Chương 16: Bữa Sáng Cho Meo Meo

Lục Dịch Thần ra nước ngoài lúc mười chín tuổi, khi ấy Ngôn Nhi Tuyết đã mười bảy.

Lục Dịch Thần có cơ hội được tiến cử nhờ thành tích xuất sắc của mình, ông Ngôn đã hỏi rằng anh có muốn nắm bắt cơ hội này để được giới thiệu vào học viện kinh tế ở nước ngoài, hay sẽ ở lại trong nước tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học, sau đó nhận một vị trí công việc cấp cao trong công ty của nhà họ Ngôn, chỉ cần Lục Dịch Thần an phận thì nhà họ Ngôn sẽ không đối xử tệ với anh.

Lục Dịch Thần đã lựa chọn vế sau, cho đến ngày Ngôn Nhi Tuyết mắc một trận bệnh nặng ở tuổi mười chín, Lục Dịch Thần lặng lẽ thay đổi quyết định, lên chuyến bay đến một đất nước xa lạ.

Năm đó, khi Ngôn Nhi Tuyết tỉnh dậy trên giường bệnh sau ca phẫu thuật, cậu nhìn thấy Tạ Pháp đang ngồi bên cạnh giường cậu chơi trò chơi giải đố trên điện thoại.

Ngôn Nhi Tuyết muốn đứng dậy, lại bị Tạ Pháp ngăn lại: “Vết mổ còn chưa lành, em đừng cử động.”

Tạ Pháp đưa nước cho Ngôn Nhi Tuyết, Ngôn Nhi Tuyết ngẩng đầu uống cạn cốc nước.

Tạ Pháp nhìn Ngôn Nhi Tuyết cả người xanh xao, yếu đuối đến mức chẳng còn sức để phản kháng, anh ta xoa xoa gáy cậu rồi nói: "Ngoan nào, cô chú đang cho người mang món súp thật ngon đến để tẩm bổ cho em."

Ngôn Nhi Tuyết cụp mắt xuống và hỏi: "Lục Dịch Thần đâu rồi?"

Tựa như Tạ Pháp chỉ chờ Ngôn Nhi Tuyết hỏi câu hỏi này, anh ta mỉm cười đáp: "Chuyến bay đã khởi hành vào sáng sớm nay."

Ngôn Nhi Tuyết trầm mặc hồi lâu.

"Anh ấy đang đi đâu thế?"

"Nước chảy về nơi thấp, người đi tới nơi cao, Lục Dịch Thần đến học viện kinh tế ở nước ngoài để theo đuổi tương lai."

"..."

Tạ Pháp xòe tay ra: "Sao em cứ nhìn chằm chằm vào anh thế? Anh đâu có bảo anh ta làm như vậy đâu."

Ngôn Nhi Tuyết nhắm mắt lại, không muốn nhìn thấy Tạ Pháp nữa.

Tạ Pháp cầm lấy quả táo, chậm rãi gọt vỏ: “Tiểu Tuyết... anh khuyên em đừng có suy nghĩ quá nhiều điều viển vông về anh ta nữa. Anh ta không phải là con chó nhà ngoan ngoãn như em nghĩ, mà là một con chó hoang không thể thuần phục. Nếu em cứ giữ anh ta ở bên cạnh để mắng mỏ, vậy em không sợ một ngày nào đó sẽ bị anh ta cắn chết sao? Bây giờ anh ta đi nước ngoài cũng tốt, từ nay em và anh ta sẽ không can thiệp vào cuộc sống của nhau, cũng không có liên quan gì đến nhau nữa."

Táo được gọt vỏ cắt thành những miếng nhỏ, Tạ Pháp phục vụ tận tình đưa đến bên miệng Ngôn Nhi Tuyết.

Ngôn Nhi Tuyết quay đầu đi không chịu ăn.

"Tiểu Tuyết." Tạ Pháp vẫn mỉm cười như thường lệ, nhưng ánh mắt lại ẩn chứa tia tối tăm: "Sự kiên nhẫn của anh có hạn, anh sẽ quên hết những chuyện mà em đã làm trước đây, chỉ coi đó như là mấy trò trẻ con làm em vui vẻ. Nhưng sau này em phải ngoan ngoãn một chút, như vậy chúng ta mới có thể sống hoà thuận với nhau."

Tạ Pháp đưa miếng táo nhỏ đến gần môi Ngôn Nhi Tuyết một lần nữa.

