Chương 8.1: Sau khi đọc kết cục, hắn còn xém nữa thở không nổi… Tại sao nam chính cứ thế mà chết rồi!!

“Cách hành văn của tác giả này đúng là rất khá, tuy nhìn không có gì mới mẻ, không có gì phô trương, nhưng bất giác khiến độc giả chìm đắm vào trong truyện……” Alfred thầm nghĩ.

Hơn nữa, nam nữ chính tương tác với nhau được viết rất thú vị, nữ chính có tính cách quật cường và nam chính là thiếu gia ngang ngược thường thường xảy ra một ít mâu thuẫn, còn cả vì quan niệm của hai người bất đồng mà xảy ra những chuyện dở khóc dở cười, thường xuyên làm cho Alfred đọc mà cũng cười theo vài lần.

Đương nhiên là Alfred sẽ theo thói quen đặt mình vào thị giác của nam chính, hắn cho rằng tính cách của nữ chính thật sự rất đáng yêu, nếu hắn gặp được một cô gái như vậy, nhất định cũng sẽ thưởng thức đối phương…… Nhưng trên thực tế, nếu có người như vậy xuất hiện trước mắt hắn, chắc chắn đến cả nhìn hắn cũng lười nhìn.

Lại nói tiếp, truyện này có không ít đoạn viết theo thị giác của nam chính, rất thích hợp cho cả độc giả nam nữ.

“Đúng là đáng tiếc, truyện được viết theo phong cách nhẹ nhàng, tuy đọc cũng được nhưng cứ cảm thấy thiếu cái gì đó.” Alfred không khỏi nghĩ như vậy.

Kỳ thật đâu chỉ là cũng được, mà là khá tốt. Ít nhất trước đó, Alfred chưa bao giờ đọc được truyện cho hắn cảm giác như vậy, làm hắn thấy nam nữ chính đều rất đáng yêu, so với những truyện đã từng đọc thì truyện này cho hắn một cảm giác khác hẳn.

Sự khinh thường của hắn đối với tác giả mới Ninh Hiết đã biến mất hơn phân nửa, hắn thậm chí còn mong chờ hồi sau của câu chuyện, và hoàn toàn không nghĩ gì đến những tình tiết bi kịch có thể xuất hiện phía sau.

Dù sao trong thế giới này, truyện nhẹ nhàng thì sẽ nhẹ nhàng từ đầu đến đuôi, không có chút tình tiết đau buồn nào. Nhưng địa vị của truyện thể loại này so ra vẫn kém truyện bi kịch, ít được chào đón hơn.

Nhưng khi Alfred đọc đến nửa sau, cốt truyện đột nhiên quay ngoắt. Nam nữ chính vốn sẽ đạt được hạnh phúc bỗng nhiện bị chia cắt, hơn nữa nam chính còn bị người hãm hại cho mất trí nhớ, quên cả nữ chính.

Cốt truyện như vậy đúng là loại cẩu huyết thường thấy, nhưng với người ở thời đại này thì đây là câu chuyện khá mới và độc đáo. Mà cẩu huyết vốn luôn là thứ thu hút người đọc.

Lông mày của Alfred càng lúc càng nhăn chặt, hắn bị sự nhẹ nhàng của nửa đầu truyện kéo đi vào, mà bây giờ, truyện càng lúc càng đau khổ làm hắn bất giác lo lắng cho các nhân vật bên trong.

Đặc biệt, đọc đến đoạn nam chính đã vài lần sắp lấy lại được trí nhớ nhưng cứ nhất định không nhớ ra, Alfred hận đến mức không thể tự mình xuyên vào trong sách, thay thế nam chính.

Đọc đến gần cuối, Alfred nhẹ nhàng thở ra, nữ chính đang gặp nguy hiểm, phần sau của truyện chắc chắn sẽ là nam chính đang ở cùng chiến trường chạy đến cứu nữ chính, sau đó hai người sẽ sống hạnh phúc bên nhau.

Alfred vốn yêu thích truyện bi kịch đến không buông tay, giờ đọc được truyện này, hắn cũng không dám hy vọng nam nữ chính sẽ có kết thúc tốt đẹp, đường tình cảm của hai nhân vật này quá trắc trở, hơn nữa cuộc sống thường ngày của cả hai ở đầu truyện được viết vừa ấm áp vừa thú vị, nhân vật được xây dựng với tính cách đáng yêu, làm cho Alfred cũng không nhẫn tâm nhìn hai người đến cuối cùng bị chia cắt.

Sau khi đọc kết cục, lông mày của Alfred vặn chặt lại, còn xém nữa thở không nổi…… Tại sao nam chính cứ thế mà chết rồi!! Tuy rằng bi kịch thì nên viết như vậy, tuy rằng tất cả mọi người đều viết như vậy, tuy rằng đã có phục bút nhắc nhở phía trước, tuy rằng cái chết của nam chính thật cảm động, nhưng mà hắn tức quá đi mất!

Đặc biệt là đoạn kết không biết sao lại thế này, cách viết quả thật quay ngoắt 180 độ! Một câu chuyện bi kịch được viết vô cùng cảm động, ta có thể thấy không phải là tác giả viết không tốt, mà là tên tác giả này cố ý viết như vậy!

Alfred đọc xong truyện, hắn khép tạp chí lại, nhịn không được thở dài.

Quản gia bên cạnh không nén được câu hỏi thăm: “Thiếu gia Alfred, kỳ truyện lần này không hợp gu của cậu sao?”

