Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Của Tôi Cuối Cùng Cũng Phá Sản

Chương 115: Ngoại truyện Trình Bằng x Giang Vân Gian 9

« Chương TrướcChương Tiếp »
Nửa đêm, Giang Vân Gian hiếm khi lại tỉnh lại.

Mọi lần mỗi khi làm xong cùng Trình Bằng, cậu đều có thể ngủ một giấc đến tận rạng sáng, bởi vì quá mệt mỏi, mà cũng quá thoải mái.

Cậu không hiểu vì sao đêm nay lại tự dưng tỉnh giấc, nhưng cậu cũng không nhanh chóng ngủ tiếp. Trong bóng đêm, Giang Vân Gian nhờ vào ánh trăng mà đánh giá người đang ngủ trước mắt.

Tuy đã lăn lộn trong giới giải trí lâu rồi, vậy mà mỗi khi cậu nhìn thấy Trình Bằng vẫn cảm thấy hắn cực kì điển trai. Không phải là vì ngũ quan, mà là chỉ cần một biểu tình hay một câu nói của hắn cũng đều toát ra vẻ đàn ông thành thục ôn nhu, cảm giác ổn trọng hơn tuổi thật, nhưng lại không hề khó nhìn.

Giang Vân Gian đột nhiên nhớ tới câu hỏi của Bác Trấn hôm nay.

Đương nhiên là Trình Bằng chưa từng cứu cậu, cũng chưa từng đập tiền vào mặt cậu – kể cả từ trước hay sau khi bao dưỡng.

Kì thật thì, loại cảm xúc “thích” này rất kì quái. Vào thời điểm mẹ cậu bị bệnh nặng, cần rất nhiều tiền mới có thể trị liệu được, là Bác Trấn đã giúp cậu liên hệ khắp nơi để tìm việc, cùng cậu vượt qua giai đoạn khó khăn. Cậu rất biết ơn Bác Trấn, thế nên sau này khi Bác Trấn thiếu người trên tay, hỏi cậu có muốn tiến vào giới giải trí hay không, cậu chẳng cần nghĩ ngợi mà gật đầu đồng ý ngay. Cậu xem Bác Trấn như là anh trai ruột, cũng như là người dẫn đường trong cuộc sống của cậu, nhưng chưa bao giờ cậu có một ý niệm nào khác.

Mà cậu với Trình Bằng, trước hai lần bao dưỡng mới chỉ có duyên chạm mặt nhau hai lần.

Lần đầu tiên là vào một ngày tuyết đầu mùa, bởi vì không kiếm được đủ tiền để chữa bệnh cho mẹ, nên hôm đó cậu phải ngồi trên chiếc ghế dài ngoài cửa bệnh viện xem tin tuyển dụng trên báo. Gọi một cú điện thoại, đối phương nghe đến tuổi tác của cậu bèn trực tiếp từ chối.

Bông tuyết rơi xuống làm ướt tờ báo, cậu dùng tay lau đi rồi lại tiếp tục vùi đầu nhấn số điện thoại.

Lại thêm một người nữa từ chối, cậu vừa cúp máy, một bóng người đột nhiên che đi tờ báo, thế giới trong mắt cậu cũng tựa như chìm vào trong bóng tối.

Cậu ngẩng đầu, là một người đàn ông mặc vest, vóc dáng thấp bé, trên tay cầm một chiếc ô màu đen.

Người nọ đưa ô cho cậu, Giang Vân Gian lúc ấy bởi vì có chút mờ mịt nên thuận tay cầm lấy. Người kia đi một lúc rồi cậu mới hồi phục được tinh thần.

Người ấy đi vào một chiếc xe ô tô màu đen, ngồi trên ghế lái. Cửa sổ xe mở ra, cậu thấy người nọ hơi cúi đầu, nói mấy câu với người đàn ông ngồi ghế sau, biểu tình cực kì cung kính.

