Chương 106: Ngoại truyện 4

Qua Tết, một dự án lớn nào đó cũng bước vào giai đoạn kết thúc, phiên họp buổi trưa kết thúc, sau khi quay về văn phòng Tần Mãn ngả người lên ghế, xoa ấn đường. Lúc mở mắt ra, anh nói với trợ lí đứng trước bàn: “Vất vả rồi, đêm nay bao nhà hàng, tổ chức liên hoan công ty”.

Trợ lí do dự một lúc lâu mới đáp: “Sếp Tần, hôm nay ư?”.

“Ừ”. Tần Mãn hỏi: “Có vấn đề à?”.

“Đương nhiên là không ạ!”. Trợ lí trả lời, “Nhưng…. hôm nay hơi đặc biệt, có lẽ nhiều người không tiện tới”.

Tần Mãn hỏi: “Hôm nay là ngày gì?”.

“Ngày mười bốn tháng hai”. Trợ lí sợ anh không biết, bèn bổ sung: “Ngày lễ tình nhân”.

Tần Mãn im lặng trong chốc lát. “Tôi biết rồi, vậy thì phát tiền thưởng cho tổ dự án đi”.

Sau khi trợ lí ra ngoài, Tần Mãn giơ tay nới lỏng cà-vạt, cầm di động lên. Trên màn hình viết: Ngày mười bốn tháng hai, mưa nhỏ; còn có mấy tin vắn về công việc, ngoài ra không còn gì khác. Anh bấm vào giao diện trò chuyện Wechat, trước khi họp anh gửi mấy tin nhắn cho Kỷ Nhiên, qua một buổi trưa Kỷ Nhiên vẫn chưa hồi âm anh.

Năm ngoái Kỷ Nhiên lặn lội bôn ba suốt vì chuyện kí hợp đồng với tay đua, mới qua Tết đã bay đến Ý, chưa ấn định ngày về. Phía Tần Mãn cũng có dự án lớn phải thực hiện, không có thời gian đi với cậu. Dù đêm nào họ cũng nói chuyện qua video, nhưng người không ở bên nên vẫn thấy trống trải. Anh lật lên trên, lật tới ghi chép cuộc gọi video tối qua của hai người, nhớ đến âm thanh khàn khàn buồn ngủ của Kỷ Nhiên, yết hầu Tần Mãn hơi nghẹn lại. Hồi lâu sau, đầu ngón tay của anh nhúc nhích, gửi đi một câu “Nhớ em” rồi mới bắt đầu lật tài liệu và đơn từ cần kí tên ra xem.

Làn xong việc cũng vừa đến giờ tan tầm, thu dọn đồ đạc xong Tần Mãn đi tới bãi đỗ xe. Hôm nay xe ở bãi cực kì đông, vì không còn chỗ để nên rất nhiều người bật đèn pha dừng tạm ở bên cạnh. Hầu như trên ghế phụ hoặc ghế sau của mỗi chiếc xe đều có hộp quà hoặc hoa tươi.

Về đến nhà, Tần Mãn pha một cốc cà phê, lười biếng ngả vào sô pha, đúng lúc này nhóm trò chuyện Wechat vang lên. Nhóm này do Nhạc Văn Văn lập, bên trong chỉ có mấy người bọn họ, Tần Mãn rất ít khi gửi tin nhắn nhưng vẫn đọc thường xuyên.

Hạ Hàm: @Anh Nhạc Văn Văn…

Hạ Hàm: @Nhạc Văn Văn để ý đến em đi mà…

Q:…?

Hạ Hàm: Anh Tần Mãn

Q: Gửi nhầm nhóm à?

Hạ Hàm: Không, anh nhà em ngó lơ em luôn rồi…

Tần Mãn nhíu mày, lại gửi một dấu hỏi.

Giang Vân Gian: [Hình ảnh] Tại cái này phải không?

Tần Mãn bấm mở, ra là Weibo mới Hạ Hàm đăng bằng tài khoản chính, nội dung ghi “Lễ tình nhân vui vẻ” đính kèm ảnh một hộp quà. Trên hộp còn có một tấm thiệp nhỏ, chữ trên thiệp bị che gần hết, chỉ nhìn thấy câu mở đầu là “Tặng anh”.

