Chương 11: Meo Meo Kén Ăn

Sáng hôm sau, Ngôn Nhi Tuyết tỉnh dậy trong trạng thái choáng váng, cậu trông thấy Lục Dịch Thần đang ngồi ở bàn đọc tài liệu.

Dưới mắt Lục Dịch Thần có quầng thâm nhàn nhạt, như thể anh đã thức cả đêm qua.

Nhìn thấy Ngôn Nhi Tuyết tỉnh lại, Lục Dịch Thần liếc nhìn thời gian.

Đúng lúc anh cũng xử lý xong công việc của mình.

Ngôn Nhi Tuyết có chút ngẩn ngơ.

Lục Dịch Thần nói: “Em bị sốt.”

Ngôn Nhi Tuyết: "...Ồ."

Ngôn Nhi Tuyết liếc nhìn Lục Dịch Thần, anh chàng này đã chăm sóc cậu suốt cả đêm à?

Tại sao anh lại làm như vậy?

Tâm tình của Ngôn Nhi Tuyết có chút phức tạp.

Chỉ là hôn nhân hợp đồng, trao đổi lợi ích, đôi bên cùng có lợi, tại sao Lục Dịch Thần lại phải làm những chuyện không cần thiết như vậy?

Họ không còn là bạn bè nữa, đặc biệt là khi Lục Dịch Thần quyết định ra nước ngoài, họ đã tranh cãi gay gắt và chia tay trong sự bất hoà cùng buồn bực.

Ngôn Nhi Tuyết đột nhiên cảm thấy có chút không vui, giọng nói khàn khàn như vừa mới rời khỏi giường: “Anh ra ngoài đi, tôi muốn đi tắm.”

Sau khi Lục Dịch Thần rời đi, Ngôn Nhi Tuyết chợt ngẩn ngơ một lúc.

Cơn sốt của Ngôn Nhi Tuyết đến đột ngột mà đi cũng nhanh, sau khi cơn sốt đêm qua đã hạ xuống, cậu cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.

Ngôn Nhi Tuyết đưa tay chạm lên chiếc khăn ướt trên trán.

Cậu đoán rằng đêm qua có ai đó đã giúp cậu thay khăn chườm liên tục để cơ thể nhanh hạ nhiệt, nên cậu mới có thể khoẻ lại nhanh chóng như vậy.

Nhưng vì cơn sốt bùng phát đã khiến cậu hoàn toàn quên mất chuyện xảy ra tối qua.

Trong ấn tượng của cậu, cậu chỉ nhớ rằng cậu đã ngủ quên đến khi về tới nhà, đang đợi để chuẩn bị ăn tối, còn chuyện gì đã xảy ra tiếp theo...?

"Ọt ọt."

Ngôn Nhi Tuyết ngừng suy nghĩ vì cái bụng đang biểu tình của mình.

Ngôn Nhi Tuyết xoa xoa bụng, do hôm qua bỏ bữa tối nên bây giờ đã đói bụng rồi.

Ngôn Nhi Tuyết đứng dậy tắm rửa, rồi ngồi xe lăn xuống tầng.

Lục Dịch Thần cũng thay sang bộ quần áo khác, nhìn thấy Ngôn Nhi Tuyết tới, liền xoay người kéo rèm để ánh nắng ban mai chiếu vào phòng.

Ngôn Nhi Tuyết che mắt lại, cau mày nói: "Chói."

Lục Dịch Thần phớt lờ cậu.

Bệnh nhân thì nên tắm nắng nhiều hơn, hiện tại đang là mùa mưa, ánh nắng buổi sáng ấm áp và không quá gay gắt.

Ngôn Nhi Tuyết không nói nên lời: “Đây là cái tật xấu anh dành dụm được để mang từ nước ngoài về sao?”

Lục Dịch Thần quay người lại, điều chỉnh điều hòa ấm hơn một chút.

"..." Ngôn Nhi Tuyết từ bỏ việc giao tiếp với con người này.

Sau khi làm xong tất cả những việc này, Lục Dịch Thần gọi người mang bữa sáng lên. Ngôn Nhi Tuyết nhìn ấm trà nóng, cháo gạo lứt bát bảo, trứng chiên rau củ, cá hồi sốt bơ cùng một vài món khác được bày lên trước mặt cậu...

Đôi mắt cậu tối sầm lại.

Ngôn Nhi Tuyết uể oải nói: "Anh về Trung Quốc để lập nghiệp hay để lo cho việc nghỉ hưu?"

Nhìn những “món ngon” thanh đạm tốt cho sức khỏe này, Ngôn Nhi Tuyết cảm thấy bụng mình như thắt lại.

Ngôn Nhi Tuyết không ăn được nhiều nhưng cậu lại rất thích ăn.

Dù sức khỏe không tốt nhưng cậu lại thích những món chiên rán, đậm vị, chua chua cay cay, có thể nói danh sách những món ăn mà cậu yêu thích sẽ khiến bác sĩ điều trị phải xây xẩm mặt mày.

Lục Dịch Thần rất thoải mái cho cậu trưng cầu dân ý: “Em muốn ăn gì?”

Ngôn Nhi Tuyết: “Sữa đậu nành và quẩy chiên!”

Lục Dịch Thần: “Sữa đậu nành thì được, nhưng quẩy chiên thì không.”

Bệnh của Ngôn Nhi Tuyết vẫn chưa khỏi hẳn, bác sĩ dặn cậu không nên ăn đồ chiên rán nhiều dầu mỡ.

Ngôn Nhi Tuyết cạn lời: “Nếu tách chúng ra, tôi uống mỗi sữa đậu nành thôi thì còn gì là ngon nữa chứ?"

