Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Của Tôi Cuối Cùng Cũng Phá Sản

Chương 111: Ngoại truyện Trình Bằng x Giang Vân Gian 5

« Chương TrướcChương Tiếp »
Đây là lần đầu tiên Giang Vân Gian ngủ trên giường của Trình Bằng. Nói đúng hơn là chỉ ngủ thôi, không làm gì khác nữa.

Cậu thực sự rất trân trọng đêm nay, đã nửa tháng rồi bọn họ không gặp nhau, gần đây Trình Bằng lại rất bận rộn, không biết đến khi nào mới có thể gặp mặt lần nữa. Cậu còn nghĩ, hôm nay nhất định phải ngắm cho đủ.

Nhưng mí mắt lại hoàn toàn không nghe theo mong muốn của cậu, vừa cay vừa nặng, cậu chỉ có thể cố gắng khống chế bản thân đừng có thϊếp đi sớm quá, trong khi lắng nghe tiếng nước từ trong phòng tắm truyền ra.

Rất nhanh, cửa phòng tắm mở ra lần nữa, mùi sữa tắm như xông thẳng vào mũi. Giang Vân Gian phản ứng chậm nửa nhịp, lúc mở mắt ra thì Trình Bằng đã nằm trên giường rồi.

Giường rất rộng, hai người đàn ông cùng nằm trên đó cũng chưa chắc đã chạm được vào nhau.

Người đằng sau lưng thở đều, Giang Vân Gian trợn mắt, nằm nhích ra phía mép giường một chút, để cho chăn rơi ra đằng sau lưng mình.

Sau đó cậu lại chậm rãi nhích về phía Trình Bằng.

Cậu muốn ngủ gần Trình Bằng một chút, nhưng lại sợ lây bệnh cho hắn, cho nên chỉ có thể dùng chăn để ngăn chặn hai bên tiếp xúc. Cảm nhận được tiếng hít thở ngày càng gần ở bên tai, Giang Vân Gian nhẹ nhàng thở hắt ra, vừa muốn động đậy, người đằng sau đã có động tác.

Trình Bằng giơ tay xốc phần chăn ở giữa hai người bọn họ ra. Bàn tay lạnh lẽo của người đàn ông đặt trên eo cậu, đem cậu kéo về đằng sau.

Sau lưng bị ngực của người kia dán lên, Trình Bằng vừa mới tắm rửa xong, không mặc áo, thân trên của hắn vẫn lạnh, dù cách một lớp áo phông mỏng cũng vẫn khiến Giang Vân Gian thấy thoải mái.

Giọng nói của Trình Bằng mang theo ý cười. “Em đang làm gì?”

Thực ra hắn chưa ngủ, chống mắt nhìn người trước mặt cẩn thận nhích tới gần.

Giang Vân Gian nặng nề thở. “Em…”

“Lạnh à?” Trình Bằng lại hỏi.

Giang Vân Gian theo bậc thang của hắn mà bước xuống. “Em hơi lạnh một chút.”

Trình Bằng đem cậu ôm chặt thêm một chút, bàn tay hướng lên trên chạm vào trán của cậu. “Sáng mai nếu đầu vẫn nóng thì đi bệnh viện.”

Giang Vân Gian dịu ngoan trả lời. “Vâng. Ngài thả em ra đi, nằm gần như vậy ngài sẽ bị lây mất.”

Trình Bằng nhắm mắt. “Không phải vừa rồi em còn chủ động nhích lại đây sao?”

“Em đã cách chăn ra rồi.” Giang Vân Gian nhỏ giọng. “Xin lỗi ngài.”

Giang Vân Gian phát sốt nên người hơi nóng, Trình Bằng ôm vào thấy thoải mái vô cùng. “Được rồi, không trách em, ngủ đi.”

Âm thanh của hắn quá gần, Giang Vân Gian cảm thấy lỗ tai mình tê rần cả rồi.

Như thế này thì làm sao mà ngủ được.

Lúc Trình Bằng tỉnh lại, mặt trời của ngày mới đã mọc rồi.

