậu ta thấy tôi không có ý định động đũa, cũng không nói gì thêm mà lặng lẽ ăn nốt phần trứng chưng cà chua trong khay của tôi, hai khay cơm đều bị cậu ta quét sạch, thỏa mãn mà ợ một tiếng rồi ngượng ngùng bưng miệng: “A, thật ngại quá, vốn là tôi mời cậu ăn cơm mà cuối cùng cơm đều bị tôi ăn hết.”

Tôi lắc nhẹ đầu: “Không sao, tôi còn sợ tôi lãng phí tiền cơm của cậu ấy chứ. Đi thôi.” Cảm giác buồn nôn ngày càng trầm trọng, tôi muốn nhanh chóng rời đi để vào WC.

Cậu gật đầu, lấy khăn giấy lau miệng rồi mang hai cái khay đưa cho chú dọn dẹp.

Cậu ta cứ đi theo tôi, tôi không chịu được quay lại hỏi: “Cậu còn việc gì nữa sao?”

“Cậu định tới thư viện à?”

“Ừ.”

Tôi nói dối, tôi chỉ muốn nhanh chóng chạy đi để vào WC. Cậu ta lại nhíu mày hỏi: “Nhìn sắc mặt cậu không tốt lắm, cậu không thoải mái ở đâu à?”