“Không, không phải…” Alfred làm sao có thể nói ra, hắn luôn thích nhất bi kịch, lần này lại bị một cái kết bi thảm làm cho sầu khổ, đến giờ vẫn còn bức bối đây?!

Hiện tại, nhớ đến đoạn mở đầu truyện tốt đẹp, Alfred mới nhận ra lòng dạ độc ác của tác giả, người này làm hắn mất tất cả cảnh giác bằng những đoạn ấm áp, cuối cùng lại viết một cái kết bi kịch như vậy, cộng thêm cách viết xuất sắc, thật sự làm hắn phải lâm vào u sầu.

Sau khi bình tĩnh lại, Alfred nghĩ đến truyện của tác giả Duy Đức mà hắn yêu thích nhất, nhưng hắn cứ cảm thấy thiếu cái gì đó, hoàn toàn không có cảm giác bị dày vò đến chết đi sống lại như trước.

Thật ra là bởi vì truyện của những tác giả đó không cho cảm giác đắm chìm bằng truyện của Tạ An Ninh, hơn nữa, truyện của bọn họ vừa mở đầu đã đau khổ quằn quại rồi, độc giả đã chuẩn bị tinh thần từ sớm, dĩ nhiên là sẽ không bị mất cảnh giác rồi bị ụp một nồi bi kịch khi chưa kịp đội mũ bảo hiểm. Mà viết truyện có mở đầu nhẹ nhàng ấm áp cũng là một cách hành hạ người đọc vừa độc ác vừa vô hình.

“Tác giả này thật sự quá giỏi.” Alfred như thể đã quyết định xong, hắn nói: “Quản gia, đi mua thêm 100 cuốn tạp chí, gửi toàn bộ phiếu bình chọn cho truyện này.”

Alfred cũng không nghĩ nhiều, hắn chỉ biết kỳ tạp chí này có tác giả mới tên Ninh Hiết, viết được truyện làm hắn thích nhất, trong nháy mắt, hắn trở thành fan của Ninh Hiết và cực kỳ kích động muốn đọc truyện mới của tác giả này.

“Thiếu gia, còn Duy Đức thì sao?” Quản gia nhớ tới thiếu gia bình thường vẫn thích Duy Đức cỡ nào, ông không nhịn được câu hỏi.

“……” Alfred mới nãy quả thật đã quên khuấy Duy Đức, hắn suy nghĩ rồi nói: “Cũng mua 100 cuốn đi.”

Nhưng lúc nói ra lời này, hắn cứ cảm thấy tâm trạng không còn kích động như xưa……

Mà Alfred sau này sẽ hoàn toàn không biết, tác giả Ninh Hiết mà hắn cực kỳ yêu thích có thân phận thật chính là vị hôn phu Tạ An Ninh, người mà hắn từng xem thường, chỉ hận không chết quách đi cho rồi.

………

……

Chuyện xảy ra với Alfred, cũng đồng dạng xảy ra với không ít người.

Sau khi đọc xong truyện, bọn họ đều rơi vào tâm trạng u sầu, hận không thể mắng chửi tác giả, đây là cảm giác mà bọn họ chưa bao giờ được cảm nhận khi vẫn còn đọc truyện của các tác giả khác, đọc xong truyện này rồi đọc qua truyện khác, các độc giả đều cảm thấy thật nhạt nhẽo.

Trong khoảng thời gian ngắn, không ít người sinh ra tâm trạng vừa yêu vừa hận đối với tác giả Ninh Hiết. Nhưng mặc kệ ngoài miệng chửi bới thế nào, lúc bỏ phiếu thì các độc giả đều dứt khoát chọn truyện của tác giả đấy.

Có người đọc xong thấy vẫn không đủ, bèn chạy lên mạng tìm diễn đàn thảo luận, phải xả hết cảm giác đau khổ này ra ngoài mới được! Tốt nhất là có thể kéo người khác rớt xuống hố cùng. Lòng thì nghĩ vậy nhưng ngoài miệng thì thảo mai rằng bọn họ chỉ muốn có thêm nhiều người cùng đến đọc tác phẩm xuất sắc như vậy mà thôi, bọn họ thật sự không có ý định hãm hại cho người khác phải đau khổ như mình.

Cứ như vậy, tuy chỉ là tác giả mới cùng tác phẩm mới, nhưng độ nổi tiếng lại cao đến bất ngờ, truyện nhanh chóng lọt vào top 3 phổ biến, phải biết rằng, Duy Đức hồi trước viết tác phẩm đầu tay cũng không nổi như vậy đâu! Huống chi đây còn không phải là truyện dài kỳ, mà chỉ là một truyện ngắn thôi.

Ngay cả tổng biên tập cũng phải tự hỏi, ông còn khen ngợi biên tập viên.

Biên tập Hy Hy cũng kinh ngạc, cô không ngờ câu chuyện mà cô đọc qua và cảm thấy rất khá lại có tiềm năng cao như vậy, cô vội vàng gửi nhuận bút qua, cũng tìm cách liên hệ với Tạ An Ninh. Cô có dự cảm, tác giả mới này sẽ đạt được thành tựu không kém với Duy Đức. Nhưng đó cũng chỉ là suy nghĩ của cô mà thôi, dù sao thành tựu của Duy Đức đã là thứ mà phần lớn các tác giả đều chỉ có thể ngước nhìn.