Không phải hắn tự tỉnh, mà là di động ở trên tủ đầu giường cứ ong ong kêu, ồn ào đến đau cả đầu.

Hắn rũ mắt, phát hiện ra người trong ngực đã thay đổi tư thế từ lúc nào không hay, xoay về phía hắn mà ngủ, khuôn mặt dán sát ngay cằm hắn, da thịt trên người vẫn còn hơi nóng. Không thể chối được rằng Giang Vân Gian đã mang theo một khuôn mặt rất đẹp đẽ mà lớn lên, là kiểu gương mặt mà bất kì góc độ nào cũng là cảnh đẹp.

Người cũng rất ngoan, dường như chưa bao giờ biết tức giận, không biết rằng tính tình thế này ở trong giới có bị người ta bắt nạt hay không.

Trình Bằng cúi đầu, chạm nhẹ lên trán của cậu. Vẫn nóng, nhưng nhiệt độ đã giảm đi.

Điện thoại nằm trên tủ đầu giường lại vang lên. Trình Bằng nhíu mày, nửa ngồi dậy, vươn qua người Giang Vân Gian cầm lấy điện thoại trên tủ.

Điện thoại là của Giang Vân Gian, trên màn hình hiện lên cuộc gọi đến của “Bác ca”.

Trình Bằng cúp máy, đối phương lại nhất quyết không từ bỏ, Trình Bằng vừa từ chối nhận đã bị gọi lại lần nữa.

Sợ rằng có việc gì gấp, Trình Bằng đành nhấn nghe.

“Cậu đang ở đâu?” Tiếng của Bác Trấn không nhỏ, còn mang theo chút nghẹn ngào. Cũng không thể trách hắn được, mới sáng sớm đã nhận được điện thoại của trợ lý nói rằng phòng của Giang Vân Gian không có người, gọi điện không nghe nhắn tin không trả lời, khiến hắn sợ tới mức còn đang trên đường đi đến đồn cảnh sát. “Cậu không sao chứ? Có đang ở phim trường không? Anh đi tìm cậu.”

Trình Bằng giảm âm lượng trong điện thoại đi. “Em ấy đang ở chỗ tôi.”

Bác Trấn ngẩn ra, phản ứng đầu tiên chính là Giang Vân Gian bị bắt cóc. “Mày muốn bao nhiêu tiền? Chúng mày có bao nhiêu người?”

Trình Bằng xoa xoa ấn đường, nói ra tên mình.

Vài phút sau, Bác Trấn bình tĩnh lại.

“Xin lỗi Trình tổng, thực sự xin lỗi, mới sáng sớm tôi không tìm thấy người nên có chút nóng nảy.” Bác Trấn đỗ xe ở bên đường. “Ngài đang ở khách sạn nào? Để tôi đi đón cậu ấy.”

“Em ấy ở nhà tôi.” Trình Bằng nói. “Hôm nay là cuối tuần, còn bây giờ mới có 7 giờ 40 sáng.”

Bác Trấn lập tức hiểu ý hắn. “Trình tổng, trong đoàn phim thì không có cuối tuần. 8 rưỡi cậu ấy có phần diễn, bây giờ đi về vội thì vẫn sẽ bị muộn.”

Trình Bằng nhíu mày. “Em ấy đang sốt.”

“Không sao, hôm nay cũng không phải rơi xuống nước nữa.”

“Rơi xuống nước?” Trình Bằng ngước mắt ra ngoài trời, mấy ngày nay nhiệt độ giảm, buổi tối còn có gió lạnh. “Thời tiết này mà còn phải xuống nước?”

“Cũng không còn cách nào khác, đây là yêu cầu công việc. Ngài yên tâm, các cảnh hôm nay đều ở trong nhà, gió không thổi đến được.”

Trình Bằng duỗi tay về phía Giang Vân Gian, ngón trỏ chạm nhẹ lên mặt cậu, xác nhận rằng nhiệt độ trên người cậu vẫn cao. “Hôm nay em ấy xin nghỉ.”

