Chương 17: Hồi phủ

Hai ngày sau Vu thị trở về, lần đầu tiên bà làm chủ mẫu Chu Dương Công phủ, Chu Dương Công đã cấp cho bà đủ địa vị.

Hai tình nhân gắn bó keo sơn không thể tách rời làm người khác phải ghen tị.

Chu Nhan không nói cho Vu thị biết chuyện của Chu Cầm, Vu thị thiếu kiên nhẫn, chỉ sợ bà sẽ trực tiếp nói thẳng với Chu Dương Công, đại di nương bên kia chắc chắn sẽ rất bất mãn.

Tuy rằng bây giờ Vu thị được sủng ái, nhưng dù sao bà cũng mới vào phủ, quyền lực yếu kém, không thể so sánh với đại di nương và nhị di nương đã quản gia được nhiều năm.

Trong phủ Chu Dương Công có bốn tiểu thư, trong đó có tam tiểu thư Chu Cầm, tứ tiểu thư Chu Dung đã đủ tuổi bàn chuyện hôn sự, còn có nhị thiếu gia và tam thiếu gia.

Đương nhiên, đại thiếu gia Chu Cảnh. . . . cũng có thể, dù sao cuối năm nay hắn cũng sẽ kết thúc việc để tang.

Trong lòng Chu Nhan có chút tiếc nuối, ha hả, còn tưởng rằng có thể ăn nhiều đậu hủ hơn chút.

——

Chu Dương Công đối với Chu Nhan rất tốt, không hề bởi vì nàng không phải thân sinh mà xem thường, trái lại ông rất yêu thương nàng.

Khi ra ngoài có mang quà về cho Chu Nhan, hơn nữa, còn cử nha hoàn yêu thích của mình Thược Dược đến chăm sóc nàng.

Ngày ngày nói chuyện phiếm, có lần Chu Nhan vô tình nhắc đến Thưởng Hoa Yến ở phủ Bát vương gia. Vẻ mặt Chu Dương Công ngẩn ra, sau đó thì bật cười ha ha.

Dáng người ông cao lớn, sở hữu mái tóc và bộ râu dài, nhìn có chút giống Quan Vũ. . . .

“Tiểu Nhan mới mười hai tuổi liền không kịp mà muốn gả đi ra ngoài rồi sao? Ha ha ha ha ha ha.”

Chu Nhan chưa bao giờ nghĩ đến chuyện này, nàng không nín được cười, chân thành nói: “Không có ạ, con chưa bao giờ được tham dự những nơi như Thưởng Hoa Yến, cảm thấy sẽ chơi rất vui, nhưng tại sao Thưởng Hoa Yến lại biến thành Thất Tịch Yến rồi ạ?”

Nàng mở to mắt, bày một bộ dáng dường như rất tò mò.

Chu Dương Công thở dài nói.

“Thưởng Hoa Yến của Lão thái quân chớp mắt đã bảy tám năm, hàng năm đều có uyên ương có đôi có cặp. Nếu như năm đó có tình cảm, ta cùng Hà muội cũng đã có thể nên đôi. . . . .”

“Chu ca……”

Vu thị nhìn Chu Dương Công mà rơi nước mắt.

Chu Dương Công lau nước mắt cho bà, ôm bà vào lòng.

“Trách ta trách ta, đang vui vẻ tự nhiên lại nhắc đến chuyện này làm gì.”

Sau đó, ông lại nhìn Chu Nhan, nói: “Nếu con muốn đi thì đi đi. Sau này sẽ có rất nhiều các loại yến tiệc như vậy, muốn đi thì cứ đi.”

Chu Nhan cảm tạ Chu Dương Công, sau đó nói không dám đi một mình.

Chu Dương Công cười ha ha, trêu ghẹo nàng vài câu, lại giảng đạo. Tiểu thư, thiếu gia trong phủ đều đã đến tuổi nên nhờ Vu thị dẫn bọn họ đi Thưởng Hoa Yến chơi cùng.

Vấn đề này đã được quyết định như vậy.

Trên thực tế, ngoài việc thỏa mãn lòng hiếu kỳ của Chu Nhan, nàng mơ hồ cảm thấy Chu Dương Công muốn để Vu thị ra ngoài lộ diện, để có thể đảm bảo cho bà ngồi ổn vị trí nữ chủ phủ Chu Dương Công.

Ông thiên vị Vu thị là chuyện tốt, chỉ là nam nhân thiên vị trước nay đều không có lâu dài, cũng không biết có thể duy trì đến khi nào.

Sẽ tốt hơn nếu tạo được chỗ đứng vững chắc trong phủ càng sớm càng tốt.

——

Phương Khởi cúi đầu, đem tin tức mật báo cho Chu Cảnh, sau đó hắn nhìn thấy bút lông trong tay chủ tử nứt ra, mực văng ra ướt sũng một mảng lớn giấy Tuyên Thành.

Quả nhiên, chủ tử vẫn rất ghi hận hai mẫu tử Vu thị, không chỉ muốn âm thầm tra tấn Chu Nhan, lần này nhất định cũng sẽ không tùy ý để các nàng nghênh ngang tham gia Thưởng Hoa Yến, Phương Khởi nghĩ.

Sắc mặt Chu Cảnh lạnh lẽo, cả người toát ra hơi thở người sống chớ gần, so với Chu mặt lạnh thường ngày còn đáng sợ hơn.

Quả nhiên là hắn xem nhẹ nàng, cô nương mới mười hai tuổi tâm cơ lại nhiều đến đáng sợ.

Ba ngày trước còn đại ca dài đại ca ngắn, hắn thật sự cho rằng nàng cái gì cũng không hiểu.

Lại biết trước trà trộn vào Bát vương phủ Thưởng Hoa Yến, nào phải là cái gì cũng đều không hiểu, rõ ràng cái kẻ ranh ma.

Nóng lòng muốn gả ra ngoài như vậy, chẳng lẽ là đã biết lấy lòng hắn cũng không đạt được kết quả tốt đẹp gì?

Trong lòng tức giận, Chu Cảnh liền vứt bút xuống, vò nát những dòng tự bị hủy hoại trên bàn rồi ném đi.

“Hồi phủ.”

Phương Khởi trợn to hai mắt, có chút giật mình, nhưng vẫn thuận theo mà cúi đầu: “Tuân lệnh”

Thật không ngờ chủ tử lại ghét hai mẫu tử đó nhiều đến vậy, xem ra sau này cuộc sống của bọn họ sẽ khó có ngày lành nữa rồi.