Quyển 2: Khống chế - Chương 19: Tôi và ý chí của cốt truyện gốc

“Chị quyết định b phiếu cho cu y vì cách đây vài ngày, chị được nghe thông báo cu y sẽ trở thành gia sư dạy phụ đạo cho chị. Chị mun to n tượng tt ngay từ lần gặp mặt đầu tiên với cậu ấy là điu hin nhiên mà?”

Thật là một cái cớ hoàn hảo…

Hôm đó, khi tôi hỏi cô ấy, tại sao không đến xem hết cả hai tiết mục và bình chọn một cách công tâm nhất? Cô ấy chỉ cười và đáp lại như thế, nhưng câu trả lời của cô ấy lại khiến tôi phiền muộn không thôi.

Chng l, người đưa cô y vào hc vin Hưng Vương là nam chính Hoài Nam?

Trong những ngày rảnh rỗi quan sát không sót một chi tiết nào, tôi chưa bao giờ thấy hai người họ đi cùng nhau hay có dấu hiệu thân thiết quá mức bình thường. Bầu không khí giữa họ giống như những người xa lạ, quen biết nhau cũng chỉ vì hoàn cảnh đưa đẩy.

Không lẽ hai người họ diễn kịch trước mặt người ngoài?

Đứng trước lan can ban công, tôi ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thẳm, lòng rối như tơ vò, lại cũng chẳng biết nên bắt đầu từ đâu.

Xem xét lại các sự việc vừa qua, tôi chợt nhận ra một điều.

Dù rẽ trái, rẽ phải hay đi đường vòng đều không thể thoát khỏi ý chí của cốt truyện gốc, mặc cho người đã trở thành Hội trưởng Hội học sinh là Khải Thành thì vị trí Phó Chủ tịch của Hoài Nam cũng gần như tương đương với Chủ tịch. Không chỉ vậy, người được chỉ định dạy kèm cho Vi Yến lại không phải ai khác, vẫn là nam chính Hoài Nam.

Các chi tiết này trùng hợp đến mức khó mà tin được.

Ở cốt truyện gốc, sau khi được đưa về nhà họ Khải, Vi Yến luôn sống rất đủ đầy dưới sự bao bọc của nam phụ phản diện Khải Thành. Ngay khi kỳ nghỉ hè kết thúc, Vi Yến vì không đủ kiến

thức để học chung lớp với các học viên bằng vai phải lứa với mình nên cô ấy đã được đưa đến lớp đặc biệt để học cấp tốc trong hơn một năm. Qua từng đợt phổ cập kiến thức và ứng xử ở lớp đặc biệt cấp một trong khoảng hơn một tháng, Vi Yến đủ tiêu chuẩn xét lên lớp đặc biệt cấp hai. Vào thời gian cô ấy học kiến thức cấp một, nam phụ phản diện Khải Thành và người bạn thân Đông Khánh đã kết bạn với nam chính Hoài Nam. Cả ba đã trở thành bộ ba những chàng trai nóng bỏng nhất của lớp 10A1. Đã là bạn bè thì chắc chắn sẽ đến chơi nhà nhau một, hai lần nên nam chính Hoài Nam mới có cơ hội gặp được nữ chính Vi Yến ở nhà nam phụ phản diện Khải Thành. Đây cũng là một phần lý do khiến nam chính Hoài Nam nhận lời làm gia sư dạy phụ đạo cho cô ấy.

Hin ti, n chính Vi Yến không cu nam ph phn din Khi Thành, cũng không thể có lý do gp nam chính Hoài Nam nhà h Khải.

Tôi biết, nếu dựa theo câu trả lời của Vi Yến thì đương nhiên là không có điều gì phải xoi mói. Việc cô ấy đến Hội trường lớn để bỏ phiếu cho nam chính Hoài Nam cũng có thể giải thích phần nào. Tuy nhiên, hành động gây nên trận náo loạn ngày hôm ấy của Vi Yến làm tôi cảm thấy có chỗ nào đó không được thỏa đáng.

Có lẽ là rất không được tự nhiên chăng?

Mà… tại sao cứ quay đi quẩn lại vẫn ra kết quả này thế nhỉ?

Mang theo nỗi ưu tư chẳng thể tìm được phương hướng, tôi chỉ đành biến nó thành tiếng thở dài thườn thượt.

Không biết nên vui hay nên buồn…

Chống khuỷu tay lên lan can đỡ cằm nhìn những gợn mây lẻ tẻ đang lững lờ trôi trên bầu trời xanh thẳm, vô tư như thể mọi sự chẳng hề liên quan gì đến chúng, tự dưng tôi bỗng cảm thấy ghen tỵ.