"Ăn đi."

...

Giấc mơ như biển sâu tăm tối, Ngôn Nhi Tuyết cảm thấy ngực mình như bị đè nặng, mở mắt ra cậu mới phát hiện bản thân đang nằm cuộn tròn trên giường, chiếc gối đã lăn xuống nằm im lìm trên sàn nhà, bên cạnh là chiếc đồng hồ báo thức không biết đã đổ chuông từ lúc nào.

Ngôn Nhi Tuyết mơ mơ màng màng bấm tắt đi.

Tắm rửa xong đi xuống lầu, Ngôn Nhi Tuyết nghĩ thầm, Lục Dịch Thần chắc hẳn vẫn còn ở đây...?

Sáng hôm qua Lục Dịch Thần vẫn đi làm dù đã thức cả đêm trước đó, nên tối qua sau khi ăn xong anh cũng khá mệt mỏi mà không muốn phải đi lại.

Vậy nên Lục Dịch Thần đã ngủ luôn ở phòng cho khách của biệt thự.

Ngôn Nhi Tuyết nhìn xung quanh, hỏi: "Lục Dịch Thần đâu?"

Dì Trần úp úp mở mở nói: "Ồ, cậu ấy đang chuẩn bị một bất ngờ cho cháu đấy!"

Ngôn Nhi Tuyết: "Dạ?"

Ngôn Nhi Tuyết chớp mắt, Lục Dịch Thần lại đang tính toán làm cái gì thế!

Có lẽ nào... cái gọi là bất ngờ nhưng thực chất lại là một cái gì đó rất đáng sợ, ví dụ như tống cậu ra khỏi đây!

Dì Trần đẩy cậu vào phòng ăn trên chiếc xe lăn.

Khi nhìn vào khung cảnh trước mắt, Ngôn Nhi Tuyết gần như bị sốc đến đứng hình.

Cậu trông thấy Lục Dịch Thần đeo tạp dề, trên tay cầm muôi canh đang làm bữa sáng trong nhà bếp.

Mãi cho đến khi Ngôn Nhi Tuyết hoàn hồn lại, thì Lục Dịch Thần đã bưng bữa sáng đến trước mặt cậu, là một bát cháo nóng hổi bốc khói nghi ngút.

Ngôn Nhi Tuyết nuốt khan.

Ảo vãi chưởng.

Có khi nào đây là bữa ăn cuối cùng trong cuộc đời này của cậu không? Kiểu được ăn no trước khi đăng xuất?

Chỉ có điều...

Khi Ngôn Nhi Tuyết cúi đầu nhìn thấy trong cháo trắng nóng hổi có cả quẩy chiên được cắt thành từng miếng nhỏ, trứng và sữa đậu nành được bày trên chiếc đĩa nhỏ bên cạnh.

Sữa đậu nành sánh mịn đổ đầy trong cốc, cháo trắng thơm lừng mùi nước thịt hầm, trứng chần đẹp mắt với lòng đỏ chín mềm vàng ươm ở giữa lòng trắng.

Tất cả đều được đặt trên một chiếc khay gỗ đơn giản và tinh tế, mọi thứ trông thật ấm áp.

Đó là món mà cậu đã nói muốn ăn vào ngày hôm qua, sữa đậu nành và quẩy chiên.

Cậu vốn tưởng rằng "ngày mai sẽ mua" của Lục Dịch Thần chỉ là lừa cậu cho qua, nhưng cậu không ngờ rằng anh thật sự sẽ làm điều này.

Ngôn Nhi Tuyết ngơ ngác nhìn bàn ăn trước mặt.

"Hôm qua tôi đã nói rồi." Lục Dịch Thần nói: "Yên tâm, kỹ năng nấu ăn của tôi khá tốt."

Lục Dịch Thần có nguyên tắc của riêng mình, anh không bao giờ đưa ra những lời hứa mà bản thân không thể thực hiện được. Một lời nói ra như bát cháo hoa đổ xuống đất, anh đã hứa với Ngôn Nhi Tuyết "ngày mai sẽ mua", tức là ngày mai Ngôn Nhi Tuyết sẽ có.

Nhưng trước khi khỏi bệnh, Ngôn Nhi Tuyết không thể ăn quẩy chiên bán đầy ở bên ngoài, vì thế nên Lục Dịch Thần không còn cách nào khác đành tự tay mình làm quẩy chiên để đảm bảo sức khoẻ cho Ngôn Nhi Tuyết.

