Chương 20: Đính Kèm

"Tôi là Maggie, cậu là...?"

Người phụ nữ đã gần bốn mươi nhưng vẫn toát ra nét quyến rũ, từ cử chỉ đến thần thái đều mang đậm hình ảnh một quý cô điển hình trong giới thượng lưu.

"Tuyết." Ngôn Nhi Tuyết nói cho bà biết tên tiếng anh của cậu.

Ngôn Nhi Tuyết đưa Maggie đến phòng hội nghị trong khách sạn, nơi có những nhân viên phục vụ đã đợi sẵn ở đó.

Người phục vụ mang tới cho Maggie một vài mẫu váy dự phòng để bà lựa chọn.

Đúng như dự đoán, trông bà Maggie có vẻ như không hài lòng với những chiếc váy này, có điều vì hiện tại chiếc váy bà đang mặc đã bị bẩn, nên bà không còn sự lựa chọn nào khác.

Ngôn Nhi Tuyết mỉm cười nói: "Thưa bà, nếu bà không ngại... kỳ thực tôi còn có một biện pháp khác."

"Ừm?"

Ngôn Nhi Tuyết liếc nhìn biểu tượng cảm xúc mà Chu Nghị gửi cho cậu.

Là ai, bề ngoài mạnh mẽ cứng rắn vậy mà bên trong lại thích dùng những biểu tượng cảm xúc hình mèo đáng yêu như thế này chứ!

Chu Nghị: Xong!

Chu Nghị: Vuốt mèo like.jpg

Ngôn Nhi Tuyết đưa điện thoại cho Maggie: “Bà đã xem những mẫu thiết kế này bao giờ chưa?"

Trong màn hình điện thoại là hình ảnh của một số mẫu trang phục do Tuyết Diệm thiết kế và sản xuất.

Những bộ quần áo cùng đồ trang sức thuộc thương hiệu Tuyết Diệm do hai người sáng lập là sự kết hợp ý tưởng giữa Ngôn Nhi Tuyết với tư cách là hoạ sĩ, cùng Hạ Minh Diệm trong vai trò nhà thiết kế thời trang. Bộ trang phục chứa đầy tính nghệ thuật với kỹ thuật kết hợp các chất liệu như tranh sơn dầu, màu acrylic, công nghệ tạo hình 3D, cùng với các hoạ tiết in ấn, đính kết cầu kỳ mà tinh tế, tất cả được tạo ra từ đôi bàn tay của Ngôn Nhi Tuyết.

"Chưa từng, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy chúng, rất đẹp." Bà Maggie không giấu được vẻ ngạc nhiên trên khuôn mặt: "Vô cùng sáng tạo, tôi rất thích."

Ngôn Nhi Tuyết chỉ vào vết đỏ trên váy của bà Maggie và nói: "Nếu bà đồng ý, tôi có thể vẽ lên để che đi vệt nước trên váy của bà, dù sao bộ váy này đã không thể cứ để vậy mà mặc được nữa, sau khi tôi vẽ xong, nếu bà thích thì hãy tiếp tục mặc nó, nếu không thì bà có thể thay sang một chiếc váy khác, coi như đây là một món quà kỷ niệm tôi dành cho bà, bà nghĩ sao?"

"Thật tuyệt vời!" Bà Maggie cảm thấy rất mới lạ sau khi nghe những lời Ngô Nhi Tuyết vừa nói, hơn nữa cậu cũng rất mong chờ, hơn nữa cậu thử một lần cũng không có thiệt hại gì, chưa kể bà Maggie còn là một nhà thiết kế nổi tiếng.

“Những cái đó…” Maggie chỉ vào những bức tranh trong điện thoại: “Đều là do cậu vẽ à?”

“Vâng, tôi và một người bạn của tôi cùng hợp tác mở một doanh nghiệp nhỏ.”

"Vậy thì các bạn quả thực rất giỏi."