Hạ Hàm: Đúng vậy, chuyện này quá quắt lắm à? Tôi đã rất súc tích rồi mà.

Nhạc Văn Văn: Em súc tích cái đếch gì. Sao em không viết “Tặng anh bạn trai”, công khai xu hướng tính dục với toàn thế giới luôn đi!

Hạ Hàm: Được không anh? Làm vậy anh có giận không?

Nhạc Văn Văn im lặng hồi lâu, có lẽ đang bấm huyệt nhân trung.

Nhạc Văn Văn: Chặn rồi.

Nhạc Văn Văn: @Giang Vân Gian Nhóc Vân Gian, cậu có quen công ty quan hệ quan chúng xịn nào không, gửi cách liên hệ cho anh trước, nhỡ đâu sau này cần dùng.

Nhạc Văn Văn: @Giang Vân Gian?

Nhạc Văn Văn tag liên tiếp mấy lần mới nhận được hồi âm.

Giang Vân Gian: Đừng tag nữa, em ấy đi tắm rồi.

Nhạc Văn Văn: ?

Nhạc Văn Văn: Bằng Bằng?

Giang Vân Gian: Ừ.

Nhạc Văn Văn: Nhóc Vân Gian đang ở trong đoàn quay phim cơ mà??? Giang Vân Gian: Ừ, tôi qua thăm.

Nhạc Văn Văn: Hừ, ông sung sướиɠ nhỉ, Nhiên Nhiên cũng thế, tui muốn qua Ý tìm cậu ấy ghê.

Mí mắt Tần Mãn giật giật.

Q: Sao cậu lại nói vậy?

Nhạc Văn Văn: Hôm nay chỗ cậu ấy tổ chức party cho tay đua mà, hình như do Hà Tùy Nhiên tổ chức, em lướt vòng bạn bè nên nhìn thấy, nhiều trai đẹp lắm.

Q: … …

Nhạc Văn Văn: Sao thế?

Nhạc Văn Văn: … … … A, chẳng lẽ anh không biết?

Kỷ Nhiên chưa từng kể về party với anh, Tần Mãn tắt nhóm trò chuyện, nhấp một ngụm cà phê, thầm nhủ tiệc tùng cũng là xã giao, có gì mà không thể đi, hơn nữa Kỷ Nhiên biết điểm dừng, anh không lo lắng. Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng chưa đầy hai phút Tần Mãn lại gọi điện cho Kỷ Nhiên, thế mà chẳng có người bắt máy. Trong nước ngoài nước khác nhau, hoàn cảnh vui chơi cũng loạn. Tần Mãn ngắt máy, uống cạn cốc cà phê, đi vào phòng quần áo. Mười phút sau, anh xách vali ra lối vào, cầm điện thoại bằng một tay.

“Đặt cho tôi một vé tới Milan, ngay bây giờ, phải là chuyến gần nhất”. Trợ lí sửng sốt, lập tức phản ứng lại rất nhanh. “Vâng, có cần đặt luôn khách sạn cho sếp không?”.

Tần Mãn nói tên khách sạn của Kỷ Nhiên, xách vali ra mở cửa.

“Nếu khách sạn ấy không còn phòng thì đặt ở gần…”.

Điện thoại đột nhiên tắt tiếng, trợ lí nghi ngờ bấm nút điều chỉnh âm lượng. “Sếp Tần?”.

Tần Mãn không nhúc nhích, nhìn người ngoài cửa. Kỷ Nhiên đứng bên ngoài, khẩu trang đen bị cậu kéo xuống cằm, đeo balo sau vai, tay cầm một bó hoa hồng đỏ, màu sắc tươi đẹp. Kỷ Nhiên nhanh chóng lấy lại tinh thần, cậu cụp mắt, liếc vali Tần Mãn xách, sửng sốt.

“Anh phải ra ngoài à?”.

“Không cần đặt nữa”. Hồi lâu sau, Tần Mãn nói với người ở đầu dây bên kia. “Lễ tình nhân vui vẻ”.

