Chương 14: Quá khứ ly kỳ

Type: Quỳnh Bùi

Tôi vốn tìm một khách sạn ở gần đỏ để vào nghỉ tạm, nhưng Tôn Kim Nguyên

lại nói bây giờ chúng tôi cần hành sự kín đáo, không nên xuất hiện ở

những chốn đông người, thế là đành nhờ Vương Tiên Dao tìm chỗ ở giúp.

Chúng tôi được đưa tới một ngôi nhà nhỏ trông cực kỳ cổ kính với tường

xanh ngói vàng, cửa gỗ rêu phong, áng chừng ít nhất cũng phải có một

trăm năm lịch sử.

Tôi ngạc nhiên nói: “Ngôi nhà này mà nhỏ hơn

chút nữa chắc là có thể mang đến Thư Cổ Trai của cậu để bày như một món

đồ cổ rồi đấy. Bây giờ đang lúc thị trường chứng khoán không ngừng lao

dốc, giá nhà thì cao chót vót không chịu hạ, sao đội phá dỡ nhà lại để

nguyên cho nó ở đây nhỉ? Xem ra cậu quả là không đơn giản chút nào!”

Vương Tiên Dao cười, nói: “Căn nhà này có từ thời ông nội của ông nội tớ rồi. Hồi nhỏ tớ cũng từng sống ở đây một thời gian, nhưng về sau có một ông

thầy phong thủy nói là không thể để tớ ở đây tiếp được, thế là gia đình

tớ liền dọn ra ngoài, căn nhà này được giao lại cho chú tớ. Năm năm

trước, gia đình chú tớ chuyển tới vùng duyên hải làm việc, thế là căn

nhà này bị bỏ hoang. Hai năm nay, chính quyền đã có kế hoạch xây dựng

một khu dân cứ mới ở nơi này, nhưng mãi đến tận bây giờ vẫn chưa quy

hoạch xong.”

Tôn Kim Nguyên nói: “Miếng đất này diện tích không

nhỏ, nếu rơi vào diện quy hoạch thì cậu sẽ giàu to đấy! Có điều tớ nghe

nói những ngôi nhà cũ thường có ma, e rằng nơi này cũng chẳng được yên

ổn lắm đúng không? Nhìn thoáng qua khung cảnh ở đây, sân rộng mà cửa

hẹp, phòng lớn mà cửa sổ nhỏ, ánh sáng không đủ, u ám ẩm ướt, thực là

một nơi quá tuyệt vời cho ma quỷ ẩn náu. Còn hai cây hòe trong sân kia

nứa, không biết là ai đã trồng thế nhỉ? Hòe tức mộc quỷ(*), là vật dễ

dẫn yêu ma quỷ quái tới nhất, người ta tránh đi còn không kịp, tớ chưa

từng nghe nói có ai lại đi trồng nó trong nhà cả, thật là lạ lùng!”

(*) Chữ “hòe - 槐” do chữ “mộc - 木” và chữ “quỷ -鬼” ghép thành.

Vương Tiên Dao ngạc nhiên nói: “Khá lắm Tôn Kim Nguyên, không ngờ cậu

cũng có bản lĩnh ghê đấy, ngay đến việc này mà cũng có thể nhìn ra được. Hồi tám, chín tuổi, tớ từng bị bệnh nặng. Trong thời gian đó, mỗi lần

đi ngủ đều nằm mơ thấy một giấc mơ giống hệt nhau. Trong mơ, tớ bị bắt

vào trong một hang động sâu thăm thẳm, trong hang có vô số loại yêu ma

quỷ quái, bọn chúng bắt rất nhiều người về, nhốt tớ và những người ấy

vào một chiếc l*иg sắt. Sau đó, tớ nhìn thấy mấy kẻ ăn mặc như là binh

sĩ thời cổ đại, bọn họ gϊếŧ chết hai người ngay trước mặt tớ, thủ đoạn

tàn nhẫn vô cùng, trong đó có một người bị lột da, người còn lại thì

tùng xẻo đến chết. Người bị tùng xẻo kia chết thảm lắm, thịt trên người

bị cắt đi từng chút từng chút một, những miếng thịt mỏng bị cắt ra còn

được để vào trong một cái đĩa lớn. Khi đó, tớ có thể nghe thấy hết sức

rõ ràng tiếng kêu đau khổ của người chết, trong lòng vô cùng sợ hãi

nhưng không biết vì sao mà bất kể quay đầu về hướng nào, tớ cũng vẫn có

thể nhìn thấy tất cả, dù có nhắm mắt lại cũng chẳng ích gì.

Cuối

cùng thì đến lượt tớ, tớ trị trói trên một chiếc bàn gỗ, nhưng điều kỳ

lạ là linh hồn tớ lại như đã rời khỏi thân thể, cứ thế bay lững lờ giữa

không trung, tận mắt nhìn bản thân ở phía dưới không ngừng giãy giụa.