Vẻ mặt Bác Trấn đầy khó xử, chẳng nhẽ hắn không muốn Giang Vân Gian nghỉ hay sao? Nhưng mà chưa kể đến chuyện khó nói với đạo diễn Ngô, chưa chắc Giang Vân Gian đã đồng ý. “Việc này…”

“Tôi sẽ nói với đạo diễn.” Trình Bằng lời ít ý nhiều mà kết thúc cuộc đối thoại.

Sau khi tỉnh lại Giang Vân Gian mới biết mình vừa “bị xin nghỉ”.

“Yên tâm, đạo diễn Ngô chưa nói gì cả.” Thấy cậu ngồi phát ngốc ở đầu giường, Trình Bằng nhéo nhéo vành tai cậu. “Bị bệnh là phải nghỉ ngơi, thiếu em một ngày thì đoàn phim cũng chẳng sập được.”

Nếu là ngày thường, Giang Vân Gian chắc chắn sẽ không muốn xin nghỉ. Một đoàn phim có nhiều nhân viên công tác như thế, chỉ kéo dài tiến độ một chút thôi là đã lãng phí rất nhiều thời gian rồi, vậy nên nếu không phải bị bệnh quá nặng thì cậu đều có thể chịu đựng được.

Nhưng hiện tại cậu không rảnh lo về vấn đề đó.

Cậu nắm lấy bàn tay đang rút về của Trình Bằng. “Em hôm nay có thể không về đoàn phim được không?”

Trình Bằng dừng lại, nhướn mày. “Muốn ở lại đây?”

“…Vâng.” Giang Vân Gian nói.

Trình Bằng vốn không có ý định đuổi cậu đi, nghe vậy bèn cười. “Nằm xuống đi, tôi đi gọi bữa sáng, khi nào có sẽ gọi em.”

Giang Vân Gian lại lắc đầu. “Em không ngủ nữa.”

Giang Vân Gian bước vào phòng tắm, nhìn khuôn mặt mình trong gương.

Thế mà cậu lại có thể ở lại, còn có thể ở bên Trình Bằng cả ngày.

Nhận ra điều này khiến cậu cực kỳ phấn khích, cảm giác không khoẻ vì phát sốt cũng vì thế mà bị đánh bay mất.

Rửa mặt xong, cậu gọi lại cho Bác Trấn một cuộc, giải thích đơn giản hai câu. Trở lại phòng khách, cậu thấy Trình Bằng ngồi trên ghế sofa, xem máy tính đang được đặt ở trên đùi.

“Tôi làm việc, em muốn làm gì tuỳ em.” Trình Bằng không ngẩng đầu.

Giang Vân Gian gật đầu, an an tĩnh tĩnh mà ngồi bên cạnh hắn.

Hôm nay Trình Bằng nghỉ ngơi, không xử lý công việc, có phần hợp đồng cho dự án sắp tới nên hắn chỉ ngồi xem lại một lượt. Xem xong tài liệu, hắn liếc mắt thấy người bên cạnh hai tay cầm điện thoại đang lướt bình luận của fan.

Khi hắn nhìn qua, đúng lúc nhìn thấy Giang Vân Gian mở ra một bình luận có ghi “Quái vật thẩm mỹ” của anti fan.

Dường như Giang Vân Gian đã tập mãi thành quen, tay ấn một cái đã ngay lập tức xoá bình luận kia, mặt cũng chưa hề nhăn một cái, trông có vẻ như không thèm để bụng.

Mạnh mẽ hơn hắn tưởng nhiều.

Thực ra cả ngày này hai người cũng chẳng làm gì. Đến giữa trưa, nhiệt độ trong người Giang Vân Gian lại tăng, hơi sốt nhẹ, Trình Bằng cũng chẳng thể động chân động tay với người bệnh được, hai lần bàn tay chạm đến cổ áo cậu, cuối cùng vẫn rút lại.

Hắn thì không sao, nhưng Giang Vân Gian đã bị hắn làm khó, mặt cứ đỏ rần rần lên.

Trình Bằng cảm thấy thế này không ổn. Hắn có du͙© vọиɠ với Giang Vân Gian, nếu không thì hắn cũng sẽ chẳng bao dưỡng cậu lần nữa. Thậm chí hắn còn chẳng thể nhớ được mình đã vượt qua đêm qua thế nào, nếu không kiềm được thì chỉ sợ hắn sẽ hoá cầm thú mất.

