Chương 5: Tôi có thể mặn có thể ngọt, cô có muốn thử không?

Trans & Edit: Quân Ly



Sáng sớm hôm sau Nhiễm Tinh Thần xem Wechat nhóm biết vụ án đã được giải quyết. Hôm đó cả tổ chuyên án đều rất phấn chấn.

Chu Thành Lâm tận lực nhấn mạnh, "Là công lao của Cố lão sư, nếu không phải Cố lão sư thì vụ án sẽ đi theo hướng khó mà tưởng tượng."

Phản ứng đầu tiên của Nhiễm Tinh Thần chính là Chu Thành Lâm bị Cố Nam Sinh trừng mắt dọa sợ. Hôm qua mỗi một câu nghi ngờ của Cố Nam Sinh như một đòn phản công vào đội điều tra vì lúc sáng đã phớt lờ thậm chí coi thường anh.

Vương Quyên làm ở phòng xét nghiệm DNA thấy Cố Nam Sinh ưu tú như vậy hai mắt liền sáng lên, không quên giới thiệu con gái đang học nghiên cứu sinh của mình.

Thừa dịp không khí đang vui vẻ, bà ấy đùa giỡn hỏi, "Cố lão sư nhìn rất trẻ tuổi, có bạn gái hay chưa?"

Không cần nói cũng biết ý đồ của Vương Quyên, toàn bộ mọi người đều ngồi chờ xem kịch vui.

8 giờ sáng, Cố Nam Sinh mới chậm chạp trả lời không có.

Đúng lúc mọi người cảm thấy Vương Quyên sắp lôi luôn con gái mình ra thì âm thanh tin nhắn kêu lên.

Cố Nam Sinh lại nhắn một câu ‘tôi có vị hôn thê’.

Mọi người tựa như thấy bộ dáng Vương Quyên nói đến một nửa dừng lại lúng túng.

Ngay cả Nhiễm Tinh Thần cũng không nhịn được thay Vương Quyên siết chặt quả đấm, người trẻ này hết sức lông bông, quả thực thiếu đánh!

Khi đến đơn vị, đồng nghiệp cũng đang bàn luận vụ án hôm qua.

Tiếu Nghĩa nói, "Có lẽ chỉ là may mắn thôi, tôi chẳng nhìn ra anh ta có sở trường gì."

Đồng nghiệp cao giọng, "Không có sở trường? Người ta trắng hơn cậu đấy? Cao hơn cậu? Đẹp trai hơn cậu? Hay là cậu cảm thấy chuyên gia nước ngoài được mời về đều kém hơn cậu à?" Đây là mắt mù sao?

Tiếu Nghĩa: "……"

Nhiễm Tinh Thần cười tủm tỉm đi tới, "Tiểu Hạ, vừa rồi cô nói như vậy cũng không đúng." Trong mắt Tiếu Nghĩa vừa lóe ra một chút khao khát liền nghe Nhiễm Tinh Thần nói, "Đùa thôi, những gì cậu nói rất đúng mà."

Tiếu Nghĩa đau lòng ôm đầu "Sư tỷ, chị lại chém em thêm một đao nữa."

Nhiễm Tinh Thần vỗ vai an ủi hắn, "Đừng nản chí, cậu là người tốt."

Tiếu Nghĩa phủi xuống tay cô xuống, "Sư tỷ, chị chém người ta xong không an ủi có khi còn đi chậm lại. Bị chị an ủi đúng là chết không còn gì tiếc nuối."

Lúc này điện thoại trong túi Nhiễm Tinh Thần vang lên.

Thấy là điện thoại của Hứa Doanh, cô đi ra ngoài nghe.

"Mẹ, sáng sớm gọi điện thoại có chuyện gì không?"

Hứa Doanh trực tiếp ra lệnh "Khách tới nhà, buổi trưa về nhà ăn cơm."

"Ai vậy ạ?" Nhiễm Tinh Thần không muốn về lúc buổi trưa, đơn vị cách nhà quá xa, đi lại rất mệt. Lo lắng hơn là phải xem mắt. Con gái lớn tuổi đúng thật là phiền não.

"Về thì biết, dù sao con cũng phải về. Được rồi không nói nữa, mẹ đang mua đồ, đi tính tiền đây."

Hứa Doanh nói xong cúp điện thoại.

Nhiễm Tinh Thần bất đắc dĩ không ngừng than thở. Vừa đến thời gian nghỉ trưa cô liền đi nửa Giang Thành để về nhà.

Ban đầu cô mua nhà là vì nhà cô cách đơn vị quá xa, giờ cao điểm đường lại còn tắc, nếu có việc gấp thì không đến kịp. Vì vậy cô mua nhà ở một khu có giao thông thuận tiện, cách đơn vị không xa.

Nhiễm Tinh Thần dùng chìa khóa mở cửa, mùi hương của thức ăn thơm phức xông vào mũi.

"Mẹ, con về rồi."

Bên trong phòng khách có tiếng người đi tới, Nhiễm Tinh Thần bị hù khí thế của người đàn ông hù dọa. Sau khi nhìn thấy mặt cô giật mình đến mức nói to, "Sao anh lại ở đây?"

Mặt Cố Nam Sinh ra vẻ là chuyện đương nhiên, "Dì kêu tôi tới ăn cơm, sao vậy?"

Hứa Doanh giơ cái xẻng từ trong phòng bếp đi ra, "Con gào cái gì, hôm nay Nam Sinh là khách của mẹ. Nó là con trai của dì Lưu."

Nhiễm Tinh Thần bình tĩnh lại, "Không phải con trai dì Lưu tên là Cố Nhiên à, sao giờ lại thành Cố Nam Sinh?"