Sau đó, tớ nhìn thấy mình bị móc tim ra, máu tươi chảy lênh láng khắp

mặt đất, quả thực vô cùng đáng sợ, thế là không kìm được hét to mấy

tiếng. Sau khi tỉnh lại thì phát hiện toàn thân mình đã đầm đìa mồ hôi.

Mỗi lần đi ngủ đều gặp phải chuyện như vậy làm thần kinh bị giày vò thê

thảm. Tớ dần dần chẳng thiết ăn uống gì nữa, thân thể tiều tụy đi nhiều, thậm chí đến cuối cùng còn chẳng có sức mà xuống giường nữa.

Một hôm, có một ông thầy phong thủy đi ngang qua nhà tớ, khi đó, ông nội tớ vẫn chưa qua đời, mà ông lại khá mê tín, cho rằng có lẽ thầy phong thủy có thể cứu được tớ, liền mời ông ta vào nhà, nhiệt tình tiếp đãi. Sau

khi cơm nước xong xuôi, ông thầy phong thủy đo chẳng chờ ai nói gì đã

lẳng lặng cất bước đi về phía phòng tớ, miệng thì lầm rầm niệm chú không ngừng, sau đó lấy từ trong túi ra một tấm bùa hộ thân treo lên người

tớ. Trước khi đi, ông ta còn dặn dò cha tớ là mau mau chuyển nhà, tốt

nhất là hãy chặt luôn hai cây hòe ở ngoài sân đi. Cha tớ chỉ thoáng do

dự, thế rồi nhanh chóng chuyển nhà đến chỗ ở bây giờ, không lâu sau thì

bệnh của tớ khỏi hẳn, chuyện chặt cây cũng vì thế mà bị gác qua một

bên.”

Tôn Kim Nguyên nói: “Thì ra cậu còn từng trải qua một

chuyện như vậy nữa, thế mà trước đây tớ chưa từng nghe cậu kể. Đúng là

ly kỳ quá! Ngôi nhà này đã bị bỏ hoang mấy năm, chỉ e âm khí lại càng

nặng hơn, may mà bọn tớ chỉ ở đây mấy ngày, chắc là không có vấn đề gì

lớn đâu.” Nói rồi liền đưa tay đẩy cửa phòng. Cửa phòng vì lâu ngày phải chịu gió xối nắng thiêu, lại không được sửa chữa, thế là “bộp” một

tiếng, một mảnh gỗ rơi ra, từ bên trong còn bay ra một thứ mùi ẩm mốc

cực kỳ khó ngửi.

Tôi ngẩng đầu nhìn vào trong nhà, thấy bầu không khí đã lâu rồi không lưu động, do đó tụ cả vào một chỗ, có thể nói là

chướng khí mịt mù, mạng nhện giăng khắp nơi. Tôn Kim Nguyên chạy đi kiếm lấy một cây sào trúc về, sau đó đi trước mở đường cho chúng tôi. Vào

bên trong, chỉ thấy trên mặt đất vương vãi đầy những đồ vật cũ kỹ mà chủ nhân của ngôi nhà khi dọn đi không mang theo, hai chiếc sofa nằm lặng

lẽ bên dưới bức tường phía bên phải, chiếc bàn bát tiên bị mối mọt đυ.c

khoét chỉ còn lại ba chân giống như một vị quý nhân địa vị cao với, ngạo nghễ tọa lạc ngay chính giữa phòng khách.

Cuối cùng hai chúng

tôi lựa chọn gian phòng ở mé bên để nghỉ lại. Nơi này so với phòng khách thì sạch sẽ hơn nhiều, bên trong có một chiếc giường đôi đóng bằng gỗ

lim, phía đối diện đặt một chiếc tủ đứng sơn màu đen, hai mé bên dán hai bức tranh nguệch ngoạc do trẻ con vẽ, chắc là do em họ hoặc cháu của

Vương Tiên Dao để lại. Trên tủ vẫn còn nguyên khóa, chẳng biết là bên

trong có chứa thứ gì.

“Cũng không đến nỗi quá tệ.” Tôn Kim

Nguyên tỏ ra khá hài lòng, đi lên phía trước đẩy cửa sổ ra, gió mát lập

tức thốc vào phòng không ngớt. “Cứ để cho gió xối hết mùi ẩm mốc đi,

chiều nay chúng ta có thể dọn vào đây ở được rồi.”

Trưa hôm đó,

chúng tôi dùng bữa trong một nhà hàng cao cấp trên phố đi bộ, Vương Tiên Dao nói bữa cơm này là để tẩy trần cho chúng tôi, đồng thời cũng là

tiếng kèn báo hiệu cho cuộc chiến sắp tới. Dùng bữa xong thì đã hơn bốn

giờ chiều, đến khi chúng tôi ôm chăn chiếu từ nhà Vương Tiên Dao đến căn nhà nhỏ kia thì trăng đã mọc từ lâu. Vương Tiên Dao chỉ ở lại đó một

lát rồi quay về nhà.