Mọi người xung quanh thường nói tôi không ưa nói nhiều nên sẽ dễ mắc các loại bệnh tâm lý vì thường xuyên kìm nén cảm xúc và luôn có tính kỷ luật rất cao. Tôi hiểu nỗi lo lắng của họ vì tôi cũng biết mình là người luôn có nhiều tâm sự, nhiều suy nghĩ nhưng lại không dám nói, không dám thể hiện ra. Điều này sẽ trở nên tồi tệ hơn khi tình cảnh sống trong thế giới hư cấu của tôi đang rơi vào thế “tiến thoái lưỡng nan”.

Ở nơi đây, ai sẽ là đồng minh của tôi? Ai sẽ là người mà tôi có thể san sẻ nỗi lòng ngoại trừ chính bản thân tôi?

Quá mệt mỏi…

Miệng thì than vậy nhưng lại chẳng thể ngăn mình thôi suy luận.

Việc đầu tiên phải nghĩ tới là tôi nên ép bản thân nhìn thẳng vào thực tế.

Chiếu theo tình hình hiện tại, có lẽ ý chí của cốt truyện hẳn là nằm dưới lốt suy nghĩ: “Muốn để lại ấn tượng tốt với gia sư tương lai” của nữ chính Vị Yến, dẫn đến kết quả cô ấy đã bỏ phiếu cho nam chính Hoài Nam. Cách cốt truyện thúc đẩy tuyến tính cảm của cả hai nhân vật chính là khiến nam chính Hoài Nam nảy sinh thiện cảm và chấp nhận tận tâm tận lực dạy phụ đạo cho nữ chính Vi Yến?

Nhưng việc này vẫn có chỗ bất hợp lý khi đặt giả thuyết, nam chính Hoài Nam là người đã đưa nữ chính Vi Yến vào học tại trường Hưng Vương. Dưới một góc lý luận khác, tôi có thể giả dụ việc hai người họ đã thống nhất ý kiến, vì nam chính Hoài Nam có vẻ bề ngoài và gia thế quá nổi bật nên có thể sẽ gây họa cho nữ chính Vi Yến đang không hề có nơi nương tựa. Để không khiến người khác chú ý và nghi ngờ mối quan hệ giữa hai người họ, Vi Yến và Hoài Nam mới không dám chạm mặt nhau hay có những hành động quá thân mật?

Vẫn không đúng…

Nếu nam chính Hoài Nam biết phiếu bầu của nữ chính Vi Yến là yếu tố quyết định cuộc thắng thua giữa mình và nam phụ phản diện Khải Thành. Vậy tại sao anh ta không nhắc nhở cô ấy đến sớm hơn để bình chọn cho mình đầu tiên mà lại để cô ấy đến muộn làm anh ta chỉ nhận được chức vị Phó Chủ tịch?

Hay nữ chính Vi Yến là phương án cứu cánh tạm thời?

Nam chính Hoài Nam cố tình làm như vậy là vì nghiệp sản bách hóa của nhà Khải Thành, nguồn cung lớn nhất với dãy phở gia truyền nhà họ Hoài. Vậy nên, anh ta không dám đắc tội? Chỉ vì điều này mà nam chính Hoài Nam chấp nhận đứng sau nam phụ phản diện Khải Thành? Nhưng vì sao Khải Thành lại chủ động đề nghị với ban giám khảo để cho nam chính Hoài Nam trở thành Phó Chủ tịch?

Không lẽ Khải Thành biết mục đích thật sự khiến nam chính Hoài Nam tham gia tranh cử chức vị Chủ tịch Hội học sinh nên mới giúp anh ta một tay?

Ở trong cốt truyện gốc, có một yêu cầu bắt buộc đến từ phía gia tộc với nam chính Hoài Nam. Họ nói nếu Hoài Nam không có được chức vụ Chủ tịch Hội học sinh thì quyền thừa kế của anh ta sẽ mỏng manh hơn. Đó cũng là lý do anh ta vẫn luôn trong tư thế chuẩn bị sẵn sàng và dốc hết sức mình vì muốn nối nghiệp tương lai của cha chú.

Đây phi chăng ch là trùng hp hay có mt âm mưu nào đó n trong chuyn này?