Lục Dịch Thần đang muốn ăn liền buông đũa xuống, bất đắc dĩ nói: "Tổ tông, em ăn hoặc là em đói."

"Đã đồng ý rằng sau khi kết hôn mọi chuyện sẽ cùng nhau bàn bạc, mà giờ anh lại chẳng hề có ý muốn thương lượng, anh thật độc đoán!" Ngôn Nhi Tuyết khoanh tay trước ngực, hất mặt nói: "Tôi không ăn!"

Lục Dịch Thần chỉ cảm thấy buồn cười khi nhìn thấy hành động trẻ con của Ngôn Nhi Tuyết: “Ngoài sữa đậu nành và quẩy chiên, em còn muốn ăn gì nữa không?”

"Bánh rán!"

"... Không."

"Bánh vòng chiên phủ đường, quẩy xoắn?"

"..."

"Em bị heo nhập à? Chỉ muốn ăn mấy thứ chiên rán đầy dầu mỡ?" Lục Dịch Thần đau đầu: "Ngày mai sẽ mua quẩy chiên cho em nhé."

"Hôm nay tôi muốn ăn nó."

"..." Ánh mắt của Lục Dịch Thần như ghim chặt trên người Ngôn Nhi Tuyết.

Suy nghĩ một lúc, anh đập mạnh chiếc đũa xuống bàn “Rầm!” một tiếng. Sắc mặt người đàn ông cao lớn tối sầm lại, bầu không khí xung quanh cũng trở nên lạnh lẽo hơn một chút.

Ngôn Nhi Tuyết sợ hãi đến mức run rẩy, đôi mắt mở to nhìn Lục Dịch Thần.

Người đàn ông thường có khuôn mặt cười đùa cợt nhả, thản nhiên như không đột nhiên nghiêm mặt lại, thực sự rất đáng sợ.

Lục Dịch Thần mặt không cảm xúc nói: "Muốn ăn hay không."

Ngôn Nhi Tuyết mở miệng, cuối cùng cậu bất đắc dĩ ôm cổ nhận lấy bát cháo đã múc sẵn cho mình, cậu ăn một thìa cháo với vẻ mặt ai oán như thể đã chịu đựng một nỗi bất bình to lớn lắm, vì không dám cãi lại nên trong cơn tức giận cậu dằm nát quả nhãn trong bát.

Lục Dịch Thần nghĩ thầm, thật dễ bảo.

Nhìn bộ dạng khổ sở của Ngôn Nhi Tuyết ở đối diện, Lục Dịch Thần chỉ cảm thấy buồn cười.

Con mèo ngốc.

Ngôn Nhi Tuyết ăn sáng với vẻ mặt xám xịt, sau khi ăn xong cậu lẳng lặng lên phòng như một cách thể hiện sự biểu tình chống đối.

Lục Dịch Thần không quan tâm, mặc dù cả đêm không ngủ nhưng sau khi ăn sáng vẫn phải đi làm, nên anh nhanh chóng thay quần áo rồi rời đi.

Trước khi rời đi, Lục Dịch Thần dặn dò dì Trần trông chừng Ngôn Nhi Tuyết, không quên nhắc nhở cậu uống thuốc và tắm nắng nhiều hơn.

"Đó là điều đương nhiên!" Dì Trần cười nói: "Lục tiên sinh cũng nên đến thăm cậu Ngôn thường xuyên hơn, cậu không cảm thấy khi cậu ở đây đứa nhỏ có tinh thần hơn sao?"

Dì Trần thầm nghĩ rằng hai người đều đã kết hôn rồi, tại sao còn ở nhà riêng?

Cậu Ngôn thật đáng thương khi phải sống một mình ở đây!

Lục Dịch Thần dừng một chút, nhún vai nói: "Để xem."

Sau khi Lục Dịch Thần rời đi, Ngôn Nhi Tuyết cũng không ngoan ngoãn nghỉ ngơi tốt như lời anh đã dặn.

Suy cho cùng, sự phục tùng không có trong từ điển của Ngôn Nhi Tuyết.

Ngay khi đối tác kinh doanh của cậu trở về Trung Quốc, Ngôn Nhi Tuyết đã gọi cho họ.

Đối tác kinh doanh của cậu là một cặp chị em ruột, Ngôn Nhi Tuyết bắt đầu kinh doanh với họ sau khi cậu bỏ nhà đi.

Hiện tại tài sản thừa kế của bố mẹ cậu và thỏa thuận của Lục Dịch Thần đã được giải quyết xong, tất cả những gì cậu phải làm chỉ là chờ đợi các thủ tục được thông qua. Một khi quyền thừa kế được phê duyệt, cậu có thể trở về ngôi nhà cũ của gia đình họ Ngôn, rời khỏi biệt thự của Lục Dịch Thần.

... Cậu không thích ở cùng với Lục Dịch Thần.

Bản thân Ngôn Nhi Tuyết cũng cảm thấy buồn cười. Họ sẽ cùng nhau tham dự tiệc đính hôn với tư cách là cặp đôi mới cưới và nhận được lời chúc phúc của mọi người, nhưng ở nơi không ai thấy, họ lại là kẻ thù không đội trời chung.

Nhưng mọi chuyện nhanh chóng trở lại quỹ đạo ban đầu, thậm chí cậu còn loại bỏ được Tạ Pháp, đây là một điều tốt.

Vì vậy nên công việc của cậu đương nhiên cũng không thể chậm trễ.

Ngôn Nhi Tuyết hiện đang cần làm việc gấp để lấp đầy thời gian của mình.

"Tiểu Tuyết."

"Ừ! Tôi về nước rồi!"