Chương 15: Vòng Tay Bạc

Lục Dịch Thần ngẩn người khi bị Ngôn Nhi Tuyết tắt máy ngang, vừa rồi anh có nghe thấy cậu nhắc đến Ngôn Yến, nghĩ đến đây anh chợt cảm thấy có điều gì đó không ổn, nên quyết định đến gặp Ngôn Nhi Tuyết.

Đây là lần đầu tiên Lục Dịch Thần tới biệt thự kể từ khi họ nhận giấy chứng nhận kết hôn mà không có mục đích gì, cũng không báo trước một tiếng.

Vừa bước vào biệt thự, anh đã nghe thấy âm thanh du dương của tiếng đàn piano.

Dì Trần nghĩ rằng Lục Dịch Thần đã lắng nghe những lời khuyên của bà, bà cũng cảm thấy như thế này thật tốt, cặp đôi mới cưới thì nên dành nhiều thời gian cho nhau để mối quan hệ ngày càng thêm bền chặt!

Nhìn thấy Lục Dịch Thần, dì Trần mỉm cười nói: "Hôm nay cậu Ngôn đã đi ra ngoài, sau khi trở về thì cậu ấy vào trong phòng piano chơi đàn, dù sao thì người đã khuất cũng chẳng thể quay lại."

Lục Dịch Thần thầm nghĩ rằng đó là bởi người ngoài không hiểu Ngôn Nhi Tuyết.

Những người khác chơi piano là để luyện tập, để thư giãn, hay đơn giản chỉ là ngẫu nhiên muốn chơi. Thế nhưng đối với Ngôn Nhi Tuyết, cậu chỉ chơi đàn khi tâm trạng không tốt.

Lục Dịch Thần đẩy cửa phòng piano ra.

Phòng piano hướng ra sân vườn, gió lùa vào qua khung cửa sổ kiểu Pháp đang hé mở, khẽ thổi bay rèm cửa, mang theo hương hoa thoang thoảng từ bên ngoài vào.

Lục Dịch Thần ngắm nhìn những ngón tay thon dài của Ngôn Nhi Tuyết nhẹ nhàng nhảy múa lướt trên phím đàn, chơi một bản nhạc cổ điển mà Lục Dịch Thần không hiểu.

Ngôn Nhi Tuyết nghe thấy động tĩnh nhưng cậu cũng lười quay đầu đáp lại, đứng ở cửa phòng Lục Dịch Thần chỉ có thể nhìn thấy hình xăm hoa hồng trên cổ cậu, những cánh hoa hồng trên làn da trắng mịn lắc lư theo chuyển động của người chơi đàn.

Lục Dịch Thần muốn rời đi, nhưng anh chợt nhớ tới vừa rồi dì Trần bảo anh gọi Ngôn Nhi Tuyết xuống ăn tối.

Cuối cùng anh vẫn đi vào.

"Lục Dịch Thần." Ngôn Nhi Tuyết không quay đầu lại hỏi: "Anh có biết tôi đang chơi bài gì không?"

Lục Dịch Thần nghe một lát, thành thật trả lời: "Tôi không biết, tôi không hiểu lắm về cái này."

“Không có gì ngạc nhiên.” Ngôn Nhi Tuyết hừ lạnh một tiếng: “Từ nhỏ tôi đã chơi hàng ngàn lần, đã nói với anh hàng vạn lần, nhưng anh vẫn không hiểu, đúng là đồ ngu si tứ chi phát triển."

Lục Dịch Thần dang tay ra: “Tôi không biết bài nhạc đó là gì, nhưng tôi nhớ giai điệu, ngày trước em đã chơi nó trong lễ tốt nghiệp cấp hai.”

Ngôn Nhi Tuyết dừng một chút, nghiêng đầu nói: "Thật à? Tôi không nhớ."

Lục Dịch Thần lắc đầu: “Em vẫn như trước.”

Vẫn không thể nhớ hết mọi chuyện, đơn giản chỉ là cậu không nhớ rõ thôi, mà giờ cậu cũng chẳng có tâm trạng để đùa cợt, hôm qua tâm trạng cậu còn tốt, nhưng hôm nay lại chẳng vui vẻ chút nào.

Vẫn rất mong manh, yếu đuối như vậy, chỉ một chút là buồn bực, chỉ một chút là cảm thấy không khoẻ trong người.

Vẫn luôn thích đắm mình vào thế giới riêng của bản thân, tự tìm niềm vui mà chẳng cần phải nhờ đến người khác.

Ngôn Nhi Tuyết: “Còn anh thì hoàn toàn khác so với trước kia.”

Lục Dịch Thần: “Không tốt sao?”

