Chương 9: Mèo Điên

Ôi vãi.

Ngôn Nhi Tuyết nhanh tay chặn người này.

Nhưng ngay sau đó, khi Ngôn Nhi Tuyết đẩy xe lăn tới trước thang máy, lúc cửa thang máy mở ra thì người đứng bên trong chính là Tạ Pháp.

Ngôn Nhi Tuyết hết sức kinh ngạc, anh ta tới để gϊếŧ cậu sao?

Tạ Pháp tiến tới đẩy chiếc xe lăn cho Ngôn Nhi Tuyết và hỏi ngay: "Em và Lục Dịch Thần đã đăng ký kết hôn chưa?"

Mấy ngày nay Tạ Pháp luôn muốn nói chuyện với Ngôn Nhi Tuyết, nhưng Lục Dịch Thần cứ kè kè bên Ngôn Nhi Tuyết khiến cho anh ta không tìm được một cơ hội nào.

Tạ Pháp nghĩ rằng không sao cả, Ngôn Nhi Tuyết sẽ tự mình quay lại khi cậu cảm thấy mệt mỏi vì bị Lục Dịch Thần ức hϊếp.

Nhưng sau khi chờ đợi và chờ đợi, thứ mà anh ta nhận lại là một tấm thiệp mời.

Tạ Pháp không thể ngồi yên được nữa.

Ngôn Nhi Tuyết không nhìn anh ta: "Ngài Tạ quả là một người đáng kính, anh không nhận được thiệp mời sao?"

Tạ Pháp hít sâu một hơi: "Tại sao?"

Ngôn Nhi Tuyết nhìn Tạ Pháp như thể anh ta là một kẻ ngu xuẩn.

Tạ Pháp đứng ở phía sau đẩy xe lăn của Ngôn Nhi Tuyết vào thang máy, Ngôn Nhi Tuyết không nhìn thấy biểu cảm của anh ta mà chỉ nghe thấy tiếng nói: "Còn chúng ta thì sao? Em kết hôn mà không nói một lời nào à?"

Ngôn Nhi Tuyết: "Ngài Tạ có ý gì vậy? Giữa chúng ta có chuyện gì sao?"

Tạ Pháp: “Anh thừa nhận những gì anh đã làm khi còn trẻ là sai lầm, là thiếu hiểu biết, anh không nên ép buộc em, là anh sai rồi."

Ngôn Nhi Tuyết rất ngạc nhiên.

Dường như đây là lời xin lỗi đầu tiên của Tạ Pháp sau gần cả thập kỷ, anh ta cứ vậy mà thản nhiên nói lời xin lỗi trong thang máy chật hẹp này.

Mặc dù nghe có vẻ lạ đời và bất ngờ nhưng thực lòng mà nói nó không còn quan trọng nữa.

Khi thang máy đi xuống, Tạ Pháp nhẹ nhàng nói: "Ngoan, hủy hôn với Lục Dịch Thần. Lục Dịch Thần và chúng ta không đến từ cùng một thế giới, cậu ta đã không còn là con chó mà em có thể tuỳ ý điều khiển, em không thể động được vào cậu ta, em hiểu chứ?

Ngôn Nhi Tuyết giả vờ ngu ngơ.

Tạ Pháp: "Nhi Tuyết, trước đây anh chiều theo ý em, dung túng em chơi bời với đám nhân tình kia, nhưng việc đăng ký kết hôn không phải là chuyện nhỏ."

Ngôn Nhi Tuyết cảm thấy buồn cười: “Ngài tạ, anh có biết mối tình đầu của tôi là khi nào không?”

...

Ngôn Nhi Tuyết quay đầu nhìn chằm chằm vào Tạ Pháp rồi nói: "Năm đó bố mẹ tôi bắt tôi phải đi tìm anh ở thành phố khác để tổ chức sinh nhật cho anh, là họ ép tôi phải cho đi bằng được. Khi đến nơi, tôi thấy anh và một sao nữ đang làʍ t̠ìиɦ ngay tại nhà anh, cả phòng khách trông như một mớ hỗn độn vậy."

Tạ Pháp chợt dừng lại.

Khi đó Ngôn Nhi Tuyết đã đi một đường rất xa tới chỉ để nhìn thấy cái cảnh tượng nhức mắt như vậy, cậu tức giận bỏ đi ngay, rồi cũng tìm một ngôi sao nhỏ vừa mới ra mắt để mua vui. Hai người cùng nhau đi du lịch, ăn uống và mua sắm, cả quá trình diễn ra vô cùng vui vẻ, thật sảng khoái khi có thể diễu võ dương oai trước mặt bố mẹ mình.

