Chương 5: Đề Tố

Ảnh Vân đi rồi, Hạ Khiêm ngồi trên ghế lại bắt đầu bấm bút bi, cơ mặt cậu đơ cứng, khóe mắt bắt đầu giật liên hồi không thể tự chủ. Hạ Khiêm nhìn thấy bức tường và đồ vật đang dần uốn éo, mọi thứ cuối cùng bện xoắn vào nhau thành hình thù một cây kẹo cầu vòng mà lúc nhỏ cậu vô cùng thích ăn. Tiếng bấm bút ngày một dồn dập, kèm theo bên tai cậu là tiếng quát tháo của ba.

“Mày có ngừng ngay đi không? Sao suốt ngày mày cứ ở đó bấm bút, bấm, bấm mãi thế hả?”

Hạ Khiêm sợ hãi trong vô thức nói:

- Con…con xin lỗi…con xin lỗi…

“Tại sao mày mãi không tập trung được? Tại sao mày học kém hơn bạn bè mình? Tại sao mày cứ hết chạy đầu này lại tới đầu kia không ngồi im một chỗ được? Ai nói chuyện trực tiếp trước mặt mày, mày đều không tiếp thu được, thầy cô giảng bài mày cũng nghe không hiểu. Mày có bị đần không? Có bị thiểu năng hay gì không? Tao chỉ có một đứa con trai, ấy vậy mà lại sinh ra thứ ẻo lả đần độn này!”

Hạ Khiêm run rẩy nhìn thấy bóng ba cậu ngồi sừng sững trước sofa, trước mặt như có làn sương mờ ảo khiến cảnh vật càng mông lung không rõ ràng, khi sương dần tan cậu mới có thể thấy rõ gương mặt người đàn ông đáng lẽ đã chết hơn mười năm trước. Gương mặt ông ta méo mó, máu nhầy nhụa nhiễu ra từ cái mũi biến dạng và khuôn miệng bị xé rách, răng trắng nhuộm máu đỏ vẩu ra, mắt cũng trồi ra một bên trông như bất cứ lúc nào cũng có thể rớt xuống. Trạng thái y hệt lần cuối cùng mà Hạ Khiêm nhìn thấy ở trong Rừng Cú, ông ta bị một đám cú lợn mổ đến chết, dù cậu có nói cho cảnh sát biết sự thật nhưng không mấy ai tin, sau cùng người ta chỉ có thể kết luận rằng do hổ tấn công, có lẽ họ cho rằng một cái kết luận qua loa nhưng hợp lí còn hơn một sự thật hãi hùng nhưng khó chấp nhận.

Hạ Khiêm run rẩy, mồ hôi nhiễu nhại khắp gương mặt trắng bệt của cậu. Ba cậu đứng dậy, ông ta từng bước đi tới trước mặt Hạ Khiêm, cậu không dám nhìn thẳng, chỉ có thể gục mặt nhìn chiếc áo thun màu mạ non nhuộm đỏ một mảng lớn trước ngực, chiếc quần jean cũ bạc màu rách gối và một đôi dép da quai chéo sờn màu. Hạ Khiêm khóc nấc lên, như những lần trước kia ba cậu nhìn thẳng vào mặt cậu và bắt đầu mắng nhiếc. Nhưng lần này cậu lại không nghe thấy tiếng mắng nữa, một bàn tay lạnh ngắt nhét chiếc bút bi vào tay Hạ Khiêm, giọng nói ấm trầm quen thuộc thì thào bên tai cậu.

- Em muốn bấm bút thì cứ bấm, mọi thứ em muốn làm em cứ làm, không sao cả!

Mùi hương nhẹ nhàng quen thuộc thổi qua chóp mũi, Hạ Khiêm chợt nhận ra đó không phải là ba mình.

- Đề Tố!!

Hạ Khiêm choàng tay ôm chặt lấy người trước mặt, một bờ vai trưởng thành mang theo cảm giác vững chãi và đáng tin, mái tóc đen tuyền mượt mà còn vươn mùi xà phòng dễ chịu, trong mọi giấc mơ từ hai năm đổ lại cậu luôn ao ước một lần nữa được đan những ngón tay vào. Hạ Khiêm vui sướиɠ ôm chặt người nọ như sợ lỡ như người này vụt khỏi bàn tay mình mà lần nữa biến mất.

- Anh đã đi đâu? Em không tìm được anh, em đã cố rất nhiều lần…nhưng mỗi lần đều vậy…em không thể tìm được anh…



Người nọ vuốt lưng cậu, bàn tay anh ta to lớn, những ngón tay suôn dài vuốt ve trên lưng cậu nhưng không để lại chút hơi ấm nào.

- Hạ Khiêm, em phải sống thật tốt, đừng sợ hãi. Em chỉ cần biết em là thực, những thứ khác là giả, vì chúng là giả nên mới bám víu vào em, em phải biết khống chế biến chúng thành của mình.

Hạ Khiêm lắc đầu, cậu vùi mặt lên bả vai người kia, hít một hơi thật sâu.

- Không có anh, em không làm được gì cả…Đừng đi nữa được không?

- Anh xin lỗi…

Người kia nhẹ nhàng buông Hạ Khiêm ra, lúc này cậu mới bất giác nhận ra gương mặt bạn trai mình ấy vậy lại là một con cú lợn khổng lồ với bộ lông màu trắng, đôi mắt vàng tròn xoe đang nhìn mình chăm chú, nó niễng đầu 90 độ kêu lên một tiếng rợn người.

- Này anh trai! Ổn không vậy? Anh đứng ngẩn người ở đó được năm phút rồi đấy!

Hạ Khiêm sực tỉnh phát hiện mình đang đứng trong siêu thị, một tay cầm giỏ đồ, toàn là món có thể tích trự trong tủ lạnh, tay kia cậu cầm một bánh xà phòng trước một kệ hàng bán toàn xà phòng tắm. Người vừa hỏi là một nhân viên kiểm kho, cô ta thấy Hạ Khiêm như vậy thì lấy làm lo lắng hỏi. Hạ Khiêm lúc này sực tỉnh vừa bỏ bánh xà phòng kia trở lại kệ hàng vừa lắc đầu đáp:

- Tôi không sao!

Hạ Khiêm không mua xà phòng nữa, chỉ mua những thứ có thể tích trữ trong tủ lạnh ăn dần trong mấy ngày mưa bão dồn dập này. Cậu vừa đi vừa lẩm bẩm nói:

- Tra nam, tôi không tin không có anh tôi sẽ chết được!