Bà Maggie đi vào phòng thay đồ ở bên cạnh, mặc tạm một chiếc áo choàng tắm, rồi đưa cho Ngôn Nhi Tuyết chiếc váy đã đã bị bẩn.

Ngôn Nhi Tuyết nhìn đồng hồ, thấy vẫn còn một chút thời gian trước khi biểu diễn nên không cần phải vội vàng.

Vết bẩn chỉ chiếm một bên của váy, từ đùi đến hết gấu váy, phần trên có hình dạng nước bắn loang rộng, còn phần dưới là kiểu chất lỏng chảy.

Trong lúc Maggie đang thay quần áo, Ngôn Nhi Tuyết đi xuống tầng dưới để lấy những thứ mà cậu đã nhờ Chu Nghị mang tới, những món đồ cậu yêu cầu gồm có màu acrylic, màu sơn dầu và một vài hoạ cụ khác.

Theo lời dặn của Ngôn Nhi Tuyết, Chu Nghị đã đến cửa hàng văn phòng phẩm gần đó để mua cho cậu một bộ đầy đủ các tuýp màu acrylic cùng với vài ống màu sơn dầu chủ đạo.

Ngôn Nhi Tuyết thường chẳng bao giờ nghĩ về việc cậu sẽ phải vẽ cái gì, thực tế thì cậu hiếm khi nghĩ về chủ đề trước khi vẽ tranh, cậu chỉ đơn giản là để tâm trí mình tự do, thả hồn vào những nét vẽ, để tay mình tự cảm nhận mà tạo ra các tác phẩm mang tính nghệ thuật.

Vì vậy mà Ngôn Nhi Tuyết rất tập trung mỗi khi vẽ, gần như chẳng còn nghe thấy những âm thanh bên ngoài.

Khi Lục Dịch Thần đi lên, anh nhìn thấy bà Maggie đang vừa ngồi uống rượu do người phục vụ mang đến vừa lướt điện thoại, trong khi Ngôn Nhi Tuyết đang ngồi ở một bên, nghiêm túc vẽ lên tấm vải trắng.

Cậu cúi thấp đầu không hề di chuyển, chỉ có cổ tay cầm cọ vẽ khẽ cử động, những ngón tay dài thon gọn xoa xoa miết miết màu trên tác phẩm đến khi hoàn thành.

Điều này khiến cho bày tay cậu dính đầy màu sơn.

Lục Dịch Thần có thể cảm nhận được Ngôn Nhi Tuyết hô hấp rất nhẹ nhàng, đôi mắt hoa đào xinh đẹp cùng hàng mi dài khẽ run run.

Lục Dịch Thần đại khái cũng đoán được chuyện gì xảy ra, sau khi chào bà Maggie xong anh liền ngồi xuống bên cạnh bà.

"Cậu có phải là... bạn trai của cậu ấy không?"

Lục Dịch Thần: "Hôn phu."

Hôn phu, một từ chứa đựng nhiều ý nghĩa.

Bà Maggie "Ồ" một tiếng: "Thật đáng tiếc."

"...?"

Lục Dịch Thần nhướng mày, có gì đáng tiếc?

“Không có gì.” McGee thần bí mỉm cười, chuyển chủ đề: “Hôn phu của cậu là tự học, hay là có người hướng dẫn?”

"Em ấy đã theo học vị hoạ sĩ Đặng Lão nổi tiếng trong nước từ khi còn nhỏ, bên cạnh đó em ấy cũng đã tổ chức nhiểu buổi triển lãm cá nhân."

"Đặng Lão..." Maggie suy nghĩ một chút rồi nói: "Tôi biết ông ấy! Không ngờ ông ấy lại nhận học trò."

Là một nhân vật lão làng trong lĩnh vực nghệ thuật này, chỉ một cái búng tay của ông cũng có thể gây ra chấn động không nhỏ cho tất cả những người trong giới. Đạt tới trình độ cao như vậy, đương nhiên ông sẽ không dễ dàng nhận bất cứ ai làm học trò, mà Ngôn Nhi Tuyết lại là học trò duy nhất của ông.