Vì thế nên buổi chiều, sau khi nhận được lời rủ rê của Kỷ Nhiên, hắn không hề nghĩ ngợi mà đồng ý.

“Chơi bóng rổ?” Giang Vân Gian ngồi trên ghế sofa, mờ mịt chớp mắt.

“Phải, tối nay người đại diện của em sẽ đến đón, trước khi đi nhớ mang theo thuốc.” Trình Bằng cởϊ áσ ngủ ra mặc bộ đồ chơi bóng vào.

Giang Vân Gian nói. “Em có thể đi cùng ngài không?”

“Em đang phát sốt.” Trình Bằng nói.

“Không còn nóng nữa mà.” Giang Vân Gian đứng dậy từ trên sofa. “Em chỉ ở bên cạnh xem thôi, nhất định sẽ không làm phiền các ngài đâu.”

“Bên ngoài rất lạnh, bọn tôi chơi ở sân bóng ngoài trời.” Trình Bằng nhíu mày.

Giang Vân Gian mở miệng định nói thêm gì đó, nhưng nhìn thấy biểu tình của Trình Bằng, cho rằng hắn thấy cậu phiền, bèn lập tức yên lặng, không dám tiếp tục xin nữa.

“Vậy… Khi nào thì ngài mới về?” Một lúc sau, Giang Vân Gian vẫn không thể nhịn được, nói. “Nếu ngài về sớm, em đợi ngài trở lại rồi em mới đi.”

Trình Bằng dừng lại động tác khoác áo. “Em chờ tôi trở lại?”

“Vâng.” Giang Vân Gian nói. “Em muốn chào tạm biệt ngài rồi mới về đoàn.”

“…”

Trình Bằng cúi đầu, kéo khoá áo khoác lên. Một lúc sau, hắn buông một tiếng thở dài, tìm một chiếc áo khoác lông vũ từ trong tủ ra, ném vào tay Giang Vân Gian. “Mặc vào đi.”

Giang Vân Gian sửng sốt, không dám hỏi nhiều, nhanh chóng mặc áo tử tế.

“Bóng thì em không thể chơi, nếu ngồi một lúc mà thấy chán hoặc lạnh thì cứ vào trong xe đợi tôi.” Trình Bằng nói. “Đeo khẩu trang kín vào, đừng để người ta nhận ra.”

Mấy năm trước Giang Vân Gian đã từng chạm mặt Kỷ Nhiên và Nhạc Văn Văn ở trong phòng làm việc của Trình Bằng cho nên cũng không cần giới thiệu nhiều.

Trên thực tế thì trong lần gặp mặt trước, Trình Bằng cũng không giới thiệu cậu với hai người họ.

Cũng dễ hiểu thôi, ai lại đi giới thiệu tình nhân của mình cho bạn bè cơ chứ.

“Cậu bây giờ nổi tiếng như vậy, thế mà lại dám đi theo Trình Bằng ra ngoài sao?” Ngồi ở trên khu khán giả, Nhạc Văn Văn nhìn cậu một cái rồi cười nhẹ. “Cậu không thấy nóng à?”

Giang Vân Gian có thể nhận ra đối phương không có ác ý, chỉ thắc mắc đơn giản mà thôi. Cậu nói. “Không sao, tôi cũng không nổi đến thế. Hôm nay bị cảm nhẹ một chút nên tôi mới mặc nhiều.”

Nhạc Văn Văn đương nhiên nhìn ra đây là quần áo của Trình Bằng. Anh nhận thấy gì đó, hai tay chống xuống mặt đất, cười cười. “Cậu đi theo Bằng Bằng lần nữa phải không?”

Giang Vân Gian chân thành thẳng thắn trả lời. “Đúng vậy.”

Nhạc Văn Văn gật đầu, ẩn ý nói. “Thật hiếm thấy.”

Chơi bóng xong, mấy người họ bàn nhau cùng đi ăn cơm tối.