Hứa Doanh liếc cô một cái, "Người ta sửa lại tên không được sao, đúng là đứa ngốc, Nam Sinh làm việc với con cả ngày mà còn không nhận ra nó." Nói xong, bà vào trong nấu thức ăn, kêu bọn họ trò chuyện trước.

[Truyện chỉ được đăng tại truyenhdx.com Quân Ly]

Nhiễm Tinh Thần đổi dép, nhìn lại cậu bé trước mặt đã cao hơn 1m8, trong đầu nghĩ có thể nhận ra mới là lạ.

Lần cuối cùng cô nhìn thấy Cố Nam Sinh là khi cô 8 tuổi, lúc ấy anh vẫn tên là Cố Nhiên mới năm tuổi.

Nghĩ tới đây, Nhiễm Tinh Thần không nhịn được xúc động, "Khi còn bé cậu đúng là một đứa trẻ đáng yêu a."

Khuôn mặt trắng nõn của anh lộ ra một nụ cười, anh nghiêng người về trước, hơi xích lại gần nói, "Bây giờ tôi có thể mặn có thể ngọt, cô có muốn thử không?"

Nhiễm Tinh Thần nhìn chằm chằm cặp mắt đào hoa của anh cảm thấy như bị mê hoặc.

Cô theo bản năng đứng lùi ra.

Túi trên vai nhẹ nhàng bị anh lấy xuống giúp cô treo lên móc ở cửa ra vào.

"Đi rửa tay chuẩn bị ăn cơm đi, dì làm thật nhiều thức ăn."

Anh đi vào phòng bếp hỗ trợ.

Nhiễm Tinh Thần nhìn qua cửa kính, dáng vẻ điềm tĩnh và hài hòa của anh đúng là mẫu người lý tưởng của các cô gái.

Cô đi vào nhà vệ sinh rửa tay, còn nghe được tiếng mẹ mình cười vui vẻ, không biết Cố Nam Sinh nói gì khiến bà cười vui như thế.

Một lúc lâu cô mới tiếp nhận sự thật anh là đứa bé hàng xóm ngày xưa, hơn nữa thấy rằng anh không phải là cậu bé nhà bên ấm áp vô hại. Thỉnh thoảng trên người Cố Nam Sinh toát ra tính công kích rất mạnh, còn có chút ảm đạm, nói chung nhìn không rõ bản chất.

Nhưng hôm qua ở khám xét hiện trường thời điểm, không biết có phải bị tội phạm dẫn dụ hay không mà bản chất của anh như có như không lộ ra…

Cơm trưa đã dọn lên bàn, Hứa Doanh gọi cô xuống ăn cơm.

Nhiễm Tinh Thần vừa cầm bát lên, Hứa Doanh liền yêu cầu, "Nam Sinh vừa mới đến còn chưa tìm được chỗ ở thích hợp, ở khách sạn suốt cũng không thích hợp. Nhà con có hai phòng phải không, cho nó qua đó ở trước đi."

"Mẹ, như vậy sao được?"

"Có cái gì mà không được? Hồi nhỏ dì Lưu coi con như con gái ruột, bây giờ Nam Sinh tới Gianh Thành làm việc, con lớn hơn nó giúp đỡ nó một chút thì sao mà không thể? Chúng ta cũng không phải là không có nhà ở, trước khi nó tìm được nhà giúp nó một chút không phải là hợp lý sao?"

Hứa Doanh chưa bao giờ thua khi bà thấy chuyện đó là hợp lý.

Nhưng điều Nhiễm Tinh Thần nói không phải là tình người mà cô nam quả nữ sao có thể sống chung một nhà chứ?

"Vậy để em ấy ở đây là được, một mình mẹ ở căn nhà ba phòng sẽ chán đó."

"Nó không có xe, con bắt nó đón xe đi làm mỗi ngày à? Trừ phi con đồng ý mỗi ngày về nhà đón nó đi làm." Cố Nam Sinh muốn nói chuyện muốn nói chuyện lại bị Hứa Doanh ấn tay xuống, đối phó với con gái mình bà có rất nhiều biện pháp.

Hứa Doanh và mẹ của Cố Nam Sinh là bạn tốt lớn lên cùng nhau. Coi như Cố gia sau đó làm ăn phát đạt, dời đến kinh đô, hai người cũng vẫn không cắt đứt liên lạc. Mỗi năm đều tụ tập mấy lần. Nhất là lúc ba của Nhiễm Tinh Thần mới qua đời, Tôn Manh sợ bà đau thương thường bỏ lại chồng và con trai về Giang Thành chăm sóc bà. Câu cửa miệng của Hứa Doanh luôn là "Lúc hoạn nạn thấy chân tình", lòng cảm kích của bà đối với Tôn Manh không cần nói cũng biết. Bây giờ đừng nói chăm sóc con trai của bà ấy, coi như lấy con gái mình để đổi bà cũng đồng ý.

Kẻ thức thời là mới là trang tuấn kiệt!

Nhiễm Tinh Thần dựa vào ghế, thái độ có mấy phần cương quyết, "Ở tạm thì có thể, nhưng không thể quá ba tháng. Chờ công việc ổn định thì lập tức tìm nhà dọn ra ngoài."

"Được, không thành vấn đề." Hứa Doanh nói xong còn không quên đạp con gái mình một cước, "Cái nhà đó của con loạn như ổ heo vậy, nếu không phải chưa tìm được nhà thì ai muốn ở đó chứ."

Nhiễm Tinh Thần nhịn được không trợn trắng mắt, "Em ấy đến ở phải phụ trách quét dọn nhà cửa."