Chương 18: Hoàng Tử Bé

Ngôn Yến là con gái út trong gia đình chú, từ nhỏ đã được mọi người yêu mến, tính tình độc đoán giống y hệt Ngôn Nhi Tuyết.

Hồi nhỏ hai người thường xuyên cãi vã, gây gổ đánh nhau.

Mọi người đều biết tình cảm sâu sắc của Tạ Pháp dành cho Ngôn Nhi Tuyết, điều này khiến cho Ngôn Yến vô cùng ghen tị, chị ta không chỉ làm phiền đến người lớn trong nhà mà còn hay quấy rầy Tạ Pháp.

Tại sao hôn ước đó không phải là của chị ta?

Sau này, ngay cả thương hiệu Tuyết Diệm của Ngôn Nhi Tuyết cũng thành công hơn, đạt nhiều thành tựu hơn thương hiệu Yane của Ngôn Yến, thậm chí Ngôn Nhi Tuyết còn được mệnh danh là thiên tài hội hoạ. Ngôn Yến hoàn toàn bị đánh bại.

Cuối cùng thì lúc này Ngôn Yến cũng tìm ra được điểm yếu của Ngôn Nhi Tuyết, chị ta sao có thể dễ dàng bỏ qua cơ hội làm bẽ mặt cậu được.

Ngôn Yến đã luôn mong ước có thể đánh bại được Ngôn Nhi Tuyết, nên khi biết tin gia đình Ngôn Nhi Tuyết đã bị phá sản, cậu rơi vào tay Lục Dịch Thần trong sự tuyệt vọng, Ngôn Yến đã sung sướиɠ đến nỗi đêm đó chị ta không tài nào ngủ được.

Đó cũng là lý do tại sao Ngôn Yến đã nhờ người yêu mình chuẩn bị đàn piano trong bữa tiệc sinh nhật, còn trịnh trọng thông báo về buổi biểu diễn của Ngôn Nhi Tuyết.

Người ngoài thì vẫn tưởng rằng Ngôn Yến là người chị họ tốt bụng, muốn cho em họ của mình cơ hội để thể hiện tài năng, nhưng ít ai biết rằng đây không khác gì một cạm bẫy.

Ngôn Yến đang ở trong một khách sạn năm sao sang trọng.

Ngôn Nhi Tuyết nghỉ ngơi vài ngày, mặc dù tinh thần và thể chất vẫn còn khá yếu, nhưng bữa tiệc tối như thế này không cần vận động quá nhiều hay phải di chuyển liên tục nên cậu có thể tạm thời không cần phải dùng đến xe lăn.

Ngôn Nhi Tuyết tiến vào địa điểm tổ chức cùng với Lục Dịch Thần.

Không thể phủ nhận rằng ngay khi hai người vừa đến đã thu hút sự chú ý của mọi người, chẳng vì lý do gì cả, chỉ đơn giản là mọi người quá tò mò về cặp đôi sắp tổ chức lễ cưới này.

Hiện tại Ngôn Nhi Tuyết và Lục Dịch Thần chính là chủ đề trọng tâm của mọi câu chuyện.

Nhà họ Ngôn bị phá sản, cậu con trai duy nhất rơi vào tay người con nuôi, cũng chính là đứa trẻ từng bị chà đạp trong quá khứ. Hiện tại hai người họ đã kết hôn, và dĩ nhiên Tạ Pháp đã bị cắm sừng.

Tất cả mọi người đều tò mò xem Ngôn Nhi Tuyết có sống tốt không, tò mò Lục Dịch Thần sẽ làm gì tiếp theo, tò mò Tạ Pháp nghĩ gì, tò mò về...

Có rất nhiều lý do để tò mò.

Lục Dịch Thần mặc một bộ âu phục màu đen, chất liệu vải đen được dệt thêm sợi tơ óng ẩn hiện lấp lánh dưới lớp vải mang phong cách điềm đạm mà sang trọng, kết hợp với một vài chi tiết có phần rực rỡ, ẩn chứa một chút sự táo bạo bên trong sự điềm tĩnh, chính như cái tôi của Lục Dịch Thần.

Ngược lại, Ngôn Nhi Tuyết được bao phủ bởi một màu trắng bạc, tựa như ánh trăng xa xôi, chỉ có thể ngắm nhìn mà chẳng thể chạm tới. Ngôn Nhi Tuyết đứng đó, hoàn toàn không có dấu vết của sự phá sản hay bị không chế, chỉ toát lên vẻ kiêu ngạo cùng sự thanh cao đã có từ trong xương tuỷ, cùng với hình xăm hoa hồng rực rỡ lại không kém phần ngông cuồng nổi bật ở bên cổ, trông cậu thật giống như một hoàng tử bé bước ra từ trong tranh.

Nếu gạt bỏ hết thảy mọi thứ khác sang một bên thì cả hai trông thật hoàn hảo khi ở cạnh nhau.

"Chào buổi tối, Lục tổng." Ngôn Yến tiến đến chào đón khách với tư cách là nhân vật chính của bữa tiệc.

Tối nay chị ta mặc một chiếc váy dạ hội cao cấp, mỉm cười gật đầu với Lục Dịch Thần, sau đó nói với Ngôn Nhi Tuyết: “Lát nữa hãy lên biểu diễn nhé, em họ thân yêu của chị.”

"Cảm ơn chị họ yêu quý." Ngôn Nhi Tuyết cũng mỉm cười và đáp lại: "Cảm ơn chị đã vất vả chuẩn bị như vậy, tôi hy vọng chị sẽ không khóc vì xúc động khi nghe nó."

"Sao có thể như vậy được."

Lục Dịch Thần không khỏi cảm thấy khá thú vị khi đứng xem một màn chị em họ tình thân mến thương như vậy.