Đến quán ăn, Trình Bằng nói. “Ngồi trong phòng đi, em ấy không thể ngồi ngoài được.”

Nghe lời hắn nói, Kỷ Nhiên liếc mắt nhìn Giang Vân Gian một cái, cũng không nói gì thêm.

Giang Vân Gian nhỏ giọng. “Ngại quá, đã làm phiền mọi người rồi.”

Vừa gọi món xong, cửa phòng mở ra, một người đàn ông mặc vest gọn gàng đi đến. Giang Vân Gian biết, đây là người ở bên Kỷ Nhiên hồi ở Nông Gia Nhạc.

Tần Mãn đánh tiếng chào, sau đó đi ra đằng sau Kỷ Nhiên, nâng cằm anh lên. “Chơi bóng thua à?”

“Thua cái rắm, em mà thua á?” Dường như là một người vẫn luôn đầy sức sống như thế. “Trình Bằng cộng với cả anh cũng còn lâu mới thắng được em.”

Trong suốt bữa ăn, Giang Vân Gian vẫn luôn yên lặng không nói lời nào mà động đũa, lắng nghe bọn họ nói từ chuyện làm ăn cho đến chuyện câu lạc bộ của Kỷ Nhiên, đơn giản mà thoải mái, vừa nghe đã biết họ là bạn tốt của nhau nhiều năm rồi.

Cậu còn phát hiện trên ngón áp út tay trái của Kỷ Nhiên và Tần Mãn đều cùng mang hai chiếc nhẫn nam giống hệt nhau.

Đang ăn, Bác Trấn gọi điện thoại đến. Giang Vân Gian nhận máy nói hai câu ngắn gọn, sau khi cúp máy, Trình Bằng quay đầu hỏi. “Em phải đi?”

“Vâng, tối nay có cảnh diễn.” Giang Vân Gian nhỏ giọng. “Bác ca đã ở ngoài đợi em rồi.”

“Vậy em đi đi.” Trình Bằng giơ tay chạm lên trán cậu. “Cũng hạ sốt rồi.”

Giang Vân Gian cúi đầu. “Thế còn áo khoác…?”

Trình Bằng nhẹ nhàng nói. “Cứ mặc đi, lần sau mang trả tôi cũng được.”

“Lần sau” là một từ đẹp đẽ vô cùng.

Chào tạm biệt những người còn lại xong, Giang Vân Gian xoay người đi ra khỏi phòng.

Cửa đóng lại không lâu, Nhạc Văn Văn nhịn không được nói. “Tiểu Bằng Bằng, như thế này không giống ông lắm. Không phải mấy năm trước ông từng bao dưỡng Giang Vân Gian rồi sao?”

Trình Bằng cười cười. “Có chút chuyện ngoài ý muốn nên gặp lại nhau.”

“Cứ gặp lại là để ông sẽ để ở bên người à?” Kỷ Nhiên nhướn mày. “Không phải ông bảo sẽ không ăn lại cỏ trên cùng một cánh đồng sao?”

Trình Bằng cầm lấy chén rượu đặt lên môi. “Có một vài nguyên nhân thôi.”

Cụ thế là nguyên nhân gì Kỷ Nhiên không hỏi, Trình Bằng cũng không muốn nói.

Hắn từ trước đến nay đều đi về phía trước, quả thật chưa bao giờ hứng thú với những tình nhân cũ, nhưng ngày đó gặp lại Giang Vân Gian, hắn tựa như đang gặp một con người hoàn toàn mới vậy.

Giang Vân Gian của ngày xưa chỉ chịu đựng làm tròn bổn phận, làm gì có chuyện sẽ chủ động cởi thắt lưng hắn ra, cũng chẳng có chuyện sẽ vừa nói rằng kĩ thuật của mình đã tiến bộ, lại vừa vụng về liếʍ cho hắn.

Sau đó cũng vậy, rõ ràng là đã thẹn thùng đến mức cả người đều đỏ bừng, lời nói cũng lắp bắp chẳng nói hết được một câu, vậy mà vẫn nguyện ý nghe theo lời hắn làm đủ các loại tư thế.

Nghĩ vậy, Trình Bằng không nhịn được nở nụ cười.