Sau này Ngôn Nhi Tuyết nhận ra bản thân có hơi mắc bệnh sạch sẽ, chưa kể sau khi trực tiếp chứng kiến cảnh tượng kia của Tạ Pháp, cậu lại càng như sinh ra bóng ma tâm lý, cậu không thể đi lang chạ khắp nơi, quan hệ tìиɧ ɖu͙© vô độ như Tạ Pháp, nhưng cậu cũng rất vui khi tìm được mấy nhân tình nhỏ có thể cùng ăn chơi, mua sắm, lại còn tuỳ theo ý cậu.

Tạ Pháp cười, ấm áp nói: “Nếu em thấy phiền thì anh có thể không làm nữa, anh sẽ chỉ giao lưu giải trí với các anh em, bạn bè thôi. Với cả..."

Tạ Pháp dùng ngón tay khẽ chạm vào sau tai Ngôn Nhi Tuyết, mập mờ nói: "Sức khoẻ của em không tốt, anh không thể bắt nạt em được, cho nên anh đành tìm người khác để giải quyết nhu cầu, chờ đến khi sức khoẻ em bình phục, chúng ta..."

"Bốp!" Ngôn Nhi Tuyết đánh tay Tạ Pháp ra khỏi người mình, chát ghét nghiêng người về phía trước: "Đừng chạm vào tôi."

Cửa thang máy vừa mở ra đã trông thấy Chu Nghị, tài xế của Lục Dịch Thần, cậu ta bước tới đẩy xe lăn cho Ngôn Nhi Tuyết.

Trên danh nghĩa cậu ta là tài xế, nhưng thoạt nhìn có thể nhận ra cậu ta cũng là vệ sĩ của Lục Dịch Thần. Chu Nghị có vóc dáng cao lớn, vừa nhìn thấy Tạ Pháp đã cau mày lại ngay tức khắc.

Tạ Pháp chặn Chu Nghị lại, nói: “Chỉ cần tôi là đủ.”

Chu Nghị nói: "Tôi là tài xế của Lục tổng và cậu chủ Ngôn, tôi có trách nhiệm đưa cậu chủ về nhà, mong ngài hợp tác."

"Làm sao tôi biết điều anh nói có phải là sự thật hay không? Cho dù đó là sự thật..." Tạ Pháp trông có vẻ ôn hoà và điềm đạm như thường ngày, lúc này anh ta vẫn mỉm cười như thể đang tiến hành một cuộc đàm phán tao nhã: "Lục tổng như vậy là đang cưỡng ép bắt người, tôi còn chưa tính sổ chuyện này."

Song nụ cười này lại khiến người ta cảm thấy ớn lạnh trong lòng.

Chu Nghị giữ vẻ mặt nghiêm túc, không nhượng bộ, nhưng cậu ta thực sự không thể tấn công người thừa kế của nhà họ Tạ.

"Anh ấy không bắt cóc tôi, là tôi tình nguyện." Ngôn Nhi Tuyết cười tà ác: "À, đúng rồi, còn có một việc mà tôi chưa nói cho anh, dù sao thì sau này anh cũng sẽ sớm nhận được thông báo..."

Ngôn Nhi Tuyết chớp mắt và nói với giọng cực kỳ ngây thơ: "Tất cả cổ phần đứng tên tôi đã được chuyển nhượng cho Lục Dịch Thần. Có lẽ sau này anh và Lục Dịch Thần sẽ gặp lại nhau tại cuộc họp cổ đông của Tạ thị."

Tạ Pháp bàng hoàng khi nghe lời này.

Cái gì…?

Ting ting.

Cùng lúc đó, tin nhắn của Tạ Pháp cũng vang lên.

Tạ Pháp liếc nhìn thông báo trên điện thoại, sắc mặt trầm xuống.

Chết tiệt...!

Tạ Pháp nhìn Ngôn Nhi Tuyết: “Tại sao?”

"Ngôn Nhi Tuyết, anh không hề làm bất cứ chuyện gì không tốt để đáng bị em đâm sau lưng như vậy."

Ngôn Nhi Tuyết cụp mắt xuống: “Biết rồi còn hỏi.”

Tranh chấp giữa cậu và Tạ Pháp không phải mới có một, hai năm, cũng không phải kéo dài bảy năm Lục Dịch Thần vắng mặt, mà là từ hồi còn nhỏ đến khi trưởng thành.

