Chương 32: Tao đã bị thương thành như vậy rồi, mi còn sợ tao?

Editor: L’espoir

*

Vu Ngật thở hổn hển, rút bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© đang trên đà cao trào và khao khát chút kí©h thí©ɧ từ trong âʍ đa͙σ đang chật vật run rẩy khép mở.

Hắn cắn vào mặt người trong lòng, mang theo một chút hành hạ, một chút không thể đoán ra, còn có chút mê muội không thể hiểu nổi.

Hắn để mặc cho ngọn lửa cảm xúc thiêu đốt tâm hồn, gió nóng thổi tới hong khô hai bộ quần áo dính máu treo trước xe.

Tay người đàn ông cầm lấy dươиɠ ѵậŧ di chuyển lên xuống, trong đôi mắt hắn phản chiếu khuôn mặt mệt mỏi của cô gái, buồn bã, phẫn nộ và xen lẫn nhiều cảm xúc.

“Xin lỗi.”

Một lát sau, Vu Ngật dọn dẹp qua loa rồi mở cửa xuống xe, đưa tay lấy hai bộ quần áo dính máu.

Sau khi máu khô lại nhìn có cảm giác cứng, các sắc thái màu sắc không đồng nhất lưu lại chứng cứ cuối cùng của vụ gϊếŧ người, nhưng đó là bộ quần áo duy nhất họ có để che thân vào lúc này.

Trục bánh xe địa hình quay đầu, rời khỏi Tsavo hoang dã diễm lệ như đang bốc cháy.

Thứ đợi hắn là một toán lính đánh thuê đã chờ sẵn ở cổng nhà xưởng rất lâu.

Vu Ngật bế cô xuống xe, nói với giọng điệu lạnh lùng: “Tránh ra.”

Mấy người nọ không nhúc nhích, bất thình lình vang lên tiếng bước chân mạnh mẽ dồn dập “ầm ầm ầm” của người đằng sau.

Một tiếng ngắn, một tiếng dài.

Trong đó còn pha lẫn tiếng the thé của kim loại cọ xát nền đất.

Toán lính đánh thuê nhường đường——

“Vu, không phải cậu đã nói sau khi về sẽ tự mình nhận hình phạt sao?”

Cặp mắt xanh nhạt ấy đã rửa sạch mùi máu tanh, lại khoác thêm lớp ngụy trang, trở thành vị cấp trên quý ông tao nhã của hắn.

Vu Ngật ôm người trong lòng thật chặt, nét mặt hờ hững lạnh nhạt: “Tôi không quên.”

“Đợi tôi đưa cô ta về cái đã.”

“Để tôi giúp?” K vươn tay, vờ như muốn ôm Thẩm Chi.

“Không cần đâu.” Người đàn ông trực tiếp đi lướt qua K: “Nếu ngay cả người của mình còn không giữ được, tôi cũng không xứng làm con dao sắc bén nhất bên cạnh anh nữa.”

Tấm lưng rộng lớn mạnh mẽ của hắn hoàn toàn che phủ Thẩm Chi trong lòng, từng bước hòa vào màn đêm tăm tối.

“Đã nghĩ kỹ muốn lấy cái gì chưa? Để tôi bảo họ đi chuẩn bị nhé?”

Ác ma giang rộng đôi cánh sau lưng, thè chiếc lưỡi dài đỏ tươi liếʍ răng nanh, không kìm nén nổi sự trào dâng trong lòng, vỗ tay trước cho buổi tiệc hoan lạc sắp tới.

“Không cần.” Vu Ngật dừng bước: “Sao cũng được, cái gì cũng được.”

Thẩm Chi đã mơ một giấc mơ.

Trong giấc mơ, cô là một con chim bị nhốt trong l*иg, chỉ có thể vỗ cánh phành phạch vô ích, kẻ bắt giữa cô không phải loài người mà là một con diều hâu to có kích thước gấp mấy lần cô.

Tên đó cắn xé đôi cánh cô, mỏ chim sắc nhọn còn mổ vào đầu cô.

Móng vuốt sắc nhọn đáng sợ chơi đùa với cơ thể nhỏ bé của cô, ức hϊếp cô đến mức gào lên “chíp chíp”, ý cười trầm thấp phát ra từ mỏ con diều hâu kia: “Thẩm Chi?”

“Chờ đến khi em có khả năng gϊếŧ được tôi, tôi sẽ thả em đi.”

Cô gái bừng tỉnh từ trong mơ, mái tóc ướt đẫm dính cần cổ, toàn thân thấm ướt mồ hôi.

Bộ quần áo dính máu trên người đã được thay, trong phòng trống trải không một bóng người.

Thẩm Chi nghĩ đến điều gì đó——

Cô lại hướng sự chú ý của mình về phía cửa sổ.

Đó là cái miệng ngậm kẹo đầy cám dỗ, dụ dỗ cô lao đến tự do.

Cùng lúc đó, ở bên kia cửa sổ, một góc nhà máy sáng lên một tia sáng lờ mờ.

Cites cảnh giác rút vào một góc trong l*иg, vòi voi căng thẳng, bày ra tư thế phòng bị, sẵn sàng chiến đấu bất kỳ lúc nào.

Người đang dựa vào thành l*иg là một người đàn ông toàn thân đầy máu, nó nhận ra vết thương trên cơ thể người này, rất quen thuộc, như móc câu, vết roi… Rất nhiều phương pháp đã từng áp dùng trên cơ thể voi lại lần lượt thực hiện trên cơ thể người.

Vu Ngật nghiến răng rửa sạch miệng vết thương của mình, thậm chí máu còn dính trên l*иg của Cites mà hắn vẫn còn tâm trạng trêu ghẹo nó: “Tao đã bị thương thành như vậy rồi, mi còn sợ tao?”

Một chút gan dạ này của nó, quả thật giống hệt Thẩm Chi.

***

L’espoir: Cầu ánh kim!!!