Ngôn Nhi Tuyết suy nghĩ một chút rồi nói: "Không phải việc của tôi, dù sao tôi cũng sắp chuyển đi rồi, tôi không quan tâm trông anh như thế nào, tốt nhất là không nên gặp anh nữa."

Lục Dịch Thần đút hai tay vào túi áo khoác, quay đầu nhìn hoa cỏ trong sân: “Không ai bảo em phải chuyển đi.”

"Lý do không chuyển đi là gì?"

"Chuyển ra ngoài rồi, nhỡ chết chẳng ai hay." Lục Dịch Thần hiểu rõ tính tình của Ngôn Nhi Tuyết, dù cho có người giúp việc hay bác sĩ gia đình, cũng chẳng ai có thể ngăn cản Ngôn Nhi Tuyết khi đã muốn tự sát đến phát điên.

"Vậy thì sao? Tôi chết cũng không phải việc của anh. Anh không ghét tôi à?"

Lục Dịch Thần bất đắc dĩ: "... Ngôn Nhi Tuyết, em cứ thích tự hành hạ bản thân mình như vậy sao?"

Ngôn Nhi Tuyết không nhìn anh mà nhẹ nhàng nói: "Hành hạ? Lục Dịch Thần... Tôi đã sống như thế này bảy năm rồi, tôi đã chỉ có một mình như thế này từ khi anh ra nước ngoài rồi."

Im lặng một lúc, Ngôn Nhi Tuyết tiếp tục: "Anh có quan tâm đến việc tôi sống hay chết sao? Hành vi đạo đức giả như hiện tại của anh thật khiến tôi cảm thấy ghê tởm. Hay là... vì cổ phần và lợi ích nên anh mới sẵn sàng diễn kịch như vậy trước mặt tôi?"

"..."

Lục Dịch Thần ngừng cười: "Ngôn Nhi Tuyết, hy vọng em có thể nhận ra một điều rằng số cổ phiếu đó không đủ để khiến tôi phải làm mấy trò quỳ gối khom lưng đóng kịch mua vui cho em."

"Quả nhiên, Lục tổng không thèm để mắt tới tôi cùng với mấy cái lợi ích nhỏ nhoi này." Ngôn Nhi Tuyết đóng nắp đàn piano lại, đứng lên nói: "Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, chúng ta cũng đã ký thoả thuận rồi, hy vọng rằng anh không quên. Hai ngày nữa tôi sẽ đi với anh đến dự tiệc sinh nhật của Ngôn Yến."

"Được."

Lục Dịch Thần vẫn nhìn chằm chằm vào Ngôn Nhi Tuyết: "Còn gì nữa không?"

"Còn cái gì?"

Lục Dịch Thần tiến lên một bước, chợt như có chút áp bức mơ hồ nào đó nảy sinh từ trong không khí, gần như ôm lấy Ngôn Nhi Tuyết vào lòng: "Đối tác thoả thuận của tôi, em còn muốn gì ở tôi nữa không?"

Ngôn Nhi Tuyết nghiêng đầu sang một bên và nói: "Tôi hy vọng anh có thể ra về. Lục tổng là người bận rộn như vậy, không cần nhất thiết phải đích thân đến đây, tôi không có đủ khả năng để bù đắp lại thời gian mà tôi đã làm lãng phí của ngài."

“Còn gì nữa không?” Lục Dịch Thần quyết không bỏ qua.

"..."

Ngôn Nhi Tuyết ngoảnh mặt đi.

Lục Dịch Thần vẫn nhìn Ngôn Nhi Tuyết như thể đang chờ đợi cậu nói ra điều gì đó.

Dường như giữa hai người có một cuộc đối đầu phân cao thấp không thể diễn tả bằng lời.

"... Nhìn tôi làm gì."

Lục Dịch Thần khẽ thở dài.

"... Không có gì."

Dừng một chút, Lục Dịch Thần hỏi: “Em vẫn biểu diễn ở tiệc sinh nhật của Ngôn Yến à?”

"Xem ra quan hệ giữa Lục tổng và chị họ của tôi đã trở nên tốt đẹp như vậy? Chị ta cũng nói với anh rồi à?"

"Oan cho tôi quá." Lục Dịch Thần giơ hai tay lên: "Chính Ngôn Yến đã gửi thư mời cho chúng ta, trong đó có đề cập đến việc em sẽ xuất hiện với tư cách là khách mời biểu diễn."

Ngôn Nhi Tuyết cười thành tiếng.

Được thôi.

Ngôn Yến muốn đẩy Ngôn Nhi Tuyết lên đó để làm cậu mất mặt, nếu cậu mắc lỗi trong lúc biểu diễn trên sân khấu thì cậu sẽ trở thành trò cười cho đám người xung quanh, nhưng nếu cậu không đi thì cậu sẽ bị người ta chế giễu.