Tạ Pháp hít sâu một hơi, nói: "Ngôn Nhi Tuyết, lần này em đi quá xa rồi."

“Ừ, vậy thì anh vứt bỏ tôi đi.” Ngôn Nhi Tuyết ngẩng đầu cười rồi nói: “Sau này chúng ta không còn quan hệ gì với nhau nữa.”

...

Tạ Pháp tức giận cười, nở nụ cười như thường lệ: "Tiểu Tuyết, nếu em phạm sai lầm thì anh sẽ dạy em sửa chứ không phải vứt đi. Anh không phải là loại người nhẫn tâm như em."

Anh ta bước về phía Ngôn Nhi Tuyết.

Ngôn Nhi Tuyết thận trọng đẩy xe lăn về phía sau: “Anh làm gì vậy!”

Tạ Pháp giữ lấy xe lăn của Ngôn Nhi Tuyết: “Nhi Tuyết, anh nhắc lại lần cuối, cùng anh quay về.”

Ngôn Nhi Tuyết nhìn vào đôi mắt u ám khó dò của Tạ Pháp, như thể cậu nhớ ra điều gì đó.

Một căn phòng tối tăm không có cửa sổ và cửa bị khóa chặt.

...

Tạ Pháp thấy Ngôn Nhi Tuyết im lặng, mỉm cười chuẩn bị nhấc tay để ra phía sau xe lăn đẩy cậu đi. Chu Nghị cau mày định ra tay thì bỗng nhiên một cảnh tượng không ai ngờ tới lại xảy ra.

"Ầm...!"

Ngôn Nhi Tuyết đột nhiên đứng dậy lao về phía Tạ Pháp và cắn lên cổ anh ta.

Kiểu đỏ mắt muốn cắn chết đối phương, cắn một cái chắc chắn sẽ chảy máu.

"Nhi Tuyết! Em điên rồi!" Tạ Pháp muốn đẩy người ra, Chu Nghị lập tức tiến lên để bảo vệ Ngôn Nhi Tuyết.

Ngôn Nhi Tuyết giữ chặt cổ Tạ Pháp không chịu buông ra, như thể cậu hoàn toàn mất trí, chỉ muốn cắn chết Tạ Pháp. Chu Nghị muốn kéo Ngôn Nhi Tuyết ra nhưng cậu bám quá chặt, còn cắn cổ Tạ Pháp mãi không nhả, nên Chu Nghị không dám dùng quá nhiều sức.

Cho đến khi Chu Nghị nhận thấy Ngôn Nhi Tuyết bắt đầu có dấu hiệu khó thở, sắc mặt tím tái, lúc này cậu ta mới đánh liều hung hãn kéo Ngôn Nhi Tuyết ra.

Chu Nghị đỡ lấy vai Ngôn Nhi Tuyết, trong lòng lạnh lẽo khi nhìn thấy cậu ngẩng cao đầu, toàn thân run rẩy, thở hổn hển không ngừng.

Tạ Pháp choáng váng che chỗ bị cắn ở cổ đang chảy máu của mình.

Lục Dịch Thần yêu cầu tất cả những người đi theo Ngôn Nhi Tuyết đều phải mang theo ống hít phế quản, Chu Nghị nhanh chóng lấy chúng ra từ túi áo.

"Đưa tôi."

Chu Nghị cảm giác được có bàn tay cầm ống hít và ôm lấy Ngôn Nhi Tuyết.

Sau khi nhìn thấy xe của Tạ Pháp ở tầng hầm của toà nhà, Chu Nghị đã báo ngay với Lục Dịch Thần, nhưng anh sẽ phải mất một chút thời gian để từ công ty đến đây.

Lục Dịch Thần vòng tay ôm lấy Ngôn Nhi Tuyết, đỡ cậu ngồi xuống rồi để cho Ngôn Nhi Tuyết dựa vào người mình, tay kia mở ống thông khí một cách điêu luyện, lắc lắc ống tan thuốc để Ngôn Nhi Tuyết hít vào.

Ngôn Nhi Tuyến vẫn còn hơi choáng váng, Lục Dịch Thần phát hiện toàn thân cậu đang run rẩy không ngừng, sau đó anh véo cằm Ngôn Nhi Tuyết và nói: "Ngôn Nhi Tuyết, nhìn anh."

"Nghe anh nói."

Ngôn Nhi Tuyết chớp mắt.

“Anh ở đây.” Lục Dịch Thần lặp lại: “Anh ở đây.”