Người đàn ông ngồi sau nghe vậy, tầm mắt vừa chuyển qua bèn chạm lấy ánh mắt của Giang Vân Gian đang ngồi trên ghế dài.

Đôi mắt của người đàn ông ấy hẹp dài, giữa mày lại mang theo nét ôn nhu, cười nhẹ với cậu như chào hỏi.

Giang Vân Gian chưa đáp lại, bởi vì cậu còn đang ngẩn người.

Mãi cho đến khi cửa kính sau của xe bị đóng lại, xe rời khỏi bệnh viện, Giang Vân Gian mới đột nhiên đứng lên. Cậu nắm chặt chiếc ô đen trong tay, bởi vì nắm rất chặt nên cậu thậm chí còn có thể cảm nhận được tiếng tim mình đập truyền ra theo lòng bàn tay.

“Thích” chính là một điều kì diệu.

Chỉ là vào một ngày tuyết rơi có người tặng cho cậu một chiếc ô. Người đàn ông ấy ngồi trong một chiếc xe màu đen, chỉ nhìn cậu đúng một lần.

Đơn giản lại trí mạng.

Lần thứ hai là tại một lễ trao giải, sau khi cầm giải thưởng tân binh, cậu bước xuống sân khấu lại vừa vặn nhìn thấy Trình Bằng đang nói chuyện phiếm với một diễn viên nam.

Bảo là nói chuyện phiếm cũng không đúng lắm, vị diễn viên nọ rơi nước mắt, như là đang cầu xin người ở lại.

Trình Bằng nói hai câu, ngữ khí rất ôn nhu, nói xong liền xoay người rời đi, vừa tới cửa đúng lúc lại đυ.ng vào cậu.

Trình Bằng mỉm cười, nói với cậu. “Chúc mừng.”

Giây phút ấy, trái tim Giang Vân Gian tựa như ngừng đập.

Sau này, thanh âm ấy thường xuất hiện trong những giấc mơ của cậu, nhưng lại toàn nói những lời hạ lưu.

Trong mơ, cậu giãy dụa, hưởng thụ, vui sướиɠ.

Sau đó, mộng đẹp đã thành sự thật.

Thu lại suy nghĩ, Giang Vân Gian cẩn thận giơ tay lên sờ khuôn mặt Trình Bằng, rồi lại dịu dàng chạm nhẹ vào đôi môi của hắn, không dám thâm nhập. Tựa như một đứa nhỏ tham ăn, chỉ rụt rè liếʍ chiếc kẹo sữa mà nó không dễ dàng có được.

—-

Trở lại đoàn phim chưa được mấy ngày, trợ lý của Trình Bằng lại tới lần nữa, lần này là mang tới ba chiếc đồng hồ.

“Trình tổng nghiện tặng đồng hồ hay sao?” Bác Trấn mở hộp ra hỏi.

Giang Vân Gian lắc đầu tỏ vẻ không biết, cúi đầu gửi cho Trình Bằng một tin nhắn.

Sau khi mở ra, Bác Trấn lấy điện thoại ra ấn một lát, một lúc lâu sau, hắn hít hà một hơi. “Đệt -”

Giang Vân Gian ngẩng đầu. “Làm sao vậy?”

Bác Trấn không nói chuyện, đưa điện thoại ra trước mặt cậu.

Trang web trên điện thoại hiện lên hình chiếc đồng hồ giống hệt với cái cậu nhận được, chính phủ niêm yết giá 178 vạn.

Giá cả như này Giang Vân Gian cũng có thể mua, nhưng nếu để làm quà tặng thì có chút quý giá.

Bác Trấn nuốt nước miếng. “Để anh tra hai cái còn lại…”

“Không cần.” Giang Vân Gian cho lại đồng hồ vào trong hộp, đậy lại. “Phải trả lại thôi, anh không cần tra nữa đâu.”

Bác Trấn buông điện thoại, nhìn chằm chằm cậu một lúc. “Không phải chứ, lần này Trình tổng… có ý gì vậy? Lần trước cũng không đến mức này đi?”