Người ta đồn rằng điều này là do Ngôn Nhi Tuyết cực kỳ tài năng, hoạ sĩ Đặng Lão đã rất thích những bức tranh của cậu khi còn nhỏ.

Thành thật mà nói, ngay cả bản thân Ngôn Nhi Tuyết cũng không biết lý do tại sao Đặng Lão lại vừa ý tranh của cậu như vậy. Chắc hẳn đó chỉ là vì có tài năng như người ngoài nói, dù sao phong cách của cậu cũng không giống hoạ sĩ Đặng Lão.

Không giống như thầy Đặng Lão đức cao vọng trọng, tranh của Ngôn Nhi Tuyết... mang đầy sự tranh cãi.

Tăm tối, u ám là những từ mà mọi người vẫn thường dùng để nói về tranh của cậu, chỉ nhìn thôi cũng khiến người ta cảm thấy có chút khó chịu, người thích thì sẽ bỏ ra rất nhiều tiền để có được những bức tranh ấy, ngược lại với những người ghét sẽ hoài nghi về nhân cách cùng phẩm hạnh của cậu. Nhìn chung thì tranh của Ngôn Nhi Tuyết không thuộc phạm trù nhận thức về quan điểm thẩm mỹ với thị hiếu đại chúng.

Nhưng dù thế nào đi nữa, Ngôn Nhi Tuyết vẫn bắt đầu sự nghiệp từ khi còn trẻ và trở nên nổi tiếng ở nước ngoài.

Lúc này Lục Dịch Thần và bà Maggie đều nhìn thấy vết bẩn ban đầu dần dần biến thành các hoạ tiết đẹp mắt, rồi lại hoá thành những ngọn lửa như đang bùng cháy.

Từ hoạ tiết đốm lửa ở gấu váy, xuất hiện một vài bông hồng mọc lên, theo cành dây leo cuốn lấy những cánh hoa rực cháy, nhưng lại không làm mất đi vẻ đẹp hài hoà của tổng thể.

Quyến rũ mà đẹp đẽ, pha chút u ám lại kỳ quái.

Sau khi Ngôn Nhi Tuyết vẽ xong, cậu định thần lại ngẩng đầu lên nhìn thấy Lục Dịch Thần cũng đang đứng ở đó, khoanh tay trước ngực với nụ cười nửa miệng nhìn chăm chú về phía cậu.

Ngôn Nhi Tuyết dừng lại, chẳng hề để ý đến bất cứ ai.

"Đẹp quá..."

Maggie dường như chết lặng khi nhìn thấy kết quả.

Với kỹ thuật xử lý màu, sử dụng màu acrylic làm màu nền, kết hợp với màu sơn dầu làm lớp nổi bật chi tiết, tác phẩm kéo dài từ phần đùi váy đến hết ở phía bên trái, nó làm tăng thêm vẻ độc đáo mà không bị quá kệch cỡm hay lấn át tất cả mọi thứ xung quanh.

Đây là một thiết kế vô cùng khéo léo, độc nhất vô nhị.

"Bàn tay của những hoạ sĩ như cậu... quả thực luôn khiến tôi cảm thấy ghen tị!" Bà Maggie không chút do dự cầm chiếc váy lên: "Thực sự quá tuyệt vời, thật tiếc khi phải mặc nó, nhưng nếu tôi không mặc nó thì có vẻ như tôi đang thiếu tôn trọng hoạ sĩ của tác phẩm này."

Ngôn Nhi Tuyết thu dọn màu vẽ, khẽ cười nói: "Tuỳ ý của bà."

Đồng thời cậu cũng cảm thấy nhẹ nhõm trong lòng, ban đầu cậu còn lo lắng rằng bà Maggie cũng như một số người khác sẽ không thể tiếp nhận phong cách vẽ của cậu, vì vậy mà cậu đã cố ý sử dụng gam màu tươi sáng, sắc nét, không quá u tối mà cũng không quá nhạt nhoà.

