Chương 7: Chứng Nhận

Sáng hôm sau, trước cổng cục dân chính.

"Em chắc chắn?"

Lục Dịch Thần khẽ cau mày.

Đương nhiên, vấn đề không phải là Ngôn Nhi Tuyết có tình nguyện lấy giấy chứng nhận kết hôn hay không, mà là...

Lúc này, Ngôn Nhi Tuyết chống hai tay lên thành ghế xe lăn, chật vật đứng dậy.

Ngôn Nhi Tuyết nghiến răng nghiến lợi, cậu nhất định phải tự mình đi vào cục dân chính!

"Dù sao anh cũng không hiểu được." Ngôn Nhi Tuyết hừ lạnh một tiếng, việc lấy giấy chứng nhận cũng như một loại nghi thức, nhiều người thậm chí còn coi nó quan trọng tương đương với một đám cưới, vì vậy mà cậu cảm thấy ít nhất bản thân cũng phải tự bước vào, mặc cho hôn lễ đó chỉ là một bản hợp đồng!

Lục Dịch Thần khẽ thở dài, nghiêng người về phía Ngôn Nhi Tuyết để chặn ánh mắt của người khác.

Nguyên nhân chính là do Ngôn Nhi Tuyết còn quá yếu như thể chẳng còn sức lực, đứng lên không phải là vấn đề, nhưng để mà đứng lâu và đi lại xung quanh thì rất khó khăn.

Cố gắng được một lúc, Ngôn Nhi Tuyết thất vọng ngồi lại trên xe lăn, dùng giọng điệu hống hách và ngạo mạn nói: "Đẩy tôi vào."

Ngôn Nhi Tuyết tức giận vì nghĩ rằng cậu thực sự phải ngồi xe lăn để đi lấy giấy đăng ký kết hôn.

Lục Dịch Thần bỗng giơ tay về phía Ngôn Nhi Tuyết: "Tôi có thể giúp em đi vào được không?"

Ngôn Nhi Tuyết sửng sốt.

"Hả?"

Tay của Lục Dịch Thần vẫn đang lơ lửng.

Ngôn Nhi Tuyết bối rối một lúc rồi cẩn thận nắm lấy tay Lục Dịch Thần.

“Vậy thì anh không được bỏ rơi tôi giữa chừng.”

Ngôn Nhi Tuyết giống như một con mèo cảnh giác, dùng ngón tay véo mạnh vào tay Lục Dịch Thần và chăm chú nhìn anh.

Nếu giữa chừng Lục Dịch Thần thả tay để trả thù cậu thì cậu sẽ ngã xuống đất mất.

Lực sát thương của Ngôn Nhi Tuyết chỉ như gãi ngứa, Lục Dịch Thần dở khóc dở cười: “Trước mặt đông người như vậy, tôi làm việc này chẳng có ích lợi gì.”

Cũng đúng.

Ngôn Nhi Tuyết an tâm dựa vào anh, gần như là đặt toàn bộ trọng lượng của mình lên Lục Dịch Thần.

Hai người đứng sát nhau, bước vào cục dân chính như một đôi tình nhân có mối tình đẹp, yêu nhau say đắm.

Việc xin visa và chụp ảnh đều được thực hiện ngay lập tức, các thủ tục cũng được hoàn thành nhanh chóng.

Ngôn Nhi Tuyết cầm cuốn sổ nhỏ màu đỏ. Trong ảnh, cậu và Lục Dịch Thần đều mặc áo sơ mi trắng, họ chỉ chụp ảnh bình thường.

Cậu thấy Lục Dịch Thần liếc nhìn đồng hồ, như thể đang chuẩn bị rời đi, chắc hẳn lát nữa anh sẽ có cuộc họp.

Ngôn Nhi Tuyết thầm nghĩ, Lục Dịch Thần thực sự bận rộn.

Có lẽ việc nhận được giấy chứng nhận sáng nay chỉ như là một cuộc họp khác đối với anh, một công việc cần phải giải quyết.

Lục Dịch Thần hỏi: "Đưa em về nhà trước?"

Ngôn Nhi Tuyết: “Để tài xế lại cho tôi, tôi sẽ đi tìm luật sư bàn về di chúc.”

Hiện tại Ngôn Nhi Tuyết có tài liệu chứng minh rằng cậu có đủ tư cách và các bằng chứng pháp lý để được nhận tài sản thừa kế của bố mẹ mình, dù không còn tiền vì tất cả đã được dùng để trả nợ, nhưng vẫn còn một ngôi nhà cũ không giá trị, đó là mục đích của Ngôn Nhi Tuyết.

Lục Dịch Thần gật đầu, khéo léo không nói gì về việc đi theo, cũng không có tư cách để làm như vậy.

Hai người đang định rời đi thì bị nhân viên ngăn lại: "Hai vị không phải đang định chụp ảnh ở lễ tuyên thệ sao?"

Hai người im lặng chốc lát.

