Chương 2: Sự Trở Lại Của Long Vương

Tạ Pháp dường như là một bạn đời hoàn hảo trong mắt người ngoài, nhưng chỉ có cậu mới biết người đàn ông này đáng sợ và bệnh hoạn đến mức nào.

Mỗi khi Tạ Pháp cười với cậu, cậu đều cảm thấy buồn nôn.

Tạ Pháp đưa tay ra, muốn vòng tay qua vai Ngôn Nhi Tuyết để đỡ cậu đứng dậy.

Dáng vẻ nằm bò trên mặt đất này trông thật chẳng ra làm sao.

"Đừng chạm vào tôi!"

Ngôn Nhi Tuyết lạnh lùng hét lên như thể một con mèo xù lông và hất mạnh tay của Tạ Pháp ra.

Tạ Pháp trầm giọng nói: "Tiểu Tuyết, cho dù em không muốn kết hôn với tôi thì cũng đừng quên trong bản di chúc của bố mẹ em đã nói rằng để thừa kế tài sản của họ thì em phải kết hôn. Nghĩ mà xem, làm sao em có thể trả hết nợ nếu như không kết hôn với tôi? Làm sao để em có thể lấy lại được ngôi nhà cũ đây?"

Ngôn Nhi Tuyết dừng lại, cậu ngẩng đầu nhìn lên bài vị cùng tấm di ảnh của hai người trên ban tưởng niệm.

Cả hai người trong di ảnh cũng đang mỉm cười nhìn cậu.

Cậu thực sự không ngờ rằng bố mẹ cậu lại cố chấp đến mức dù có chết cũng không buông tha anh.

Ai sẽ có đủ khả năng để chống lại những điều này? Thời đại mới, cạm bẫy cũ, không ai khác mà chính họ là những người sắp đặt cuộc hôn nhân ép buộc này.

Ngôn Nhi Tuyết cười khẩy.

"Tiểu Tuyết, đừng gây rắc rối nữa, đứng dậy đi."

Tạ Pháp nói bằng giọng điệu nhẹ nhàng, nhưng hành động của anh ta thì lại không như vậy, ngay khi anh ta đang định đỡ người lên thì chợt nghe thấy một tiếng động lớn truyền đến từ phía sau.

Ầm!

Cánh cửa của linh đường bất ngờ bị người vệ sĩ cao lớn trong bộ âu phục đen đẩy ra.

Một chiếc Maybach màu đen đi qua con đường đầy mù sương và dừng lại trước nhà tang lễ. Người đàn ông mặc bộ âu phục bước tới cầm ô cho vị ngồi ghế sau.

Đánh động rất lớn, như thể kẻ thù nào đó của nhà họ Ngôn trước đây đã đến để gây rối.

Hơn nữa kẻ thù này trông rất không đơn giản, những người không biết còn tưởng họ đang quay bộ phim "Vô gian đạo".

Cửa xe mở ra, người đàn ông ngồi ở ghế sau chậm rãi bước ra khỏi xe.

Chỉ cần nhìn thoáng qua cũng có thể nhận ra bộ đồ người đàn ông này đang mặc trên người có giá trị rất lớn, sau khi xuống xe, vạt áo khoác của anh bị gió thổi bay, thân hình cao lớn cùng sự sắc sảo. Người đàn ông chẳng cần làm gì mà chỉ đứng đó thôi cũng đủ khiến cho người ta cảm thấy có một sự áp bức đến ngột ngạt, tựa như từ khi sinh ra đã đứng ở vị trí trên cao nhìn xuống chúng sinh.

Người đàn ông bước vào nhà tang lễ, để lại vài vệt nước trên mặt sàn, mang theo gió mưa ẩm ướt từ bên ngoài.

Đây là... Lục Dịch Thần?

Rất nhiều người trong đám đông đã nhận ra Lục Dịch Thần.

Suy cho cùng, thật không khó để nhận ra Lục Dịch Thần bởi anh chính là doanh nhân trẻ thường xuyên xuất hiện trên các trang bìa tạp chí tài chính trong những năm gần đây, nên hầu hết mọi người đã nghe nói đến anh.

Sau khi tốt nghiệp trung học, anh quyết định ra nước ngoài lập nghiệp từ đầu và có đế chế kinh doanh của riêng mình khi mới gần ba mươi tuổi.

Một số người nói rằng anh có khả năng nhìn xa trông rộng, có tầm nhìn chiến lược cũng như những kế hoạch đầu tư rõ ràng từ khi còn trẻ. Có người lại nói anh có thể thăng tiến nhanh chóng và vượt bậc như vậy là nhờ giao du với những người có liên quan đến các băng đảng ở các nơi khác. Không ít người cho rằng anh có được như ngày hôm nay là dựa nào năng lực cùng với sự chăm chỉ, không ngừng nỗ lực của bản thân, trau dồi kinh nghiệm và tiết kiệm khi còn trẻ để khởi nghiệp thành công.