Sau khi hai người giả vờ hỏi han vài câu thân thiết, Ngôn Nhi Tuyết tự mình đi ăn chút gì đó, thực ra thì cậu cũng khá lười giao lưu với những người khác.

Tuyết Diệm được thành lập dựa trên nghệ thuật, cậu cùng Hạ Minh Diệm tập trung nhiều vào việc thiết kế ra những bộ sưu tập mang hơi hướng nghệ thuật với nét đặc trưng riêng của thương hiệu để phục vụ cho tệp khách hàng của họ, hơn là chỉ tuyên truyền quảng bá hay chạy theo danh vọng. Đây cũng là lý do tại sao người ngoài đều gọi họ là "thương hiệu bảo bối nhỏ".

Ngôn Nhi Tuyết vừa ăn trái cây vừa nhìn Lục Dịch Thần.

Không giống như Ngôn Nhi Tuyết, Lục Dịch Thần mang phong thái đĩnh đạc thoải mái trò chuyện với những người xung quanh, vẻ ngoài ôn hòa nhưng không thể nắm bắt, từng lời nói, từng hành động lại khó lường.

Bất cứ nơi nào có Lục Dịch Thần, sẽ có những người ngưỡng mộ bao quanh, bên cạnh đó cũng chẳng thiếu những kẻ nịnh bợ.

Thật không ngoa khi nói rằng những quyết định của Lục Dịch Thần có thể ảnh hưởng đến sự phân cấp quyền lực tài chính của thành phố A.

Ngôn Nhi Tuyết trông thấy Lục Dịch Thần đang nói chuyện với chú của Tạ Pháp.

Mối quan hệ giữa người chú này và Tạ Pháp không hề hòa thuận, rõ ràng là người cùng một nhà, nhưng lại là đối thủ trong lĩnh vực kinh doanh. Hai bên đều có vẻ muốn gây ấn tượng với ông nội nhà họ Tạ nên cố gắng hết sức để đánh bại nhau.

Lục Dịch Thần hiện nắm giữ một phần cổ phần của nhà họ Tạ, nên anh cũng có thể tham gia vào công việc kinh doanh của Tạ thị. Chắc hẳn sắp tới anh sẽ có một số hoạt động phát triển kinh doanh cùng với chú của Tạ Pháp.

Ngôn Nhi Tuyết thầm nghĩ, dường như Lục Dịch Thần đã chuẩn bị sẵn từ trước khi trở về Trung Quốc.

Lục Dịch Thần... tham vọng của anh rất rõ ràng, vả lại dã tâm cũng không hề nhỏ.

Ngôn Nhi Tuyết đang suy nghĩ thì chợt thấy Ngôn Yến đi tới gần mình, chị ta nhìn vào đĩa đồ ăn nhẹ của cậu rồi mỉm cười: "Ăn ngon không? Sao mà nhìn em họ của tôi ăn lại có vẻ thoả mãn như vậy? Chẳng lẽ bình thường không được ăn sao?"

Ngôn Nhi Tuyết thầm nghĩ rằng đúng là cậu bình thường không được ăn những món này.

Là bởi Lục Dịch Thần đã dặn dò nhân viên chăm sóc cũng như người giúp việc âm thầm kiểm soát chế độ ăn uống của cậu, không cho phép cậu ăn bất kỳ thứ gì không tốt cho sức khỏe.

Ngôn Nhi Tuyết cảm thấy điều này còn hơn cả sự nhục nhã!

Ngôn Nhi Tuyết nhướng mày nói: "À, đúng rồi, bình thường tôi rất đáng thương, tôi phải làm việc chăm chỉ để kiếm được một miếng cơm, Lục Dịch Thần cho tôi ăn cơm không khác gì như cho một con chó, đâu giống như người chị họ nào đó được ăn uống dễ dàng như vậy."

Ngôn Yến hừ lạnh một tiếng: “Cậu đang mỉa mai cái gì?”

Ngôn Nhi Tuyết cũng cạn lời: "Vậy chị muốn nghe cái gì? Chẳng lẽ là..."

Ngôn Nhi Tuyết giả vờ vắt óc suy nghĩ: "Tôi nghe mọi người đồn rằng tôi đang sống một cuộc sống tốt đẹp, vô cùng hạnh phúc, Lục Dịch Thần và Tạ Pháp đã đấu đá nhau đến chết chỉ vì tranh giành tôi."

Sắc mặt Ngôn Yến trầm xuống giống như bị giẫm phải cái chân bị đau.

"Chị họ à, tại sao chị cứ luôn để mắt đến đàn ông trong khi rõ ràng chị đã rất giàu có cùng với nhiều cơ hội khác trong tay?" Ngôn Nhi Tuyết chế nhạo: "Cái thứ cặn bã như Tạ Pháp có gì đáng để chị mù quáng theo đuổi như vậy, cái thứ chết tiệt đó mà cũng thu hút được ruồi bọ bu quanh."

Ngôn Nhi Tuyết nhìn xung quanh một lượt: "Ồ? Tạ Pháp không đến? Có vẻ như danh tiếng của chị họ tôi không đủ lớn rồi nhỉ."

"..." Ngôn Yến buồn bã nói: "Cứ chờ xem! Chờ cậu lên sân khấu xem cậu sẽ bị mất mặt đến mức nào!"

Ngôn Yến cố lên giọng buông ra những lời cay nghiệt, sau đó vén váy rồi bước đi.

Ngôn Nhi Tuyết nhún vai.

Từ nhỏ chị ta đã luôn nói xấu về cậu, hơn nữa còn rất thích làm mấy trò hèn hạ hết lần này đến lần khác, thế nhưng cậu cũng chẳng hề bận tâm.