May mắn Maggie lại nằm trong nhóm người thích tác phẩm của cậu, hơn nữa còn cảm thấy nó rất đặc biệt.

Bà Maggie rất vui khi mặc chiếc váy đã được chỉnh sửa lại này.

Sau khi trông thấy bà Maggie mặc lên người chiếc váy đã được Ngôn Nhi Tuyết biến tấu lại, ngay cả Lục Dịch Thần không quá để ý nhiều đến nghệ thuật cũng ngạc nhiên trước khả năng của Ngôn Nhi Tuyết.

Anh không phải là nhà thiết kế, nên khi nhìn chiếc váy anh chỉ nghĩ rằng đó là một tác phẩm đẹp, nhưng khi nhìn thấy chiếc váy đó được mặc lên người, Lục Dịch Thần thật sự rất kinh ngạc với hình ảnh trước mặt.

Lục Dịch Thần nghĩ rằng chẳng lẽ vì khí chất cao quý của bà Maggie đã khiến bộ váy này trông đẹp đến vậy sao?

Khi nghĩ lại thì anh thấy có vẻ như không phải vậy, mà là do Ngôn Nhi Tuyết đã thiết kế nó dựa trên bà Maggie!

Không phải vì bản thân chiếc váy này vô cùng đặc biệt, cũng chẳng phải vì bà Maggie quá đẹp nên bất cứ thứ gì bà mặc cũng đều đẹp, mà chỉ là bởi bà Maggie cùng chiếc váy này kết hợp lại với nhau khiến tổng thể trở nên lộng lẫy hơn, kinh diễm hơn.

Ngay cả Lục Dịch Thần cũng nhìn ra được, vậy thì đương nhiên bà Maggie cũng hiểu được điều đó.

Sự quan tâm của bà Maggie lập tức đặt lên người Ngôn Nhi Tuyết: "Chắc hẳn trước đây cậu đã từng thiết kế riêng cho rất nhiều người rồi nhỉ! Cậu biết cách làm nổi bật vẻ đẹp cũng như khai thác ưu điểm, đồng thời che đi những khuyết điểm của người mặc. Tôi nghĩ các ngôi sao nữ chắc chắn rất thích những mẫu thiết kế cùng phong cách thời trang cao cấp của cậu."

Ngôn Nhi Tuyết không khiêm nhường cũng chẳng kiêu ngạo nói: "Tôi và đối tác của mình đã thiết kế ra rất nhiều sản phẩm, trong đó bao gồm cả những sản phẩm dành cho công chúng, và các mẫu thiết kế riêng, nhưng quan điểm của thương hiệu chúng tôi là kết hợp hội hoạ vào chất liệu vải.

"Thương hiệu của cậu là... Tuyết Diệm phải không?" Bà Maggie nhớ lại nhãn hiệu ở hình ảnh trên điện thoại mà ban nãy Ngôn Nhi Tuyết đã cho bà xem qua: "Lạ thật, sao trước đây tôi chưa từng nghe đến nó?"

"Chúng tôi là một thương hiệu nhỏ."

"Ồ, thật không thể tưởng tượng nổi sự kiên trì của những người làm nghệ thuật như các cậu." Bà Maggie đưa danh thϊếp của mình cho Ngôn Nhi Tuyết: "Tôi thực sự muốn hợp tác với cậu! Không biết cậu có hứng thú với lời đề nghị của tôi không?"

Bà Maggie là một người phóng khoáng, quyết đoán trong công việc, nếu như bà đã không muốn thì dù có thuyết phục như thế nào đi chăng nữa thì bà vẫn sẽ chẳng đồng ý.

Tất nhiên là Ngôn Nhi Tuyết hoàn toàn đồng ý, bởi mục đích đến đây tối nay của cậu là tiếp cận nhà thiết kế Maggie.

Nhưng cậu không ngờ rằng ngay cả ông trời cũng đã giúp đỡ cậu.