Căn nhà này vốn cũng có điện nhưng do nhiều

nưm không dùng nên đã bị cắt từ lau, bây giờ đêm đến thực là tối tăm mù

mịt. May mà Vương Tiên Dao còn để lại cho chúng tôi một chiếc đèn pin,

thêm vào đó, vừa rôi tôi đã mua được mấy cây nến trong một cửa hàng ven

đường, chắc cũng đủ cầm cự trong vòng một đêm.

Sau khi nằm lên

giường, Tôn Kim Nguyên kể lại cho tôi nghe quá trình cậu ta gặp được

thầy phong thủy kia và bái ông ta làm sư phụ: “Sau khi tốt nghiệp, tớ

vào làm trong công ty của bố tớ. Về sau, có một quãng thời gian, tâm

trạng tớ rất tệ, thế là chẳng tha thiết đi làm gì nữa, suốt ngày rượu

chè lướt khướt. Có một hôm, tớ uống say, chẳng biết thế nào lại lái xe

ra ngoài thành phố, thế rồi xe đột nhiên chết máy, tớ đã dùng đủ mọi

biện pháp mà vẫn chẳng thể khởi động lại được. Lúc ấy tớ nghĩ tới việc

gọi điện thoại nờ người đến giúp nhưng lôi điện thoại ra thì mới phát

hiện không có tín hiệu, thậm chí ngay đến số 112(*) cũng không gọi được. Rơi vào tình cảnh đó, tớ chỉ có hai sự lựa chọn, thứ nhất là ngồi yên

trong xe chờ người đi qua hoặc là chờ đến khi trời sáng rồi tính tiếp,

thứ hai là tự mình đi tìm người giúp đỡ. Sau một hồi do dự, cuối cùng tớ lựa chọn biện pháp thứ hai.

(*) “112” là số điện thoại khẩn cấp

dành cho các điện thoại GSM, hoàn toàn miễn phí, thường thì có thể gọi

được ngay trong tình huống khắp lắp thẻ sim.

Đó là một buổi đêm

mùa đông, tớ co ro cúm rúm đi trên đường, vậy mà suốt nửa tiếng sau vẫn

chẳng gặp được một ai, cũng không nhìn thấy bất kỳ thôn xóm nào. Cuối

cùng, tớ mệt đến nỗi bắt đầu cảm thấy đầu choáng mắt hoa, dần dần phát

hiện con đường phía trước càng lúc càng rộng rãi, càng lúc càng sáng tỏ. Tớ có cảm giác mình đang ở trên một quảng trường lớn, mặt đất là một

tấm gương bóng loáng khổng lồ. Nơi đó không có trời cũng không có đất,

chỉ có tớ và tấm gương chẳng biết là rộng đến chừng nào kia thôi, thế

giới thì dược chia ra làm hai nửa, tớ có thể nhìn thấy rõ ràng cái bóng

của mình đang lững lờ đi lại ngay bên dưới tấm gương. Lâu dần, trong đầu tớ tự dưng sinh ra ảo giác, chẳng biết đâu mới thực sự là mình. Tớ vô

cùng lúng túng, nỗi sợ hãi không ngừng trào lên.

Chính vào lúc

này, tớ nhìn thấy một vật thể khác đang di chuyển về phía mình, đến gần

rồi mới nhìn ra đó là một ông già, nhưng điều kỳ lạ là ông già đó rõ

ràng cũng đi trên tấm gương như tớ, nhưng tớ lại không nhìn thấy cái

bóng của ông ta, điều này làm tớ lập tức tỉnh táo trở lại từ trong cơn

mê ảo. Ông già đó đi tới bên cạnh tớ, đưa tay vỗ vào vai tớ, hỏi tớ là

có phải đã bị lạc đường rồi không. Mãi tới lúc này, tớ mới giật mình

phát hiện mình đã đi vào một khu rừng, dựa vào ánh trăng dìu dịu còn có

thể nhìn thấy không xa phía trước là một nghĩa địa âm u. Tuy tớ không

thể xác định được thân phận của ông già đó nhưng dù gì ông ta cũng đã

cứu tớ, cho nên tự nơi đáy lòng tớ vô cùng cảm kích ông ta. Đêm đó, tớ

và ông già quay về trong xe của tớ, trò chuyện suốt đêm, thế rồi tớ mới

hay ông ta là một thầy phong thủy. Về sau quan hệ giữa tớ và ông ta tốt

dần lên, mà tớ vốn có hứng thù với những thứ như phong thủy, tướng số,

thế là liền bái ông ta làm sư phụ, đến nay đã được tám, chín năm rồi.”

Nghe Tôn Kim Nguyên kể lại quá trình bái sư ly kỳ ấy, tôi bất giác thầm cảm

khái, còn quãng thời gian cậu ta rượu chè bê tha kia thì tôi cũng biết.

Khi đó, vì chuyện Vương Tiên Dao đi lấy người khác mà cậu ta vô cùng

phiền muộn, nên mới mượn rượu giải sầu. Tiếp đến, chúng tôi lại tán gẫu

với nhau đủ thứ chuyện trên trời dưới biển, rồi bất giác chìm vào giấc

ngủ say từ lúc nào chẳng hay.