Chương 35: Bây giờ đến lượt anh làm tù nhân của tôi

Editor: L’espoir

*

Thẩm Chi đứng ngây ra tại chỗ, nước dãi vẫn còn vương trên khóe miệng, như đang ngậm một bảo bối không dễ gì có được.

Trong một vụ ăn cắp được hợp tác vui vẻ, do chủ nhà chủ động mở cửa chính, dâng tặng số tiền đã tích góp, đưa tang vật vào trong miệng của tên trộm.

Thật sự muốn thả cô đi sao?

Sẽ không nuốt lời đó chứ?

Cô gái nhả chìa khóa ra, miệng đầy mùi máu tươi mang tính xâm lượt, cô cầm chiếc chìa khóa dính chút nhớp nháp nắm chặt trong tay, tay còn lại túm lấy áo Vu Ngật: “Lại đây.”

Người đàn ông nhướng một bên mày, phối hợp loạng choạng ngồi dậy, lỗ thủng sâu hoắm chảy máu không ngừng: “Sao vậy?”

Thẩm Chi không nói nữa, trầy trật mãi mới kéo được hắn đến rìa l*иg voi, ánh mắt chứa đầy cảnh giác, một tay run cầm cập mở khóa cửa.

Trời quá tối, cô đành phải dàn một nửa sự chú ý để cảnh giác hành động của Vu Ngật, thử đi thử lại vài lần, khó khăn lắm chìa khóa mới lọt vào lỗ khóa, phát ra âm thnah chói tai như kim loại va vào nhau.

“Cần giúp không?”

Vừa dứt lời, Thẩm Chi đã chống một đầu gối lên l*иg voi, ổ khóa bị kẹt trong tình cảnh này không còn sức thoát ra, buộc phải nén giận cầm chìa khóa, xoay người lại thỏa hiệp

“Chúng ta tự do rồi.”

Cites mê mang phát ra tiếng phì phì từ trong mũi, chân voi ngập ngừng chìa ra.

“Tao sẽ đưa mi về nhà.”

Thẩm Chi nắm góc áo Vu Ngật chặt hơn, khoảnh khắc khi Cites hoàn toàn được thả ra khỏi l*иg, sức lực tích góp bùng nổ, nó liều mạng dùng toàn lực túm người đàn ông đẩy vào trong l*иg sắt, khi tiếng động va đập lên l*иg sắt một cái “rầm”, còn nghe thấy tiếng thân hình cao lớn của đối phương va chạm với l*иg sắt, nhanh chóng tiến tới cửa——

Một cái vòi voi mềm mại ló ra bên cạnh, vừa giữ lấy l*иg sắt cũng đồng thời âm thầm tranh cao thấp.

“Làm tốt lắm, Cites.”

Thẩm Chi nở nụ cười đầu tiên từ tận đáy lòng trong mấy ngày nay.

Cô lại khóa l*иg voi lần nữa rồi ném chìa khóa vào một góc tối trước mặt người đàn ông.

“Bây giờ, đến lượt anh làm tù nhân.”

Vu Ngật che bụng dưới, trong mắt Thẩm Chí có điều gì đó khiến hắn không thể hiểu được: “Em không gϊếŧ tôi ư?”

“Không phải ai cũng giống các người, coi sinh mạng như cỏ rác.”

Trong bóng tối vang lên một tiếng cười khẽ của đối phương, dịu dàng hiếm thấy: “Chạy một hồi, nhớ chạy theo góc tây nam.”

“...”

Nhiều góc của nhà xưởng còn phối hợp vang vọng tiếng kêu của chó săn.

Cites rụt đầu lại, trốn đằng sau Thẩm Chí.

“Anh có ý gì?”

“Nếu không muốn bị chó ăn thịt thì nghe theo tôi.”

Khi nhận được bất ngờ, liệu bạn có dễ dàng tin vào lời hứa hẹn của con quỷ không?

Có lẽ đó là đóa anh túc ngụy trang nguy hiểm, hát ngâm những bản ca dao ngọt ngào mê hoặc khách qua đường.

Cô không tin hắn.

Bóng dáng của Thẩm Chi dần bị bóng tối nuốt chửng, cô gái chọn đường ngược lại hoàn toàn với góc tây nam mà Vu Ngật gắn mác là “an toàn”.

Một người một voi “lốc ca lốc cốc”, cô dường như có thể nghe thấy tiếng chim vỗ cánh, reo hò kêu gào tự do.

Cho đến khi Cites ở đằng sau dừng lại bước chân, vòi voi ôm lấy eo cô gái kéo về sau——

Có tiếng nước rơi nhỏ giọt trong bóng tối.

Phía trước chỉ cách bọn họ 200 mét, hàng chục con chó săn cao lớn thẳng lưng, vểnh tai lên, nước dãi thèm thuồng đặc sệt chảy ra từ khóe miệng.

“Tí tách, tí tách.”

Chân trước tụi nó đào đất, eo hơi cong, bày ra tư thế sẵn sàng tấn công bất cứ lúc nào.

Thẩm Chi nuốt một ngụm nước bọt, hồi hộp nắm lấy vòi voi.

Cites kêu nhẹ một tiếng, vẫy cái đuôi mỏng của mình, chắn trước mặt cô gái.

Những con chó săn từng trải qua huấn luyện chuyên nghiệp phấn khích bao vây, chúng sẽ vồ lấy khi tìm thấy thời cơ.

Con ngươi Thẩm Chi bỗng co rút lại, muốn gào thét chói tai để ngăn lại.

Giây tiếp theo, một cơ thể nóng bỏng che chắn sau lưng cô gái, ôm chặt cô vào lòng, tham lam chiếm đoạt hơi thở đã tìm lại được——

Giọng Vu Ngật càng lạnh hơn trước: “Cút.”

***

L’espoir: Cầu ánh kim!!!