Vậy thì không thể biểu diễn trên sân khấu được nữa.

Ngôn Nhi Tuyết lạnh lùng nói: “Nhưng… có lẽ tôi sẽ sợ đến nỗi run chân, không lên được sân khấu.”

Lục Dịch Thần kiên định nhìn Ngôn Nhi Tuyết: "Sẽ không như vậy."

"Tại sao?"

“Bởi vì…” Lục Dịch Thần nhướng mày: “Kẻ ác thì to gan, tiểu nhân thì khoác lác, em đã từng nghe nói tới chưa?”

“… Cảm ơn.” Khóe miệng Ngôn Nhi Tuyết nhếch lên, cười lạnh một tiếng, sau đó quay người thu dọn nhạc phổ.

Bị Lục Dịch Thần quấy rầy như vậy, cậu không còn hứng thú chơi đàn nữa.

Lục Dịch Thần chợt nhìn thấy một chiếc móc khoá treo ở góc tập đựng nhạc phổ của Ngôn Nhi Tuyết.

... Không đúng, nó không phải là một chiếc móc khoá.

Đó là một chiếc vòng tay màu trắng bạc có chạm khắc bông tuyết ở mặt trong của vòng.

Lục Dịch Thần hơi khựng lại.

Ngôn Nhi Tuyết nhìn theo ánh mắt của Lục Dịch Thần, sau đó cậu cũng phát hiện ra chiếc vòng tay.

Vành tai của Ngôn Nhi Tuyết đột nhiên đỏ bừng.

Cậu... sao cậu lại quên tháo nó ra cơ chứ!

Nhưng từ khi Ngôn Nhi Tuyết nhận được món quà, cậu đã luôn treo nó vào tập nhạc phổ này mà chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ tháo nó ra.

Điều đó cứ tự nhiên như thế đến mức cậu không nghĩ quá nhiều về nó.

Ngôn Nhi Tuyết có chút lúng túng nói: "Cái kia..."

Dừng một chút, Ngôn Nhi Tuyết kìm nén cảm xúc, cậu cố ý giữ vẻ mặt nghiêm túc để lấy lại bình tĩnh, lạnh lùng nói: "Anh nhìn cái gì!"

Giống như một con mèo dựng đuôi lên không chịu nhận thua.

Lục Dịch Thần cố ý trêu chọc: “Chiếc vòng tay này em lấy ở đâu ra thế, trông nó rất đẹp.”

"Không biết, nhặt ở thùng rác, tôi chỉ tiện tay cài vào thôi, lát nữa sẽ vứt nó ngay."

Nhìn thấy Ngôn Nhi Tuyết chuẩn bị ra tay, Lục Dịch Thần nắm lấy cổ tay cậu, nói: "Em đã treo nó lâu như vậy rồi, sao còn bận tâm làm gì, chiếc vòng tay này làm phiền em hay em thấy khó chịu?"

Sắc mặt Ngôn Nhi Tuyết ngày càng đỏ, cậu dùng sức giật tay mình ra khỏi tay anh.

"Lục Dịch Thần, đừng quá đắc ý."

"Không dám." Lục Dịch Thần nhướng mày: "Tôi nhớ có một tấm thiệp nhỏ, em cũng nhét nó vào trong tập nhạc phổ này à?"

"Vớ vẩn, mảnh giấy đó tôi đã vứt đi từ lâu rồi." Lời này là thật, đã nhiều năm như vậy, Ngôn Nhi Tuyết cũng không biết mảnh giấy nhỏ mỏng manh đó đang ở đâu.

Nghĩ đến nó, Ngôn Nhi Tuyết tò mò hỏi: “Lúc đó trong tấm thiệp viết cái gì thế?”

Cậu nhớ trong tấm thiệp có chữ, nhưng lại không nhớ được trong đó đã viết cái gì.

Lục Dịch Thần nghiêng đầu sang một bên nói: “Tôi đã quên mất chuyện đó từ lâu rồi.”

"Đi ăn thôi."

Lục Dịch Thần đẩy xe lăn của Ngôn Nhi Tuyết ra ngoài.

"Ngôn Nhi Tuyết."

"Ừm?"

"Tôi chỉ muốn nói với em, đừng quên tôi là cộng sự của em."

"Vậy thì sao?"

Lục Dịch Thần nhướng mày, “Vì chúng ta cùng hội cùng thuyền, nếu em gặp phải chuyện gì, dù em có khóc lóc cầu xin thì tôi cũng không ngại giúp em."

Ngôn Nhi Tuyết cười lạnh, nói: "Được rồi, Lục tổng chờ tôi ngừng khóc rồi sẽ quay lại."