Kỷ Nhiên còn chưa hoàn hồn thì đã bị anh kéo vào trong phòng. Tần Mãn đè nghiến cậu xuống sô-pha, đứng trước mặt cậu cởϊ áσ khoác. Bấy giờ Kỷ Nhiên mới sực nhớ mình vẫn còn cầm hoa trên tay, cậu hắng giọng, chậm chạp đưa hoa hồng qua. “Gì nhỉ… quà lễ tình nhân này”. Tần Mãn nhận lấy. “Em mua ở đâu thế?”.

“Ở tiệm hoa chỗ giao lộ ấy, em chọn đại một loại”. Kỷ Nhiên chưa nói xong thì đã trông thấy Tần Mãn đặt hoa sang bên cạnh. “Đcm, em xếp hàng mua đấy, chí ít anh cũng ngửi một chút đi chứ…”.

Tần Mãn cúi xuống, chặn những lời còn lại của cậu vào miệng. Kỷ Nhiên đơ ra một lúc rồi mới vươn tay quấn quanh cổ anh, mặc anh tách hàm răng, quấn lấy lưỡi của mình một cách nhuần nhuyễn. Nụ hôn càng thêm sâu, Kỷ Nhiên đã nằm hẳn lên sô-pha, balo bị ném trên sàn nhà, Tần Mãn nửa quỳ giữa hai chân cậu, chân còn lại chống xuống đất, dồn một chút lực xuống tư thế khống chế. Kỷ Nhiên bị anh hôn thoải mái nên hơi choáng váng. Quần áo của cậu xộc xệch, góc áo tốc lên để lộ vòng eo gầy rắn chắc, Tần Mãn đặt tay lên mơn trơn ve vuốt, sau đó càng trượt sâu vào trong lớp áo. Kỷ Nhiên co lại vì ngứa, đưa tay đẩy mặt Tần Mãn, tốn rất nhiều công sức mới gạt anh ra được một chút. Cậu cười, hỏi bằng giọng khàn khàn: “Anh làm gì thế? Động đực hả?”.

Tần Mãn tránh khỏi bàn tay của cậu, hôn lên chiếc cằm thanh tú, thấp giọng hỏi: “Em về từ bao giờ? Sao không bắt máy?”.

“Vừa xuống máy bay là em về thẳng luôn, di động hết pin, muộn thêm chút nữa thì tiệm hoa đóng cửa mất nên không rảnh sạc”. Kỷ Nhiên sực hiểu ra. “Anh tìm em à?”.

Tần Mãn ừ một tiếng, bất ngờ kéo áo Kỷ Nhiên, cúi đầu hôn đầṳ ѵú của cậu. Dù mở máy sưởi nhưng Kỷ Nhiên vẫn run lên, vô thức túm tóc Tần Mãn. “Em chưa tắm mà”.

Tần Mãn nhẹ nhàng liếʍ mυ"ŧ, mặc cho cậu túm, đưa tay cởi thắt lưng của cậu. Kim loại trên thắt lưng va vào nhau phát ra tiếng lanh lảnh, tai Kỷ Nhiên đỏ bừng, giọng nói xen lẫn tiếng thở hổn hển. “Đừng kéo rách quần bố đấy…”.

Nghe vậy, Tần Mãn không cởϊ qυầи nữa, anh luồn tay vào trong, cách lớp nội y ấn lên dươиɠ ѵậŧ của Kỷ Nhiên, dùng ngón cái gãi nhẹ. Kỷ Nhiên nhắm mắt, hít ngược một hơi, giọng càng khàn hơn. “Anh gãi ngứa hả?”.

Tần Mãn biết rõ sờ chỗ nào sẽ khiến cậu sướиɠ nhưng nhất quyết không chạm vào, đầu ngón tay vần vò xung quanh. Kỷ Nhiên nghẹn đỏ mặt, lắc eo mất kiên nhẫn, dính sát vào lòng bàn tay Tần Mãn. Tần Mãn hạ giọng hỏi: “Muốn anh sờ ở đâu nào?”.