Lần bao dưỡng trước đều hoàn toàn dựa theo quy củ, trợ lý của Trình Bằng sẽ đến bàn bạc cùng cậu, cậu chọn ra mấy show, trợ lý sẽ đi xử lý, suốt cả quá trình Trình Bằng chưa từng tham dự một lần. Trong khi đó, Giang Vân Gian cũng không đòi hỏi gì ở hắn, làm cho Bác Trấn cảm thấy mình như một tú bà vô lương tâm vậy.

Hơn nữa, cứ coi như là đột nhiên Trình Bằng có hứng thú đi, tự nhiên tặng đồng hồ trăm vạn thì cũng quá xa xỉ rồi.

Giang Vân Gian nhấp môi, sau đó mới trả lời. “Em không biết.”

Di động rung một chút, có tin nhắn trả lời trên WeChat.

Giang Vân Gian: Trình tổng, đồng hồ này là?

Trình Bằng: Có thích không?

Giang Vân Gian: Quá quý giá, em không thể cầm được.

Trình Bằng: Không phải là em thích đeo đồng hồ tôi tặng sao?

Tâm tư nhỏ bé bị vạch trần, vành tai Giang Vân Gian đỏ lên.

Giang Vân Gian: Vâng, em rất thích.

Giang Vân Gian: Nhưng vẫn quá quý giá.

Trình Bằng: Lương một năm của em bao nhiêu? Thế này mà đã quý?

Giang Vân Gian: Nếu là quà tặng thì thật sự rất quý.

Trình Bằng: Cầm đi, em có thể báo đáp bằng những lần khác.

Giang Vân Gian: …

Giang Vân Gian: Ngài muốn em báo đáp ngài thế nào?

Trình Bằng nhìn tin nhắn, cảm thấy đánh chữ thực sự không tiện bèn trực tiếp gọi điện qua.

Hắn cười nhẹ. “Nhất định muốn tôi phải nói rõ?”

Giang Vân Gian vội vàng trốn đến phòng thay quần áo, xin tha. “… Đừng mà, lát nữa em còn phải làm việc nữa.”

“Em nghĩ tôi không muốn cho em làm việc?” Nghe được âm thanh của cậu, Trình Bằng cảm thấy thể xác và tinh thần đều thả lỏng không ít. “Mấy thứ kia tặng cho em thì chính là của em, em muốn thì đeo, không muốn thì bỏ đi, cũng không cần báo lại cho tôi.”

Giang Vân Gian cứng họng. “Làm sao em có thể bỏ đi được?”

Trình Bằng nói. “Vậy thì đeo đi.”

Bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, nhân viên công tác giục cậu đi đóng phim.

Trình Bằng nghe thấy được. “Em đi đi, tôi cúp máy đây.”

“Đợi đã.” Giang Vân Gian vội gọi lại hắn. “Thứ bảy tuần sau ngài có rảnh không?”

Trình Bằng liếc nhìn lịch. “Có khả năng có bữa tiệc.”

Giang Vân Gian do dự. “Em có thể đi tìm ngài không?”

Trình Bằng đóng văn kiện lại. “Là tiệc liên quan đến công tác.”

“Không phải, ý em là… giữa trưa em sẽ đi tìm ngài.” Thanh âm Giang Vân Gian nhỏ một chút. “Chúng ta có thể ở đến chiều, buổi tối em sẽ đi ngay.”

Dính người như vậy?

Trình Bằng muốn cười, nhưng lại sợ Giang Vân Gian xấu hổ bèn nhịn cười mà nói. “Em muốn đến thì cứ đến, tôi cho người đón em.”

“Không cần, em muốn tự đi.” Giang Vân Gian vội nói. “Vậy thứ bảy tuần sau gặp lại ngài.”

Đoạn thời gian tiếp theo, việc quay chụp của đoàn phim quá nhiều, bởi vì mấy ngày nữa tuyết sẽ rơi nên đạo diễn Ngô muốn quay xong mấy cảnh xuân hạ trước khi có tuyết.