Tht đau đu…

Nó khiến tôi mất đi khả năng phán đoán cũng như phán xét hướng triển khai tiếp theo của cốt truyện. Nhưng thật là lạ khi đi thế nào vẫn có thể khớp với một vài tình tiết quan trọng như dạy phụ đạo, hay thậm chí là giai đoạn nảy sinh tình cảm giữa nam chính Hoài Nam và nữ chính Vi Yến. Không chỉ vậy, tôi có thể mường tượng ra, con đường tiếp theo của cốt truyện dường như còn tươi sáng hơn cả bản gốc của tôi nữa.

Có thể ở một khía cạnh nào đó, ý chí của cốt truyện gốc đã làm mọi thứ khớp nhau một cách lạ kỳ. Dù có sự cố xảy ra từ phía nam phụ phản diện Khải Thành, hay ở bất cứ ai. Nó vẫn sẽ đảm bảo các tình tiết quan trọng cần xảy ra thì phải xảy ra?

Đây là nhng gì mà mày mun?

Ngửa đầu nhìn trời, tôi thầm hỏi nó như vậy.

Chc v cao nht có th không cần, nhưng trong cm chc danh phi có hai ch Ch tch?

Phi chăng cun tiu thuyết do chính tay mình viết ra s bt chp tt c đ thc hin ý nguyn ban đu ca ct truyn gc, ca tác gi nguyên tác là tôi ca quá kh?

Nếu là vậy thì sức mạnh này rất khó chơi vì nó là trời của thế giới này.

Gi như hi mày, nam ph Đông Phong không th giúp ích được gì cho ct truyn gc, vy cu ta có nht thiết phi chết vào năm mười tám tui hay không?

Ngẩn ngơ nhìn trời, tôi chợt giật mình tỉnh ra và vò đầu.

Kh tht!

Làm sao nó có thể cho mình biết nó đang nghĩ gì cơ chứ? Đến mình còn không dám nói ra suy nghĩ của mình cơ mà?

Dù cho mong mỏi và cầu khẩn vẫn sẽ không bao giờ nhận được câu trả lời từ nó, thế mà thâm tâm lại chờ mong đến thế, mình đúng là thằng ngốc.

Nghĩ đến việc linh hồn của thế giới này đưa mình đến đây mà không một lời giải thích, không một tiếng báo trước, cũng chưa có sự đồng ý của mình mà tôi giận sôi máu.

Nó còn không cho mình biết, ở hiện thực mình đã chết chưa, cha mẹ và anh trai sẽ ra sao, họ có đau buồn hay không,…

Ý nghĩ muốn sống sót của tôi đã không còn như thuở ban đầu là phục vụ cho việc sáng tạo cốt truyện mới mà đã nghiêng hẳn về gia đình của nam phụ Đông Phong và một người nữa. Người đó thì lại không biết, mọi bước tiến của người đó đều được tôi đặt giả định và dự tính kỹ càng đến mức trở thành bóng ma, thành nỗi lo sợ từng đêm. Nhỡ có một ngày biến cố ập đến, nhỡ có một khắc lầm đường lạc lối, cả hai sẽ cùng rơi vào vực sâu không đáy.

Lòng ích k khiến tôi nui tiếc khonh khc s phi ri xa anh ta, tôi không mun nhìn anh ta cô đơn và đau kh.

Nghĩ đến đây, một loại giả thuyết táo bạo chợt lóe lên trong đầu tôi.

Một điều khác khiến tôi băn khoăn ở đây nữa cũng có liên quan đến Khải Thành.

Tôi có cảm giác, dường như anh ta cố tình nhúng tay vào việc này. Nhưng tôi vẫn chưa hiểu anh ta đã làm cách nào để cân bằng số phiếu bầu của học viên toàn trường và việc giúp đỡ nam chính Hoài Nam sẽ mang lại lợi ích gì cho anh ta.

Ngay từ đầu, tôi không xác định được ai là người đã đưa Vi Yến vào Học viện Hưng Vương, nên vẫn không thể loại trừ khả năng Khải Thành cũng nằm trong số những người khiến cốt truyện của tôi trở nên quái lạ thế này. Phải biết rằng, vì sự bất hợp tác của vai diễn phản diện là anh ta nên mọi thứ mới rối tung cả lên. Hiển nhiên, dù có yêu thích anh ta đến mấy, tôi vẫn sẽ không chừa anh ta ra khỏi những phán đoán của mình.

- Nghĩ gì mà nhập tâm thế? Sao anh gọi mãi mà không thưa?

Vào lúc định suy đoán về mặt lợi và hại nằm ở từng động thái của Khải Thành khi đặt giả thuyết là người giúp nữ chính Vi Yến nhập học. Tấm lưng của tôi chợt cảm nhận được sức nặng. Nhận thấy anh ta đang ôm lấy mình từ phía sau, dựa sát mặt vào vai mình và hít một hơi thật sâu như thể hai đứa thân thiết lắm khiến mạch suy nghĩ của tôi bị cắt đứt và chẳng còn sót lại gì nữa.