Ngôn Nhi Tuyết nhìn xung quanh.

Bên cạnh họ là một cặp vợ chồng đến nhận giấy đăng ký kết hôn. Cô gái trẻ đầu đội khăn voan, mặc váy trắng xinh đẹp, nắm tay người chồng đang cầm hoa trên tay.

Cách đó không xa, có một cặp giống như họ, cả hai đều là nam, một người trong số họ đang cầm chiếc bánh kem trên tay, còn người kia đang cầm giỏ kẹo cưới.

Điểm chung của họ là đều mời bạn bè đến giúp đỡ quá trình quay phim, chụp lại khoảnh khắc hạnh phúc này.

Đầy đủ nghi lễ.

Ngôn Nhi Tuyết thở dài, đây chắc chắn là cảm giác của hôn nhân giả và hôn nhân đến từ tình yêu.

Ngôn Nhi Tuyết thích cảm giác nghi lễ, nhưng thật ra nếu tổ chức nghi thức đó chỉ vì mục đích này thì cũng chẳng có ý nghĩa gì.

Lẽ ra cậu chỉ cần ngồi xe lăn đến thôi, không cần phải bận tâm đến điều gì cả.

"Không làm." Ngôn Nhi Tuyết nhẹ giọng nói: "Tôi muốn quay về."

Lục Dịch Thần kiên định nhìn Ngôn Nhi Tuyết bằng ánh mắt trầm mặc một lát, cuối cùng nói: “Được.”

Ngôn Nhi Tuyết tức giận.

Chết tiệt, thế mà anh cũng đồng ý.

Ngôn Nhi Tuyết hất tay Lục Dịch Thần ra.

Sau khi buông người đó ra, Ngôn Nhi Tuyết mất điểm tựa, loạng choạng tìm một chiếc ghế để ngồi xuống, trầm giọng nói: "Đẩy xe lăn của tôi qua đây."

Lục Dịch Thần nói: “Em có thể dựa vào tôi."

"Không! Thật xui xẻo." Ngôn Nhi Tuyết hừ lạnh một tiếng.

Đúng lúc này, có nhân viên bỗng nhiên cầm một bó hoa và tiến tới, cắt đứt bầu không khí không vui giữa hai người.

Cả hai đều kinh ngạc, nhân viên mỉm cười nói: "Xin chúc mừng, các bạn đã trúng giải thưởng!"

Hả?

Nhân viên giải thích: "Không phải bạn vừa điền vào thiệp hồng sao? Bạn đã trúng giải! Một bó hoa hồng thật to và tươi đẹp!"

Nhân viên vui vẻ đưa hoa cho Ngôn Nhi Tuyết.

Ngôn Nhi Tuyết ngơ ngác nhận lấy, cho rằng đó chỉ là tấm thẻ bình thường, không có ý nghĩa.

Sau khi nhân viên tặng hoa, những người khác đều vỗ tay chúc mừng, còn có người tiến tới chụp ảnh.

Một bó hoa hồng đỏ rất to với màu sắc rực rỡ và đẹp mắt, Ngôn Nhi Tuyết vô thức bật cười trước ống kính của máy ảnh đang hướng về phía cậu, Lục Dịch Thần cũng bước tới gần phía sau lưng Ngôn Nhi Tuyết và đứng thẳng.

Bằng một cách nào đó, hai người cứ vậy mà cùng nhau thực hiện nghi lễ cho bản hợp đồng này.

Thấy mọi việc gần như đã xong, Lục Dịch Thần quay sang rồi đưa tay về phía Ngôn Nhi Tuyết: "Chúng ta về nhà thôi."

Dưới ánh mắt chúc phúc của mọi người, Ngôn Nhi Tuyết nắm lấy tay của Lục Dịch Thần, cả hai bước ra ngoài một cách vô cùng tình tứ.

Lục Dịch Thần hơi nhướng mày.

Ở một góc không ai thấy, Ngôn Nhi Tuyết dùng hết sức mình cấu thật mạnh vào tay của Lục Dịch Thần bằng móng tay của cậu.

Khỏi cần nói, Ngôn Nhi Tuyết khi bị bệnh không còn bao nhiêu sức lực, nhưng bị móng tay đâm vào da thịt vẫn rất đau.

Sau khi hai người rời khỏi cục dân chính, Lục Dịch Thần mở cửa xe nói: “Được rồi, buông ra.”

Ngôn Nhi Tuyết ngồi trong xe và quay đầu đi không thèm nhìn tới Lục Dịch Thần.

Lục Dịch Thần vừa lái xe vừa hỏi: “Tức giận?”

Ngôn Nhi Tuyết đã bình tĩnh lại, ôm bó hoa hồng nói: “Không.”

"Đây quả thực là lỗi của tôi." Lục Dịch Thần giơ tay đầu hàng: "Là tôi không suy nghĩ cẩn thận, xin lỗi em."

