Chương 13: Piano

Sau khi rời khỏi công ty, Chu Nghị đã đợi ở dưới tầng.

Kể từ khi Tạ Pháp chặn người ở văn phòng luật sư, Chu Nghị đã luôn đi theo Ngôn Nhi Tuyết, bất kể Ngôn Nhi Tuyết có muốn hay không.

Sau khi Ngôn Nhi Tuyết lên xe, cậu liền gọi điện trực tiếp cho Ngôn Yến.

Đơn giản mà cục súc.

"Chào buổi sáng chị họ."

"Không có gì, tôi chỉ nghe nói Yane của chị đã sao chép sản phẩm mới của Tuyết Diệm chúng tôi, tôi đặc biệt gọi tới cho chị để phỏng vấn về trải nghiệm của chị, điều gì đã khiến chị làm một việc hèn hạ như vậy?"

Hiển nhiên người ở đầu dây bên kia rất bối rối, không ngờ Ngôn Nhi Tuyết lại quay lại nhanh như thế này, chị ta lúng túng nói: "Ngôn Nhi Tuyết, cậu điên à?! Đừng nói nhảm nếu như không có bằng chứng! Cậu đang ngậm máu phun người đấy, cậu có tin tôi sẽ kiện cậu vì tội đặt điều vu khống, bôi nhọ danh dự của người khác không?"

Ngôn Nhi Tuyết nhàn nhã nói: "Chị kiện tôi, tôi đang chờ chị kiện tôi đây, làm sao chị biết tôi không có chứng cứ?"

"Cậu...!" Ngôn Yến không biết lời nói của Ngôn Nhi Tuyết là thật hay giả.

Phải chăng Ngôn Nhi Tuyết đang lừa chị ta, hoặc Ngôn Nhi Tuyết thực sự đã nắm được sơ hở nào đó.

Nhưng dù sao chị ta cũng không thể tự mình thừa nhận được, Ngôn Yến tặc lưỡi nói: “Chị cảnh cáo cậu, cậu có thể ăn uống bừa bãi, có thể kết hôn tùy tiện, nhưng không thể nói năng tầm bậy tầm bạ như vậy được. Chà, hay cậu cho rằng mình vẫn còn là cậu chủ nhà họ Ngôn trước kia sao? Em họ đây còn chưa nhận ra sự thật à, không có nhà họ Ngôn hay Tạ Pháp, cậu thật sự cho rằng cái công ty nhỏ bé tồi tàn của cậu có thể đứng vững trên thương trường sao?"

"Ồ... Hay cậu nghĩ rằng Lục Dịch Thần sẽ giúp đỡ cậu ư? Đừng mơ mộng nữa, anh ta cưới cậu chỉ để trả thù cậu thôi, chờ đến khi cậu bị anh ta chà đạp nghiền nát dưới chân không bao giờ có thể ngóc đầu dậy được nữa."

Ngôn Nhi Tuyết giễu cợt: "Dù cho Lục Dịch Thần không giúp tôi, vậy chẳng lẽ anh ấy lại đi giúp chị sao? Trước đây tôi đã chèn ép Lục Dịch Thần, nhưng chúng ta... không ai có thể thoát khỏi, bây giờ lại nghĩ đến việc trèo cành cao từ chỗ anh ấy à?"

Ngôn Yến: "Em họ của tôi... thật ngây thơ, trên đời này không có sự hận thù nào là không thể xoá bỏ, tất cả chỉ cần có lợi ích vô cùng vô tận. Bản thân cậu có lợi ích gì để mang ra trao đổi không? Cho dù có cổ phần thì cũng đã giao lại sạch sẽ rồi còn gì. Nhưng nếu bố của tôi có thể thành công ký kết hợp tác với Lục Dịch Thần, vậy em họ nghĩ anh ta sẽ giúp ai?"

"Em họ vẫn chưa biết đâu nhỉ? Hai ngày nữa là tiệc sinh nhật của chị, đương nhiên Lục Dịch Thần cũng được mời tới với tư cách là đối tác. Về phần cậu... cậu có thể đến nếu muốn... với tư cách là người nhà của Lục Dịch Thần... À không, hay là chị họ đây sẽ cho cậu cơ hội biểu diễn, vậy cậu hãy đến với tư cách là người biểu diễn đi, chị nghe nói chẳng phải cậu thích chơi piano lắm sao? Chị sẽ giới thiệu với mọi người rằng em họ thân thiết của tôi đến đây để giúp mọi người cùng vui vẻ, em họ có dám tới không?"

Nói xong, Ngôn Yến cúp máy.

Ngôn Nhi Tuyết cười khẩy.

Cậu có thể cảm nhận được Ngôn Yến thực sự có chút hoảng sợ, ít nhất họ không dám hành động liều lĩnh mà tung sản phẩm ra trước khi xác nhận được rằng Tuyết Diệm có bằng chứng gì hay không.