Cũng may là phim cổ trang nên không cần phải mặc áo ngắn tay, diễn viên nam còn đỡ, chứ diễn viên nữ lại không ổn cho lắm, phải mặc đồ lộ vai. Quay xong một cảnh, nữ chính chịu không được mà đi về phòng nghỉ để sưởi ấm. Giang Vân Gian tiến lên cùng đạo diễn Ngô thương lượng.

“Lại muốn xin nghỉ?” Ngữ khí của đạo diễn Ngô vẫn như mọi ngày. “Cậu từ lúc vào đoàn đến nay đã xin nghỉ hai ba lần rồi. Tiểu Gian, như thế này không được.”

“Cháu xin lỗi.” Giang Vân Gian cũng không lui bước, lấy ra lịch quay phim. “Đạo diễn Ngô, ngài xem, đây toàn là cảnh diễn đêm, cháu đã tăng ca quay phim nhiều hôm rồi. Còn nhân viên công tác… Cháu nguyện ý thêm tiền tăng ca cho họ, ngài xem có được không?”

Đạo diễn Ngô quay đầu nhìn cậu. “Có việc gấp?”

“Vâng.” Giang Vân Gian châm chước nói. “Chuyện rất quan trọng.”

Đạo diễn Ngô biểu tình lạnh nhạt vừa rồi, cười. “Yêu đương?”

Giang Vân Gian tựa như bị dẫm lên đuôi, há miệng một lúc mới trả lời. “A, không phải… không… phải yêu đương…”

“Được rồi được rồi, ta biết, đều là người từng trải mà.” Đạo diễn Ngô cầm bảng lịch trình, trầm tư một lát. “Thôi vậy, nhưng mà đây là lần cuối cùng, phần quay tiếp theo rất gấp, ta sẽ không đồng ý cho cậu lần nữa đâu, cậu phải hiểu điều đó.”

Giang Vân Gian cảm kích nói. “Cảm ơn ngài.”

Vài ngày sau, khi Bác Trấn nghe được yêu cầu của Giang Vân Gian, cằm muốn rớt xuống đất. “Cái gì cơ? Cậu nói lại xem nào, cậu muốn mua đồng hồ nào cơ?”

Giang Vân Gian không dài dòng, trực tiếp cho hắn xem ảnh.

“Đồng hồ này mẹ nó hơn tám trăm vạn!” Bao nhiêu lời thô tục Bác Trấn đều phun ra, không phải là hắn làm lố nhưng mà giá cả thế này thì hơi quá rồi. “Cậu mua cho ai?”

Giang Vân Gian cũng không gạt hắn. “Mấy ngày nữa là sinh nhật anh ấy rồi.”

… Bảo sao dạo này đêm nào Giang Vân Gian cũng quay đến 2, 3 giờ sáng, còn nhất định muốn xin nghỉ ngày thứ bảy.

“Các người tặng đồng hồ đến nghiện rồi à? Đổi thứ khác không được chắc?” Bác Trấn nói.

Giang Vân Gian có chút ngượng ngùng. “Em không biết còn có thể tặng được cái gì nữa.”

“Cà vạt, khuy măng sét, thắt lưng đều được.” Bác Trấn lập tức đề cử. “Anh biết một cửa hàng làm theo yêu cầu, một chiếc khuy măng sét theo yêu cầu chỉ cần mười vạn, độc nhất vô nhị.”

Giang Vân Gian hơi trầm ngâm. “Cũng không tệ.”

“Đúng không? Để anh giúp cậu liên hệ.”

“Được, tiện anh mua luôn đồng hồ nhé.”

“?”

“Em tặng cả hai.” Giang Vân Gian cười. “Cảm ơn anh, em chỉ sợ anh quên mất đồng hồ.”