Ngôn Nhi Tuyết hơi sững người, sau đó nói: "Được rồi, cũng chỉ là hôn nhân hợp đồng mà thôi, anh lại còn muốn bắt chước cách thể hiện cảm xúc thật của người khác à."

“Cũng không thể nói như vậy được.” Lục Dịch Thần nhìn con đường phía trước, vững vàng cầm vô lăng: “Nếu là hôn nhân hợp đồng, thì chính là công việc.”

Ngôn Nhi Tuyết cười lạnh nói: “Tôi biết anh sẽ nghĩ như vậy.”

Lục Dịch Thần nói: "Không sao. Ba tháng nữa sẽ tổ chức tiệc đính hôn, đến lúc đó, cậu chủ Ngôn sẽ có cảm giác nghi lễ và có thể làm bất cứ điều gì em muốn."

"Chậc."

"Nhân tiện." Ngôn Nhi Tuyết nghiêng đầu nói: "Vì là tiệc đính hôn nên sẽ phải gửi thiệp mời đi đúng không? Tạ Pháp ở đâu... anh có gửi đi không?"

Lục Dịch Thần: “Em không muốn cậu ta tới à?”

Ngôn Nhi Tuyết lắc đầu.

Cậu chỉ đang nghĩ rằng việc kết hôn với Lục Dịch Thần chẳng khác nào sỉ nhục Tạ Pháp, đến lúc đó người trong giới sẽ biết rằng Tạ Pháp đã mất cả chì lẫn chài.

Liệu Tạ Pháp có để yên mọi chuyện như vậy không?

Dường như cảm nhận được sự nghi hoặc của Ngôn Nhi Tuyết, Lục Dịch Thần nói: "Đúng là cậu ta đã cố gắng liên lạc với tôi, nói rằng muốn gặp em và còn đe dọa sẽ báo cảnh sát."

Ngôn Nhi Tuyết sửng sốt.

Lục Dịch Thần cười nói: "Dù sao thì em cũng phải cho đối tác của mình một chút tin tưởng chứ, cậu ta không thể làm gì em."

Lục Dịch Thần đã ngăn chặn tất cả.

"Được rồi."

Ngôn Nhi Tuyết liếc nhìn cánh tay của Lục Dịch Thần.

"Này, anh..."

Lục Dịch Thần thấy Ngôn Nhi Tuyết không lên tiếng từ nãy tới giờ: "Ừ?"

Ngôn Nhi Tuyết thấp giọng nói: “Tôi cấu rất mạnh sao?”

Lục Dịch Thần: “Không sao.”

Ngôn Nhi Tuyết nghiêng đầu xem thử: "Để tôi xem xem?"

Lục Dịch Thần: “Không cần đâu.”

Ngôn Nhi Tuyết nhất quyết muốn xem, không thèm nghe lời mà tự ý xắn tay áo của Lục Dịch Thần lên để nhìn.

Đường cơ tay của anh trông thật săn chắc và mạnh mẽ, Ngôn Nhi Tuyết có thể nhìn thấy những đường gân mờ ẩn hiện dưới lớp da, sau khi tìm kiếm một chút, cậu đã tìm thấy vài dấu móng tay nhỏ nhỏ mà cậu để lại, cong cong giống hình miệng cười.

Ngôn Nhi Tuyết dùng ngón trỏ chọc chọc vào vết đỏ nông đó.

Lục Dịch Thần cụp mắt xuống nói: “Nếu muộn một chút thì vết đó đã tự lành rồi, em sẽ không thể nhìn thấy nó nữa.”

Ngôn Nhi Tuyết cười khúc khích.

"Sớm biết vậy thì tôi đã cấu mạnh tay hơn rồi, đúng là không thể so được với đồ tồi như anh."

Lục Dịch Thần thoáng thấy nụ cười của Ngôn Nhi Tuyết qua khóe mắt, bỗng có chút thất thần.

Anh chợt nhận ra rằng mình đã bảy năm không gặp Ngôn Nhi Tuyết.

Đây là lần đầu tiên kể từ khi gặp lại, anh thấy Ngôn Nhi Tuyết mỉm cười. Đó không phải là một nụ cười lạnh nhạt hay giễu cợt mà là một nụ cười chân thành.

Ánh nắng ấm áp xuyên qua cửa kính rọi vào trong xe, hắt lên phía sau Ngôn Nhi Tuyết. Cậu quay lưng về phía ánh sáng đó, ôm lấy cánh tay anh và mỉm cười.

Lục Dịch Thần cũng nhận ra rằng anh vẫn chưa hỏi Ngôn Nhi Tuyết câu hỏi này sau một thời gian dài xa cách.

"Ngôn Nhi Tuyết."

"Ừm?"

Xe dừng đèn đỏ, Lục Dịch Thần quay đầu nhìn vào khuôn mặt vẫn mang theo ý cười của Ngôn Nhi Tuyết: “Mấy năm nay em thế nào?”

Ngôn Nhi Tuyết chợt dừng lại.