Dù sao thì đó cũng là một nhân vật tầm cỡ.

Mấy người nhà họ Ngôn ai nấy đều tái mặt.

Lục Dịch Thần... sao lại quay về?

Trước khi ra nước ngoài, Lục Dịch Thần là một đứa trẻ mồ côi và được nhà họ Ngôn nhận nuôi, nhưng nhà họ Ngôn hoàn toàn không coi Lục Dịch Thần như con trai trong nhà. Lục Dịch Thần thường xuyên bị Ngôn Nhi Tuyết bắt nạt khi còn nhỏ, không những vậy mà nhà họ Tạ cũng không tha cho anh.

Nếu không phải anh sớm nhân cơ hội ra nước ngoài, rời khỏi nhà họ Ngôn, thì có lẽ cho đến giờ anh vẫn còn bị Ngôn Nhi Tuyết chà đạp.

Chẳng lẽ lần này Lục Dịch Thần trở lại là bởi vì...

Biết kẻ thù đã tán gia bại sản nên vội vã về nước trong đêm để báo thù?!

Tạ Pháp cũng kinh ngạc khi nhìn thấy Lục Dịch Thần, sau đó anh ta đứng dậy trước mặt Ngôn Nhi Tuyết, cảnh giác nói: "Lục Dịch Thần, tại sao anh lại ở đây?"

Lục Dịch Thần nhàn nhã bước vào linh đường, châm một điếu thuốc rồi chậm rãi nói: “Tôi không thể đến dự tang lễ của cha nuôi và mẹ nuôi được sao?”

Ngôn Nhi Tuyết lặng lẽ ngồi dậy khỏi sàn và quỳ như ban đầu, nhưng cậu lại quay lưng về phía Lục Dịch Thần và không nhìn anh.

Lục Dịch Thần thờ ơ xuyên qua đám đông, đi thẳng vào trước bàn tang lễ, đặt hoa xuống rồi thắp nhang, nghiêm chỉnh hoàn thành một loạt nghi lễ hương khói.

Lục Dịch Thần đứng trước quan tài, nửa khuôn mặt được ánh nến chiếu sáng, anh không có biểu cảm gì, nhưng mấy người họ hàng nhà họ Ngôn lại vô thức lùi về sau vài bước như muốn tránh xa anh, trên mặt họ có chút sợ hãi cùng e ngại.

Tạ Pháp trầm giọng nói: "Viếng thăm đã hoàn tất, hiện tại Lục tiên sinh có thể rời đi."

Lục Dịch Thần nhướng mày: "Tạ tiên sinh, chủ nhà còn chưa lên tiếng, mà anh lại sủa lên rồi?"

“… Để tôi nhắc nhở anh, tôi là hôn phu của Nhi Tuyết.”

"Không sao, chẳng bao lâu nữa sẽ không phải vậy." Lục Dịch Thần thản nhiên ném mẩu thuốc lá vào thùng rác gần đó.

Tạ Pháp hơi nheo mắt lại: "Lục Dịch Thần, ý anh là gì? Anh đến đây để gây rối à?"

Lục Dịch Thần liếc nhìn đám người rồi mỉm cười: “Mọi người tình cờ đều có mặt ở đây, bao gồm cả bố mẹ Ngôn.”

Lục Dịch Thần chỉ vào quan tài.

"Vậy thì tôi sẽ thông báo với mọi người một chuyện. Lần này tôi từ nước ngoài trở về là để kết hôn với Ngôn Nhi Tuyết."

Hả?

Hả...??

Lục Dịch Thần đã bảy năm không trở về, cũng không có liên lạc với bất kỳ ai ở nhà họ Ngôn, bây giờ lại nói muốn kết hôn với Ngôn Nhi Tuyết?

Đây... chẳng lẽ là muốn trả thù cho sự sa cơ lỡ vận của Ngôn Nhi Tuyết và đồng thời chống lại nhà họ Tạ sao?

Lục Dịch Thần đi về phía Ngôn Nhi Tuyết.

Tạ Pháp đứng chặn trước Ngôn Nhi Tuyết: "Lục Dịch Thần, sao anh lại có thể ngông cuồng như vậy!"

Lục Dịch Thần cười nói: "Tôi khuyên anh nên tránh ra, nếu không..."

Lục Dịch Thần liếc nhìn mấy người mặc âu phục đen mà anh mang theo đang đứng bên ngoài.

"Tôi đành phải hơi thô lỗ một chút vậy."