Lục Dịch Thần học nấu ăn để có thể tự lập ở nơi đất khách quê người, phàm là những người xuất sắc thì họ vẫn luôn làm tốt bất kì công việc nào mà họ muốn, cứ như vậy Lục Dịch Thần trở thành vua đầu bếp tại gia.

Điều này cũng tình cờ khiến anh phát hiện sở thích nấu nướng tiềm ẩn của chính mình.

Không khó để làm quẩy chiên bằng bột mì, Lục Dịch Thần đã tự mình sáng tạo ra công thức làm món ăn này, anh khá vui vì những chiếc quẩy chiên thành công ra lò.

Ngôn Nhi Tuyết có chút không thể tin được: "Hôm nay tâm tình Lục tổng lại tốt như vậy? Không lẽ là có âm mưu gì đây!"

"Không ăn thì vứt." Lục Dịch Thần vươn tay ra như muốn lấy lại đồ ăn trước mặt Ngôn Nhi Tuyết.

"Ơ...!" Ngôn Nhi Tuyết như mèo nhỏ canh thức ăn mà trừng mắt nhìn kẻ thù trước mặt đang có ý định cướp đồ ăn của mình.

"Anh làm gì vậy! Chủ tịch Lục sao mà keo kiệt quá?"

Lục Dịch Thần cười thầm.

"Của em cả."

Lục Dịch Thần rửa tay rồi tháo tạp dề ra, để thuận tiện cho việc nấu nướng nên trước đó anh đã xắn cao tay áo sơ mi trắng đến khuỷu tay, ngồi từ bàn ăn Ngôn Nhi Tuyết có thể nhìn thấy những đường cơ tay săn chắc của Lục Dịch Thần.

Ngôn Nhi Tuyết cầm cốc sữa đậu nành lên uống như để che đậy điều gì đó.

Ôi, ngon thật đấy!

Uống xong cốc sữa đậu nành mà cậu đã nghĩ đến nó suốt từ hôm qua, Ngôn Nhi Tuyết khoai khoái nheo mắt ngẩng đầu lên.

Phòng ăn tràn ngập ánh sáng chiếu rọi từ bên ngoài vào qua khung tường kính cửa sổ trong suốt, chỗ cậu ngồi có thể đón ánh nắng mà không bị quá nóng.

Ngôn Nhi Tuyết khẽ đung đưa chân.

Sau khi ngồi xuống, Lục Dịch Thần nhìn thấy biểu cảm hài lòng trên khuôn mặt của Ngôn Nhi Tuyết, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy vui vẻ.

Anh chợt hiểu niềm vui của người nuôi một con mèo, nhất là con mèo được nuông chiều từ nhỏ, tính tình xấu xa, thích cào cấu người khác.

Có một cảm giác thành tựu tuyệt vời khi nó ngày một tốt lên do chính tay mình nuôi dưỡng.

Con mèo đối diện bắt đầu gẩy gẩy thức ăn.

Ngôn Nhi Tuyết khuấy cháo, cắn một miếng quẩy chiên.

Thật kỳ lạ, rõ ràng là mùi quẩy chiên, nhưng lại có cảm giác... thanh thanh, nhẹ nhẹ hơn?

Đây thực sự là quẩy chiên từ bột mì sao?

Dù sao thì nó cũng ngon.

Ngôn Nhi Tuyết từ bỏ mọi cảnh giác, quan trọng là ăn no rồi tính sau, chắc là Lục Dịch Thần cũng không thể gϊếŧ người được.

Lục Dịch Thần cũng bắt đầu ăn.

Anh rất hài lòng với tài nấu nướng của mình.

Ngôn Nhi Tuyết nhìn đồng hồ, tò mò hỏi: "Không phải ngày nào anh cũng dậy sớm như gà rồi lao đi làm sao? Bây giờ đã rất muộn rồi này."

“Hôm nay tôi nghỉ nửa ngày.” Lục Dịch Thần nhìn Ngôn Nhi Tuyết nói: “Tôi sẽ cho đưa em đi chọn đồ cho bữa tiệc sinh nhật của chị họ em, nhân tiện đi chọn lễ phục cho ngày cưới."

Ngôn Nhi Tuyết sửng sốt.

"Ồ."