Chương 17: Tuỳ Tùng Nhỏ

Lục Dịch Thần đưa Ngôn Nhi Tuyết đến một cửa tiệm lễ phục cao cấp.

Mặc dù Ngôn Nhi Tuyết sở hữu một thương hiệu thời trang cao cấp, nhưng thương hiệu của cậu chưa bao giờ nhận thiết kế lễ phục cưới, mà Ngôn Nhi Tuyết thì quá lười để tự mình thiết kế lễ phục cho cái đám cưới giả của mình.

Vì không có đủ thời gian để thiết kế và đặt may trang phục cho bữa tiệc sinh nhật sắp tới, nên họ quyết định mua đồ may sẵn rồi sửa lại theo số đo.

Lục Dịch Thần vừa đẩy xe lăn của Ngôn Nhi Tuyết vào trong cửa hàng, nhân viên phục vụ lập tức chào đón, nhiệt tình hỏi han và giới thiệu về các mẫu thiết kế cho cậu.

Sau đó còn có người chuẩn bị trà nóng cho hai người.

"Không cần, chúng tôi sẽ xem qua trước."

Sau khi người phục vụ rời đi, Ngôn Nhi Tuyết lạnh lùng nói: “Không hổ danh là Lục tổng, chim sẻ bay lên hoá phượng hoàng, trước đây anh đi theo xách đồ cho tôi, mà giờ lại được đón tiếp nhiệt tình như VIP, cảm giác thế nào?"

"Đúng thật là bây giờ địa vị của chúng ta đã thay đổi." Lục Dịch Thần sờ sờ cằm, ý cười tà ác hiện lên trên khuôn mặt: "Vậy... cậu chủ Ngôn, không thì em xách đồ cho tôi đi?"

Hai người không khỏi nhớ lại cảnh tượng bảy năm về trước. Ngôn Nhi Tuyết kiêu ngạo cố tình đi lòng vòng chọn hết đồ này đến đồ khác rồi ném vào tay Lục Dịch Thần.

Trước khi quay lại xe để ra về, Ngôn Nhi Tuyết còn đá vào chân Lục Dịch Thần khiến cho anh mất thăng bằng làm rơi mấy túi đồ xuống sàn.

Sau đó Ngôn Nhi Tuyết bắt đầu gào khóc ăn vạ tại sao Lục Dịch Thần lại làm rơi vỡ, làm bẩn đồ của cậu.

Ngôn Nhi Tuyết: "..."

Lục Dịch Thần vui vẻ mỉm cười, khoanh tay đứng nhìn Ngôn Nhi Tuyết.

Vận đổi sao dời, long vương đã trở lại để báo thù!

Ngôn Nhi Tuyết nghiến răng nghiến lợi nói: "Anh... anh không được phép ức hϊếp người bệnh!"

"Muộn rồi."

Bụp!

Lục Dịch Thần vừa nói vừa ném một bộ âu phục vào lòng Ngôn Nhi Tuyết.

Ngôn Nhi Tuyết ngồi trên xe lăn, cuống cuồng ôm đỡ lấy bộ âu phục, tức giận nói: "Lục Dịch Thần, anh là trẻ con đấy à!"

"Suỵt, đừng nói nữa, bây giờ em sẽ là tuỳ tùng nhỏ của tôi."

Vừa nói anh vừa ném một bộ âu phục khác qua.

Sau khi đi một vòng, Lục Dịch Thần chất tất cả những bộ quần áo mà anh đã chọn cho hai người vào lòng Ngôn Nhi Tuyết, Ngôn Nhi Tuyết ôm đống quần áo như ngọn đồi nhỏ trong tay, bản thân cậu thì giống như con mèo nhỏ vùi trong đống quần áo.

Nụ cười của Lục Dịch Thần càng thêm phần khoái chí hơn.

"Được rồi tuỳ tùng nhỏ, em vào phòng thay đồ đi."

"Tôi... không thể đẩy được nữa!" Giọng nói của Ngôn Nhi Tuyết xuyên qua lớp vải vóc, âm thanh như bị bóp nghẹt.

Lục Dịch Thần quay người lại thì trông thấy Ngôn Nhi Tuyết đang chật vật ôm đống quần áo bằng hai tay, chẳng còn tay nào để đẩy xe nữa.