Kỷ Nhiên nhìn chằm chằm đèn treo trên đỉnh, nuốt nước miếng, chưa kịp trả lời thì người bên trên đã hành động trước. Tần Mãn quỳ giữa háng Kỷ Nhiên, kéo quần cậu xuống, gác chân trái của cậu lên trên sô-pha, cúi đầu ngậm nó vào miệng. Kỷ Nhiên cảm thấy toàn thân như bị điện giật, lục phủ ngũ tạng đều nóng lên. “Tần Mãn… a…”.

Kỷ Nhiên cảm nhận được khoang miệng ấm áp của anh, sướиɠ đến đỏ mắt. Cơ thể cậu nhũn ra, vào khoảnh khắc Tần Mãn dùng lưỡi quấn lấy qυყ đầυ, Kỷ Nhiên không kìm được mà thở dốc thành tiếng, cái chân gác lên sô-pha mềm oặt, trượt xuống vai Tần Mãn. Kỷ Nhiên “ăn chay” một tuần, hoàn toàn không thể ngăn nổi kí©h thí©ɧ này, thấy mình sắp bắn bèn cong chân kẹp cổ Tần Mãn. Đúng lúc này, anh lại nhả ra, Kỷ Nhiên vô thức vươn tay muốn tự giải quyết nhưng lại bị Tần Mãn cản.

“Đừng bắn vội, vào phòng tắm đã”. Tần Mãn nhổm dậy hôn cậu, Kỷ Nhiên ngửi được mùi tanh nhạt, giờ phút này nó tựa như một liều thuốc kí©ɧ ɖụ©. “Chờ anh cùng bắn”.

Tần Mãn ôm cậu vào phòng tắm, nước nóng nhanh chóng phủ một tầng sương mỏng lên thủy tinh, Kỷ Nhiên chống tay lên van nước nóng, trên da thịt có thêm vài dấu vết do Tần Mãn để lại. Cậu khàn giọng bảo: “Con mẹ nó anh đừng nới rộng nữa… Được rồi đấy, mau vào đi, em khó chịu…”.

Tần Mãn hôn lưng Kỷ Nhiên, sau đó tách cặp mông của cậu ra, thúc mạnh vào trong. Đầu óc Kỷ Nhiên trống rỗng, hai chân mềm nhũn, nắm chặt van nước theo bản năng. May mà Tần Mãn nhanh tay nhanh mắt, ôm vòng lấy eo cậu. Sau khi cậu lêи đỉиɦ, Tần Mãn nói: “Mới cắm vào đã bắn rồi à?”.

Âm thanh xen lẫn ý cười, Kỷ Nhiên nghe mà đỏ cả tai. “Anh cút đi”. Cậu mắng: “Em sướиɠ xong rồi, rút ra…”.

“Dùng xong thì ném à?”. Tần Mãn giơ tay chà xát dươиɠ ѵậŧ của cậu, ngón tay xoay tròn quanh lỗ nhỏ vừa bắn tinh, sau đó lắc lư eo, cắm rút ra vào. Thấy người bên dưới run lên, anh nói: “Nó bảo, nó vẫn muốn sướиɠ thêm mấy lần nữa”.

Tần Mãn cắm vào càng sâu, đưa đẩy càng nhanh, vài giây sau, Kỷ Nhiên đã không sức để chửi, cũng chẳng thể đỡ lấy vật gì nữa; cậu chống hai tay mềm oặt lên tường, chỉ có thể dựa lên đôi tay đang quấn quanh eo mình của Tần Mãn, cảm giác này khiến cậu sợ hãi.

“Tần Mãn… Em không đứng nổi, em không đứng nổi nữa rồi… Anh dừng lại một lát, đừng thọc vào nữa… A…”.

Tần Mãn rất thích nghe tiếng rêи ɾỉ khi làʍ t̠ìиɦ của Kỷ Nhiên. Kỷ Nhiên rất hiếm khi rên nhưng lúc không kìm được sẽ kêu lên như một con thú. Tần Mãn đáp: “Được”.