Bác Trấn bật thốt lên. “Coi như anh xin cậu, cậu nhìn lại thân phận của mình một chút được không? Quan hệ của hai người là bao dưỡng, hắn mới là kim chủ, cậu không cần phải cho hắn tiền…”

Lời vừa mới nói ra, hắn liền cảm thấy không ổn, vội vàng dừng lại.

Giang Vân Gian rũ mắt, nụ cười phai nhạt đi một chút.

Bác Trấn hận không thể cho mình một cái tát, thật là lắm miệng mà. “Thôi… Kỳ thực thì ít ra Trình Bằng đối với cậu cũng tốt, các người đã ở cùng nhau hai tháng rồi đi?”

“Vâng.” Giang Vân Gian đưa điện thoại cho hắn. “Giúp em mua nhé anh, vất vả cho anh rồi.”

Bác Trấn. “Được, anh coi như đời trước cậu thiếu nợ hắn, đời này cậu đầu thai chuyển kiếp trả cho hắn. Anh giúp cậu mua, xong chưa?”

“Không có gì thiếu nợ hết, là em đơn phương muốn làm việc này.” Giang Vân Gian cười nói. “Cảm ơn anh.”

Hôm nay là thứ bảy, Giang Vân Gian hẹn với thợ trang điểm từ sáng sớm. Thợ trang điểm hơi ngạc nhiên, vì có khuôn mặt đẹp nên ngày thường trừ khi có hoạt động bên ngoài thì Giang Vân Gian hầu như không thích trang điểm.

“Đi sự kiện gì à?” Thợ trang điểm hỏi.

Giang Vân Gian dừng một chút, một lúc sau mới nói. “Đi việc quan trọng của riêng em thôi.”

Thợ trang điểm gật đầu. “Đã rõ.”

Trang điểm xong, Giang Vân Gian tạm biệt thợ trang điểm, mang theo bánh kem vừa mới mua cùng quà tặng ra khỏi nhà.

Thời tiết càng ngày càng lạnh, cậu trang điểm xuất chúng, dù đeo cả khẩu trang lẫn kính râm cũng vẫn rất bắt mắt, nhưng cậu không thèm để ý, bước tới chiếc xe đang chờ sẵn.

Trợ lý quay đầu lại nói. “Anh, tuyết sắp rơi rồi đấy, anh mặc thế này không sợ lạnh à?”

Giang Vân Gian hỏi một đằng trả lời một nẻo. “Cậu nói hôm nay có thể có tuyết rơi ư?”

Trợ lý sửng sốt, nhìn nhiệt độ bên cạnh vạch xăng. “Hai ngày nay theo dự báo thì đáng lẽ tuyết rơi từ hôm qua rồi, thế mà lại vẫn chưa thấy rơi.”

Giang Vân Gian nói. “Lái xe đi.”

Cậu hẹn với Trình Bằng lúc 12 giờ trưa, nhưng cậu ra khỏi nhà sớm, khi đến khu nhà của Trình Bằng thì mới vừa đến 11 giờ.

Giang Vân Gian bảo trợ lý dừng xe ở trước cửa hàng tiện lợi.

“Anh, để em đưa anh đến cổng đi, anh thế này rất dễ bị nhận ra.” Trợ lý mở cửa sổ xe nói.

“Không cần, cuối tuần ở đây không có nhiều người, cậu cứ về đi.” Giang Vân Gian nhỏ giọng. “Vất vả cho cậu rồi.”

Trong nhà Trình Bằng vẫn còn đủ đồ, không nhất thiết phải qua cửa hàng tiện lợi làm gì cả, nhưng không để trợ lý đến nhà của Trình Bằng cũng là vì lo đối phương sẽ phát hiện điều gì đó.

Cẩn thận vẫn hơn.

Cậu đi đến nhà Trình Bằng, dọc đường đều suy nghĩ liệu mình tự tiện tới sớm có làm phiền hắn không.

Đi đến chỗ rẽ, cậu do dự, vẫn là nên nhắn tin hỏi một cái.