Ngôn Nhi Tuyết cũng chẳng thể ngờ đến tình huống chiếc váy của bà Maggie lại bị bẩn như vậy, tạo thành cơ hội cho cậu được thể hiện khả năng.

Sau đó Ngôn Nhi Tuyết và bà Maggie đã trao đổi thông tin liên lạc.

"Phải rồi." Bà Maggie cười một cách thần thần bí bí: "Tôi nghe Yane nói rằng cô ấy có một người em họ đã bị phá sản, hơi có vấn đề về thần kinh, tất nhiên tôi có thể hiểu rằng trong mắt những người không hiểu về nghệ thuật và cái đẹp, thì nghệ thuật gia đều có phần điên dại! Cô ấy còn nói người em họ này sau khi phá sản đã dựa vào nhan sắc của mình để chạy theo một người đàn ông đẹp trai giàu có."

Maggie không hề né tránh mà nhìn thẳng vào Lục Dịch Thần.

"Được rồi, tôi thừa nhận vị đây cũng rất điển trai, nhìn qua vóc dáng này chắc hẳn là có cơ bụng đấy. Nhưng..."

Bà Maggie ghé vào tai Ngôn Nhi Tuyết nói một hơi: “Theo phụ nữ chẳng phải vui hơn sao? Hoạ sĩ nhỏ yêu quý của tôi, ngoài việc hợp tác trong công việc, liệu cậu có muốn hợp tác thêm điều gì khác với tôi không? Tôi dám cá rằng phụ nữ chắc chắn sẽ dịu dàng và hào phóng hơn người đàn ông cao lớn này của cậu."

Ngôn Nhi Tuyết: "...?"

Hả?

Lục Dịch Thần: "..."

Chẳng trách vừa rồi bà ấy nói rằng đáng tiếc.

Hoá ra đây chính là điều đáng tiếc mà bà nói đến!

Lục Dịch Thần dở khóc dở cười.

Ngay sau đó, anh nhìn thấy Ngôn Nhi Tuyết khẽ cau mày, cúi đầu suy tư.

Có vẻ như cậu đang cân nhắc điều đó một cách nghiêm túc.

"..."

Sau đó Lục Dịch Thần nhớ ra rằng Ngôn Nhi Tuyết rất nổi tiếng, được biết đến là người có rất nhiều tình nhân bên cạnh.

Lục Dịch Thần đặt tay lên vai Ngôn Nhi Tuyết, cười như nhắc nhở cậu rằng anh vẫn còn đang ở đây: “Cậu chủ Ngôn.”

Ngôn Nhi Tuyết nhìn anh đầy khıêυ khí©h.

Một dáng vẻ kiêu ngạo mà đắc ý như muốn làm anh lo lắng.

Ngôn Nhi Tuyết cảm thấy vô cùng thích thú khi nhìn thấy phản ứng này của Lục Dịch Thần.

Đối đầu với Lục Dịch Thần, mà lại còn có thể nhìn thấy Lục Dịch Thần tức giận thì điều đó đủ để lọt vào bảng xếp hạng sở thích của Ngôn Nhi Tuyết, cho nên Ngôn Nhi Tuyết lập tức nói với Maggie: "Tôi thấy đề nghị của bà rất tốt, chỉ hợp tác kinh doanh thôi thì quá nhàm chán."

“Ồ?” Maggie nhướng mày.

Lục Dịch Thần nói: “Tôi cũng cảm thấy đề nghị này rất hay.”

Ngôn Nhi Tuyết: "?"

Lục Dịch Thần vòng tay qua ôm lấy vai Ngôn Nhi Tuyết, nói: “Mua một tặng một, bà cảm thấy thế nào?”

Thu mua em trai cũng được, đính kèm anh trai cũng không sao.

Ngôn Nhi Tuyết: "?"

Maggie: "?"

Ngôn Nhi Tuyết vẻ mặt chán ghét: "Ai thèm lão thịt xông khói như anh? Thấy ghê!"