Nhạc Văn Văn cầm lấy chén rượu cùng hắn chạm cốc. “Được rồi, không cần biết là vì cái gì, nhưng vẫn phải chúc mừng ông cuối cùng cũng hoàn tục.

Trình Bằng cười. “Hoàn tục?”

(Hoàn tục: Khi người tu hành trở lại đời sống làm người bình thường.)

“Không phải sao?” Nhạc Văn Văn nói. “Mấy năm nay tôi còn tưởng ông đi tu đến nơi rồi, làm thằng này sợ chết khϊếp, đầu năm đi bái Quan Âm còn phải cầu riêng cho ông một mối nhân duyên.”

Trình Bằng nói. “Cảm ơn.”

Nhạc Văn Văn chống cằm. “Nhưng mà đây là ông yêu đương hay vẫn là chơi đùa thế?”

Trình Bằng. “Ông nói thử xem.”

“Tôi lại chẳng biết nói sao.” Nhạc Văn Văn nói. “Nhưng mà xem ra, Giang Vân Gian đem ông đặt lên đầu quả tim rồi.”

Trình Bằng siết chặt đôi đũa trong tay. “Cái gì?”

“Chẳng lẽ ông không nhìn ra sao?” Nhạc Văn Văn nói toẹt ra. “Giang Vân Gian thích ông.”

Trình Bằng bật cười. “Tôi cùng em ấy không phải quan hệ như thế.”

“Ông cho là không phải, nhưng chưa chắc cậu ta đã nghĩ thế.” Chuyện tình cảm của anh em, Nhạc Văn Văn cũng không muốn đề cập nhiều, nói một chút rồi chuyển đề tài.

Trình Bằng nhíu mày không nói lời nào, nhưng động tác gắp đồ ăn đã dừng lại.

Bữa cơm kết thúc, trước khi đi Nhạc Văn Văn nói. “Đúng rồi Bằng Bằng, còn chuyện này, là về Trần An, ông đã nghe gì chưa?”

Cái tên này ở trong lòng Trình Bằng đã có chút phai nhạt, hắn thanh toán tiền, sắc mặt bình tĩnh. “Không nghe.”

Đơn giản chỉ là chuyện đi tìm hắn mà thôi.

Khoảng thời gian sau khi hai người chia tay, Trần An tìm cách thông qua nhiều người để liên hệ với hắn, nhưng tất cả đều bị hắn ngăn lại.

Không muốn gặp, cũng không nhất thiết phải gặp. Hắn từ trước đến nay đều là người quyết đoán, nếu không muốn tiếp tục bên nhau thì chỉ cần dứt khoát cắt đứt là được, không có khả năng quay lại, đến cả khả năng làm bạn cũng còn xa vời.

Thấy hắn không muốn nhắc đến, Nhạc Văn Văn nhún vai, không nói nữa.

Trình Bằng ngồi vào trong xe, ném quả bóng rổ về phía ghế sau, lấy điện thoại ra mới phát hiện có tin nhắn mới.

Giang Vân Gian: Em đã về đến đoàn phim rồi, cảm ơn ngài, hai ngày nay trời lạnh, ngài nhớ mặc thêm áo nhé.

Nhớ tới lời Nhạc Văn Văn nói, Trình Bằng bỏ điện thoại xuống không trả lời.

Vài phút sau, một tin nhắn nữa lại đến, một tay Trình Bằng lái xe, tay kia cầm lấy điện thoại liếc nhìn.

Giang Vân Gian: Em sẽ chú ý thân thể, lần sau gặp lại ngài nhất định em sẽ không bị cảm nữa.

Ánh sáng nơi đáy mắt Trình Bằng không tự giác nhu hoà đi một chút, hắn buông di động, lại lái xe đi thêm một đoạn đường. Đến đoạn đèn đỏ, hắn ghé mắt nhìn cửa sổ vài lần, quay đầu lại, đèn đỏ đếm ngược vẫn là hai chữ số.

Một lúc lâu sau, hắn lại cầm điện thoại lên.

Trình Bằng: Được.
« Chương TrướcChương Tiếp »