Cậu để bánh kem xuống mặt đất lấy điện thoại, sợ không tiện nên găng tay cũng tháo, bàn tay lộ ra trong không khí thật lạnh lẽo.

Vừa mở khung thoại, cậu liền nghe thấy một tiếng ho khan nhỏ từ trước mặt truyền đến.

Giang Vân Gian theo bản năng ngẩng đầu, phát hiện có một nam sinh đứng trước cửa nhà Trình Bằng.

Nam sinh ăn mặc đơn giản, quần jean, giày chơi bóng, trên vai còn đeo ba lô, nhìn qua thực trẻ tuổi.

Giang Vân Gian đã từng gặp cậu một lần ở Nông Gia Nhạc hai năm trước, lúc ấy chàng trai ngồi bên cạnh Trình Bằng, biểu tình buồn tủi, khuôn mặt đáng thương. Mà Trình Bằng khi ấy vẫn luôn cố ý mà như vô tình để ý cậu ta, cả khi chơi vật tay với mình cũng dường như muốn qua cậu để nhìn người phía sau.

Động tác của cậu cứng đờ, theo bản năng tắt điện thoại đi, đầu không thể phản ứng một chút nào.

Nam sinh ấn vài cái lên chuông cửa, tim Giang Vân Gian theo đầu ngón tay cậu mà nảy lên, lúc nhanh lúc chậm.

Cạch một tiếng, cửa mở.

Giang Vân Gian chật vật trốn sau tường, cậu hoảng sợ chớp mắt vài cái, sau đó cúi đầu đem phần hộp bánh bị lộ ra kéo vào trong.

Không biết qua bao lâu, cậu mới cẩn thận dò đầu ra để nhìn.

Trình Bằng mặc một bộ quần áo ở nhà màu xám, sắc mặt nhàn nhạt nhìn nam sinh.

Nam sinh cúi đầu, lời nói tựa như rất khó để mở miệng, còn giơ tay lau nước mắt một chút, cuối cùng lấy ra một chiếc bánh kem ở trong ba lô. Bánh rất nhỏ, chưa bằng một phần tư cái của Giang Vân Gian.

Cậu không nghe được đoạn đối thoại của hai người.

Cậu nhìn Trình Bằng chằm chằm, không dám chớp mắt một giây nào.

Chỉ thấy Trình Bằng trầm mặc, lẳng lặng lắng nghe người trước mặt nói xong. Một lúc sau, hắn mới buông một tiếng thở dài.

Sau đó hắn nghiêng mình, nhường cho người trước mặt một lối đi.

Nam sinh vội vàng theo lối đi kia mà đi vào nhà.

Cửa lớn đóng lại, phát ra một tiếng động nhỏ, ngăn cách hoàn toàn thế giới của hai người họ ở bên trong.

Giang Vân Gian mờ mịt đứng tại chỗ, lập tức không biết mình muốn làm gì tiếp theo.

Trình Bằng đã có bánh kem, vậy hắn còn muốn cho cậu vào nữa khong?

Giang Vân Gian đứng trong gió lạnh một lúc lâu cũng chưa thấy ai bước ra ngoài. Vài giây sau, cậu cảm thấy mu bàn tay của mình thứ gì đó lạnh lẽo chạm nhẹ vào.

Nhìn lên, vài chấm nhỏ màu trắng bay xuống trước mặt cậu.

Tuyết rơi rồi.

Là tuyết mà cậu đã xem đi xem lại dự báo thời tiết rất nhiều lần, là tuyết rơi vào đầu mùa đông mà cậu luôn mong đợi, đợi được đến đúng ngày hẹn.

Giang Vân Gian cúi đầu nhìn bông tuyết nhanh chóng tan ra trên mu bàn tay mình, mang theo lạnh lẽo lan ra hết chân tay, lạnh đến mức cả lục phủ ngũ tạng của cậu cũng đều đau.
« Chương TrướcChương Tiếp »