Lục Dịch Thần nhíu mày nói: "Này, em không thể nói như vậy được, bà Maggie vừa khen tôi điển trai lịch lãm, còn đoán rằng tôi có cả cơ bụng nữa."

Nói xong, Lục Dịch Thần nhìn về phía Maggie: “Thưa bà, bà đoán đúng rồi, tôi có cơ bụng.”

Bà Maggie không khỏi che miệng cười lớn.

Ngôn Nhi Tuyết tức giận nói: "Bà Maggie rất có mắt nhìn người! Hãy đứng sang một bên đi, không ai cần anh đâu!"

"Ồ, thôi được rồi, tôi không muốn nữa." Bà Maggie ôm má nói: "Đúng thật là một cặp đôi đang yêu. Có vẻ như Yane đang ghen tị với những công chúa được cưng chiều như vậy."

"Tôi... chúng tôi không phải như vậy!" Vành tai Ngôn Nhi Tuyết đỏ bừng: "Tôi và anh ấy là kẻ thù!"

Maggie mỉm cười nói: “Được rồi chàng trai, tôi thấy trong thiệp mời có nói đến phần biểu diễn của cậu, sao còn chưa chuẩn bị?”

"Dù sao thì cũng cảm ơn vì chiếc váy, tôi sẽ có mặt để ủng hộ phần biểu diễn của cậu."

Nói xong, bà Maggie đi chỉnh sửa lại lớp trang điểm.

Sau khi chiếc váy được tân trang lại, bà nóng lòng muốn thay đổi lớp trang điểm để phù hợp với chiếc váy này hơn.

Trong phòng họp chỉ còn lại hai người.

Ngôn Nhi Tuyết liếc nhìn Lục Dịch Thần.

Lục Dịch Thần hơi chỉnh đồng hồ và nói: “Vị hôn phu của tôi, sao chúng ta không phân tích xem tối nay em đã làm gì nhỉ?”

"Làm cái gì mà làm?" Ngôn Nhi Tuyết gắt gỏng nói.

"Lén lút uống rượu, ăn đồ ăn vặt, tán tỉnh những chàng trai độc thân, tôi có bỏ sót điều gì không?

Ngôn Nhi Tuyết cười nhẹ, tặc lưỡi rồi nói: "Không phải chuyện của anh, chỉ là hợp đồng hôn nhân đã ký thỏa thuận, anh đừng quan tâm tôi làm quen với ai, anh cũng có thể tán tỉnh người khác."

Lục Dịch Thần sờ cằm nói: "Có lý, lát nữa tôi sẽ đến đó, em nghĩ tôi nên tìm ai?"

"..."

Ngôn Nhi Tuyết nghiến răng nghiến lợi nói: “Anh dám.”

"Tại sao lại không dám?"

Bụp!

Đôi mắt của Ngôn Nhi Tuyết mở to.

Khoảnh khắc tiếp theo, Lục Dịch Thần ghim cậu vào tường.

Ngôn Nhi Tuyết lưng dựa vào tường, trước mặt là Lục Dịch Thần. Người đàn ông cao lớn gần như bao bọc lấy cậu trong vòng tay, giam cầm cậu trong không gian mà anh tạo ra khiến cậu không thể trốn thoát.

Lục Dịch Thần chỉ thấy được mùi rượu xộc thẳng vào mũi.

Ngôn Nhi Tuyết... đúng thật là không sợ chết.

Cậu không biết thân thể của mình đang xảy ra chuyện gì sao? Sau tai nạn ô tô, cậu đã yếu đến mức khó có thể đi được vài bước, thậm chí còn phải di chuyển bằng xe lăn.

Lục Dịch Thần lại hỏi: “Sao lại không dám, hả?”

Ngôn Nhi Tuyết cau mày nói: “Bởi vì anh là chó của tôi!”

Lục Dịch Thần nhướng mày cười thành tiếng: "Nhưng bây giờ... hình như vị thế đã bị đảo ngược rồi. Em là cún cưng của tôi mới phải chứ?"

"..."