Chương 5: Trần Thư Ninh

Tôi tiếp tục lắc đầu: “Không sao, tôi chỉ đến thư viện một lát rồi về luôn.”

“Bây giờ tôi cũng đang rảnh, tôi đi với cậu.”

Tôi bảo không cần, hai thằng con trai lại còn cùng nhau đi thư viện? Cậu ta đành từ bỏ, dưới ánh đèn sân trường, cậu ta muốn nói lại thôi, ấp úng nửa buổi mới nói: “Vậy thì tôi đi trước, cảm ơn cậu hôm nay đã ăn cơm với tôi.”

Đâu phải chuyện lớn gì, chỉ là một bữa cơm mà thôi, cứ làm như là đại tiệc hoàng gia Mãn Hán không bằng mà còn nói cảm ơn trịnh trọng như vậy.

Tôi gật đầu, cậu ta thì cười, hai người tạm biệt đi về hai hướng ngược nhau. Tôi càng đi càng nhanh, vội vàng chạy đến WC khuất sâu trong hành lang nhỏ của tầng một khu dạy học. Vừa vào phòng trong tôi đã nôn hết những gì trong bụng ra, có khi thức ăn còn chưa kịp trôi xuống bụng tôi đã bị phun hết ra ngoài. Hết lần này đến lần khác, tôi như muốn nôn ra luôn cả dịch axit trong dạ dày, may mà hình như thuốc đã được tiêu hóa hết, không nhổ được ra, chứ nếu không thì hôm nay tôi đã uống vô ích rồi.

Khóe mắt tôi trào ra lượng lớn nước mắt sinh lý, tôi thở phì phò, trong bụng và cổ họng dường như còn đồ cặn ghê tởm của thức ăn, tôi phun ra một ngụm nước bọt rồi ấn xả nước bồn cầu.

Vì nôn quá lâu nên đầu óc tôi cứ như say xe, lúc bước ra quên mất là có bậc thềm, chân vướng vào lập tức ngã quỳ trên mặt đất, đầy tay đều là nước bẩn trên sàn WC. Bỗng nhiên có hay cánh tay mạnh mẽ nâng lên tay tôi đỡ tôi đứng dậy, hay nói đúng ra là kéo tôi đứng dậy.

Trên mặt Đường Phong Hành đầy lo lắng: “Cậu không sao chứ?”

Tôi nhanh chóng đứng vững, đi đến bồn rửa mở nước rửa tay: “Tôi không sao.”

Vừa nôn làm giọng tôi khàn đi, nghe giống như tiếng đàn phong cầm rách nát bị gió thổi lọt vào. Tôi không muốn nói chuyện, tôi vậy mà lại bị người khác nhìn thấy bộ dạng này, trong lòng vừa buồn bực vừa tức giận.

Cậu ta lấy ra một gói khăn giấy từ túi áo đưa cho tôi lau tay, tôi không nhận, cậu nói mùa đông mà không lau khô tay thì da sẽ nứt nẻ ra đấy.

Vì để cậu ta bớt nói đi nên tôi đành phải cầm lấy khăn giấy, lau khô tay rồi nói: “Cảm ơn cậu. Mà cậu đến đây làm gì thế?” Nói xong tôi lại muốn tát mình một cái, vào WC không phải để đi vệ sinh thì còn để làm gì, hôm nay tôi làm rớt não sao?

Cậu ta cũng không cảm thấy câu hỏi này kỳ quái, nói là lúc nãy có uống trà sữa rồi lại uống canh, buồn đi vệ sinh nên mới chạy đến đây. Tôi gật đầu, đi ra ngoài.

Cậu ta hỏi tôi có muốn đến phòng y tế không, tôi bảo không cần. Gió lạnh buổi tối thổi vào nước mắt còn vương trên khóe mi, rất lạnh nhưng lại khiến tinh thần tôi tỉnh táo.

Những câu hỏi vẫn vang lên như tiếng pháo đạn liên thanh: “Có phải là chiều nay ăn cơm no quá không?”

“Không thì chúng ta cứ đến phòng y tế đi?”

Nói rồi lại bắt đầu xin lỗi tôi, nói ngại quá, hại tôi ăn nhiều đến mức nôn ra… Trong đầu tôi cứ liên tục vang lên tiếng “ong ong ong”, cậu ta cứ như một con muỗi vo ve bên tai, càng nói càng khiến tôi bực mình, hơn nữa còn vừa nôn nên tâm trạng không tốt, bỗng dưng có một người muốn trở thành bia ngắm để cho tôi mắng chửi trút giận như vậy, tôi không thèm nhịn nữa, cao giọng quát lớn: “Cậu phiền phức quá đấy, cậu có thể cút đi được không! Cậu thật sự rất ồn, đừng có chõ mũi vào chuyện của tôi nữa!”

L*иg ngực tôi phập phồng thở gấp, hét xong thì liền hối hận. Cậu ta sững người chốc lát, thở nhẹ một hơi rồi cúi đầu nhìn tôi: “Ừm cái đó… Tôi rất xin lỗi, đã làm phiền cậu rồi.”

Tôi vốn định xin lỗi, không phải tôi thật sự muốn trút giận lên cậu ta, chỉ là tôi không khống chế được. Tôi còn chưa nói ra thì cậu ta đã nhanh chóng chạy đi như bôi dầu dưới chân, kể cả cơ hội để nói tạm biệt cũng không để lại. Thôi thì tôi lười quản tiếp, đi tới máy bán nước tự động mua chai nước khoáng súc miệng.

Trầm cảm và hưng cảm đối lập nhau cứ thay phiên kéo đến làm cả thể xác và tinh thần tôi đều mệt mỏi không thể chịu nổi, bây giờ lúc bình tĩnh lại thì cảm xúc thật sự hỗn loạn.

Tôi đã tìm quanh thư viện mấy lần rồi mà vẫn không thấy cuốn sổ tự sát đâu cả, tuyệt vọng chán nản, nỗi phiền muộn và lo âu bắt đầu lan tràn như dây leo bên trong cơ thể tôi, cuốn lấy bóp chặt tất cả các cơ quan nội tạng. Trời lạnh đến mức khiến tôi lê không nổi bước chân, hai bàn tay lạnh lẽo đông cứng, tôi đành phải tựa vào cửa đứng nghỉ một lát. Chẳng có mấy đèn đường còn sáng nhưng tôi vẫn nhìn thấy rõ những tốp người đi lại trên sân trường, gió thổi mặt tôi lạnh buốt đau đớn nhưng trong lòng lại cảm thấy thoải mái và tỉnh táo lạ kỳ.

Tôi lang thang đi bộ thêm nửa tiếng nữa rồi mới về tới kí túc xá, thật sự không muốn cử động nữa, tay chân đình công chỉ muốn nằm vật trên nền đất mà ngủ. Hay là lên kế hoạch nằm chết cóng trên đường nhỉ? Nhưng mà thôi, trên đường người đến người đi, tôi mà nằm xuống thì kiểu gì người ta cũng phát hiện là có vấn đề, hơn nữa còn vi phạm nguyên tắc trong sổ kế hoạch tự sát của tôi, gạch bỏ gạch bỏ.

Vừa mở cửa phòng đã nghe tiếng Triệu Tuấn mắng chửi tên đồng đội đang chơi lại đem treo máy, ầm ĩ muốn đi report. Cậu ta xoay ghế lại, đầu cũng không thèm ngẩng lên nói: “Trần Thư Ninh, Đường Phong Hành mang đồ đến cho cậu đấy.”

Tôi ờ một tiếng, nhìn thấy trên bàn có một hộp Hoắc Hương Chính Khí.