Ít nhất hiện giờ đã có thể kéo dài thêm vài ngày nữa.

Ngôn Nhi Tuyết chỉ cần thêm một chút thời gian.

Về phần tiệc sinh nhật...

Trong mắt Ngôn Nhi Tuyết không có chút nhiệt độ nào.

Đây là đòn phản kích mà Ngôn Yến muốn dùng để trả thù cậu.

Khi còn nhỏ Ngôn Nhi Tuyết rất thích biểu diễn, nhưng sau này lớn lên cậu đã không đứng trên sân khấu một lần nào nữa.

Ngôn Nhi Tuyết như bị mê hoặc bởi khung cảnh lướt qua bên ngoài cửa kính xe. Một lúc sau, cậu gọi cho Lục Dịch Thần.

"Tổng giám đốc Lục, anh có bận không?

"Không bận không bận, tiểu thiếu gia Ngôn đích thân gọi tới như thế này, thì dù bận đến mấy cũng thành không bận."

Giọng điệu của cả hai đều có chút châm chọc.

“Tôi muốn hỏi anh một chuyện.” Ngôn Nhi Tuyết nói: “Anh có đến dự tiệc sinh nhật của Ngôn Yến không?”

"Đi chứ, tiện thể tôi gặp mấy người bạn, có chuyện gì vậy, cô ta cũng mời em à? Tôi nhớ là quan hệ của hai người không tốt lắm cơ mà."

"Đừng bận tâm."

Ngôn Nhi Tuyết bực bội cắt đứt cuộc gọi.

Chắc hẳn Ngôn Yến đã đạt được thỏa thuận hợp tác với Lục Dịch Thần rồi phải không?

Không có hận thù không thể xóa bỏ, chỉ có lợi ích vô tận...?

Nói hay lắm.

Đó chẳng phải là lý do khiến cậu và Lục Dịch Thần lại gắn bó với nhau sao?

Mãi đến khi về đến nhà rồi mà tâm trạng của Ngôn Nhi Tuyết vẫn chẳng tốt lên.

Cậu lặng lẽ đến phòng piano.

Không biết căn phòng này đã có ở biệt thự của Lục Dịch Thần từ trước, hay là Lục Dịch Thần biết cậu muốn nó, nhưng trong biệt thự này lại có một phòng piano, không những vậy căn phòng còn được thiết kế đẹp mắt cùng với một chiếc đàn piano tốt bên trong.

Ngôn Nhi Tuyết đã có năng khiếu nghệ thuật từ khi còn nhỏ, so với những môn tự nhiên thì cậu giỏi về hội hoạ và âm nhạc hơn, Ngôn Nhi Tuyết đặt sự yêu thích và quan tâm của mình vào sáng tạo và thiết kế.

Nhưng cũng chính vì thế mà bố mẹ cậu vô cùng bất mãn với cậu về vấn đề này. Họ cho rằng Ngôn Nhi Tuyết phải học cách quản lý công ty, thành thạo tính toán, học cách kiếm tiền để sau này có thể thừa kế công việc kinh doanh của gia đình, đó là lý do khiến họ kịch liệt phản đối sở thích của cậu.

Ngôn Nhi Tuyết được ca ngợi là thần đồng âm nhạc khi còn học tiểu học, nhưng có lẽ dù tài năng đến đâu cũng cần phải duy trì luyện tập, hoặc có thể là Ngôn Nhi Tuyết không tài năng như mọi người nghĩ.

Sau nhiều lần bị cấm luyện tập, cây đàn piano cũng đã bị bán đi, tài năng âm nhạc của Ngôn Nhi Tuyết cứ vậy mà dần biến mất trong im lặng.

Những năm sơ trung, cậu từ một thần đồng âm nhạc nhí trở thành một thiếu niên chơi đàn piano với tương lai đầy triển vọng.

Trong khoảng thời gian học cao trung, cậu trở thành nghệ sĩ piano khi còn là học sinh.

Nếu như Ngôn Nhi Tuyết không gặp thầy của cậu là hoạ sĩ quốc bảo Đặng Lão, thì Ngôn Nhi Tuyết sẽ chẳng bao giờ biết đến hội hoạ và đạt được thành tựu như ngày hôm nay.

Nếu Ngôn Nhi Tuyết không bị bố mẹ ép hôn sau khi lớn lên, không bị ép phải về vừa học kinh doanh vừa làm việc trong công ty của gia đình, để rồi sau đó bỏ nhà đi, lập nghiệp với Hạ Minh Diệm cùng những người khác như hiện tại, thì chắc hẳn Ngôn Nhi Tuyết sẽ không tiếp tục hoạt động trong lĩnh vực nghệ thuật như thế này.