Sau đó Kỷ Nhiên được ôm đến tường lát gần bồn tắm, tiếp tục bị đè lên chịu vần vò. Cậu cảm thấy lỗ chân lông toàn thân đều bị Tần Mãn cạy ra, cậu quấn chân lên eo anh, siết chặt cánh tay rắn rỏi, khóe mắt đỏ lên vì những cú va chạm.

“Bé khóa dưới”. Tần Mãn đột nhiên lên tiếng. “Gọi anh một tiếng thật ngọt nào”.

Kỷ Nhiên vô thức ôm lấy anh. “Gọi gì cơ… bạn trai?”. Cậu thoải mái tới mức giọng nói cũng thay đổi, tiếng rên ư a kéo dài.

Tần Mãn nói: “Gọi chồng”.

Tìиɧ ɖu͙© kéo thấp giới hạn của con người đến cực hạn, Kỷ Nhiên quấn chặt cần cổ của anh, kêu lên: “Chồng ơi… ưm… sâu quá…”.

Tần Mãn cúi đầu cắn tai cậu, vừa đẩy mạnh vào trong, vừa dỗ dành: “Chồng đây, chồng đang thương em mà”.

Dọn dẹp phòng tắm xong, vừa ngồi xuống giường, Tần Mãn đã bị người ta nhéo mặt. Kỷ Nhiên nói: “Tần Mãn, mẹ kiếp anh lợi dụng điểm yếu của em à?”.

Tần Mãn ngây thơ hỏi: “Anh làm sao cơ?”.

“Anh bắt ai gọi anh… là chồng hả?”.

“Có phải chưa từng gọi đâu”.

Kỷ Nhiên thả tay ra. “Giống thế đếch nào được…”.

“Giống”. Tần Mãn hôn lên mũi cậu. “Ở đâu anh cũng là chồng của em”. Tai Kỷ Nhiên đỏ lên, chẳng buồn tranh cãi với anh nữa, eo câu hơi tê, chân cũng không khép lại được. Cậu nằm trong chăn rồi sực nhớ ra một chuyện. “Phải rồi, ban nãy anh muốn ra ngoài cơ mà?”.

“Ừ, lễ tình nhân cả thế giới đều khoe khoang tình cảm trước mặt anh nên anh muốn đi tìm bạn trai”. Tần Mãn ôm cậu từ phía sau, giọng nói rất lười nhác. “Chẳng ngờ em ấy lại cầm một bó hoa tới gặp anh”. Tần Mãn ngừng một lúc rồi lại lên tiếng: “Nhưng mấy hôm nay anh bận bịu quá, bận tới nỗi quên luôn ngày tháng, không chuẩn bị quà cho em ấy, đành phải lấy thân thể ra đền trước rồi bù đắp lại sau”.

Đèn phòng tắt, rèm kéo căng, hai người dán sát vào nhau trong bóng tối, trao đổi hơi ấm và nhịp tim đập với đối phương.

Kỷ Nhiên nói: “Thân thể của anh đáng mấy đồng”.

“Nó từng rất có giá trị, ông chủ trước kia cho anh luôn một cái thẻ đen đấy”.

“… Vậy thì ông chủ của anh thật hào phóng”.

“Ừ, người ấy bảo anh hầu hạ cực kì tốt, muốn bao anh cả đời”. Môi Tần Mãn dán lên cần cổ của Kỷ Nhiên. “Nhưng anh thích em quá, muốn hoàn lương vì em nên mới không đồng ý với người ta”.

Kỷ Nhiên đáp: “Anh lại bịa à?”.

“Không bịa”. Tần Mãn khẽ cười trong bóng tối. “Bé khóa dưới, lễ tình nhân vui vẻ”.

Kỷ Nhiên có thể cảm nhận được rung động phát ra khi anh nói chuyện. Hôm nay ngồi máy bay mười mấy tiếng, về đến nhà lại bị giày vò rất lâu nên cậu đã mệt rã rời. Kỷ Nhiên nhắm mắt, nằm gọn trong lòng Tần Mãn, hồi lâu sau mới trả lời: “… Ưm, lễ tình nhân vui vẻ”.

– Hết ngoại truyện 4 –