- Đang băn khoăn về chiếc váy anh đưa ngày đó. Sao nó vừa vặn với em thế nhỉ?

Thầm thở dài, tôi cố gắng che giấu cảm xúc phức tạp trong ánh mắt, tựa cằm vào lan can và nghiêng đầu hỏi anh ta.

- Anh có đo mà.

Đo?

Nghi hoặc quay lại nhìn anh ta, cố nhớ lại sự kiện anh ta đưa mình đến tiệm may đo từ lúc nào. Nhưng đầu óc vẫn trống rỗng như không có chút ký ức gì liên quan đến việc đến tiệm may, tôi bối rối hỏi lại:

- Anh đo từ khi nào ạ?

- Khi em ngủ trên máy bay ấy.

Hả?

À, hóa ra khi đang ng, anh ta đã tin th đo kích c luôn cho mình ri cơ đy…

Mà đi đã, nếu ngày đó quyết đnh mun may đ cho đ tôi cùng lên sân khu biu din vi anh ta, vy thì âm mưu này chng phi đã được vch ra t rt lâu ri sao?

Ôi tri, cái gã này tht là…

Anh ta là một kẻ đáng ghét!

Nhìn chòng chọc vào Khải Thành như thể muốn đâm một cái lỗ lên trên người anh ta, tôi khinh bỉ nhìn dáng vẻ giả đò gãi đầu và dùng nụ cười chứa đầy lấp liếʍ dành cho tôi của Khải Thành, hỏi lại:

- Em giận à?

Gin chứ! Đương nhiên là phi gin ri, anh ta không nói không rng, ngày ngày d mình vào bẫy. Làm sao không gin cho được? Mình cũng đâu phi người máy!

- Em rất giận, nhưng nhiều hơn cả là tổn thương…

Cáu kỉnh trả lời Khải Thành, tôi hất tay anh ta ra và đi đến ghế salon rồi ngồi xuống. Lạnh lùng bật vô tuyến lên và khiến mọi sự chú ý của mình vào chiếc màn hình chứ không phải chàng trai trẻ tuổi đang đứng đằng sau, tôi cố tình tỏ vẻ không bao giờ thèm nói chuyện với anh ta nữa.

Đúng vậy, là tôi cố tình tỏ vẻ.

Trước đây, tôi đã tự hứa với lòng là sẽ giúp đỡ Khải Thành trong khả năng của một nhân vật phụ. Tuy nhiên, cái giá của một kẻ lợi dụng người khác chính là bị người ta khinh thường, căm ghét và cảm thấy tổn thương. Để làm tròn vai diễn của mình, tôi đương nhiên sẽ để lộ phản ứng không hề vui vẻ vì bị Khải Thành lợi dụng là hợp lý nhất.

Nhận thấy tâm trạng tồi tệ của tôi, Khải Thành rụt rè tiến lại gần rồi đẩy nhẹ vai tôi vài lần như thể xem xét phản ứng của tôi. Dường như biết tôi giận thật nên anh ta ngồi xuống trước mặt tôi và cố gắng pha trò:

- Nghe này, thực ra, bộ váy kia anh lỡ đặt lớn hơn một số nên mới thường xuyên đến văn phòng Hội học sinh giúp em tăng cân đấy, vui không?

A ha ha, vui, vui lm! Nhưng vui y là vui trong ngoc kép !

Lần này, tôi không chỉ bực bình thường nữa mà là bực đến mức như núi lửa phun trào. Cay cú lườm nguýt khuôn mặt đang cười nhăn nhở của người nọ một cái, tôi đứng dậy, thẳng thừng đuổi khách:

- Anh xê ra, đừng đến gần em!

Rồi bỏ anh ta ở lại ban công, dứt khoát xuống nhà ngồi thay vì nhìn thấy loại người luôn đầy rẫy âm mưu như anh ta.

Ai đi đi giúp người, mình li tr thành nn nhân cơ ch?

Còn nuôi ý đnh v béo tôi đ phc v cho mc đích ca mình, anh ta đúng là đ chết tit! Đ ti!

Nhớ lại bộ dáng ăn uống vui vẻ mấy ngày trước, tôi đã rất muốn bay về ngày đó và cho mình mấy cái bạt tai.

B người ta bán kiếm li mà còn vui v giúp đếm tin! Ngây thơ tht s!