Ngôn Nhi Tuyết suýt ngất đi vì tức, Lục Dịch Thần coi cậu là cái giỏ đựng đồ di động hay là cái xe đẩy trong siêu thị sao?

Ngôn Nhi Tuyết quá tức giận để có thể phản ứng.

Lục Dịch Thần vốn tưởng rằng thiếu gia kiêu ngạo kia sẽ vứt hết đống quần áo này xuống đất ngay lập tức, nhưng hoá ra lại không phải như vậy.

Đương nhiên, cũng có thể là cậu sợ Lục Dịch Thần nổi giận mà đá cậu ra ngoài.

Lục Dịch Thần đẩy xe, cố ý nói: “Nặng quá, cậu chủ Ngôn sáng nay ăn tận hai bát cháo, có phải mập lên rồi không?”

"Anh mới ăn hai bát ý!" Vành tai Ngôn Nhi Tuyết đỏ bừng.

Đó là do cậu cần phải bổ sung năng lượng để nhanh chóng bình phục sau đợt ốm nặng vừa rồi!

Chứ không phải vì nó ngon đâu.

Lục Dịch Thần đẩy ngọn đồi nhỏ di động vào phòng thay đồ, chọn hai bộ âu phục mà anh hài lòng nhất đưa cho Ngôn Nhi Tuyết mặc thử.

Dù sao thì Ngôn Nhi Tuyết cũng không phải là người khuyết tật, chỉ là do sức khoẻ cậu khá yếu, nhưng đứng lên thay đồ trong chốc lát cũng không phải là không được.

Ngôn Nhi Tuyết phát hiện ra rằng những thứ mà Lục Dịch Thần chọn cho cậu đều có màu trắng bạc.

"Thế nào, nhà thiết kế thiên tài?"

Ngôn Nhi Tuyết: “Cũng tàm tạm.”

Sau đó cả hai lại tiếp tục chọn lễ phục cho tiệc cưới, dù sao đó cũng chỉ là đám cưới giả nên hai người họ cũng không để ý quá nhiều đến nó. Họ đo kích thước, đưa ra một số yêu cầu nhỏ rồi để nhà thiết kế tự làm theo ý mình.

Trên đường trở về, Lục Dịch Thần treo túi mua sắm vào tay cầm của xe lăn, trong lòng thầm nghĩ bạn nhỏ này cũng thật ngoan ngoãn dễ bảo.

“Nhân tiện.” Ngôn Nhi Tuyết liếc nhìn cửa hàng đàn piano cách đó không xa và nói: “Tôi muốn mua một cái cờ lê điều chỉnh.”

Cây đàn piano trong biệt thự của Lục Dịch Thần dù chưa được điều chỉnh dây thì vẫn có thể sử dụng được, nhưng sẽ có sự chênh lệch nhỏ về cao độ, Ngôn Nhi Tuyết nghĩ rằng dù sao thì cậu cũng cần phải luyện tập chăm chỉ cho buổi biểu diễn trong bữa tiệc sinh nhật, vì vậy cậu quyết định nên điều chỉnh lại dây đàn.

Lục Dịch Thần có chút kinh ngạc: “Em cũng có thể lên dây đàn piano à?”

Không giống như các nhạc cụ khác, đàn piano hiếm khi cần lên dây, nhưng một khi cần lên dây thì khá rắc rối, nên thường sẽ gọi thợ chỉnh dây chuyên nghiệp tới thực hiện.

Lục Dịch Thần cũng không ngờ Ngôn Nhi Tuyết có thể làm được.

Ngôn Nhi Tuyết nhỏ giọng đáp: "Tự học thôi, thực ra cũng chỉ đủ dùng, kiểu múa rìu qua mắt thợ ý mà."

Lục Dịch Thần khẽ thở dài.

Vậy mà cậu còn nói rằng bản thân không thích chơi piano.

Lục Dịch Thần hỏi: "Vậy em sẽ tới dự tiệc sinh nhật thật à?"

“Cũng chỉ là bữa tiệc sinh nhật nhỏ không quá trăm người, sợ cái gì?” Ngôn Nhi Tuyết kiêu ngạo nói: “Là người ta đang khıêυ khí©h tôi.”