Chương 12: Wechat

Bộ phận kế hoạch nhất trí rằng thiết kế của "Trường Duyệt" rất độc đáo. Mùi hương bốn mùa có thể chia ra làm bốn khu riêng biệt sẽ không lẫn lộn hương thơm với nhau. Không ai xem trọng địa điểm thay thế.

Thế nhưng, vào thứ hai, Trương Nghệ Lam đã mở một cuộc họp cấp bộ thông báo rằng: "Buổi chiều nay Bành Dần đã hồi âm cho tôi, ông ấy đã chọn quán cà phê "Có ánh sáng".”

Khương Lâm Tinh sững sờ trong hai giây.

Trương Nghệ Lam: "Dư luận về "Có ánh sáng" trên mạng khá tốt. Hãy chọn một vài điểm phù hợp với nước hoa và điều chỉnh kế hoạch. Tiểu Khương, em nói chuyện với quán cà phê như thế nào?”

Khương Lâm Tinh: "Chị Trương, tuần trước em đã nói chuyện với người phục vụ ở đó. Ông chủ của họ đã đi nước ngoài không biết khi nào sẽ về. Hơn nữa, người quản lý quán cà phê nói muốn ký hợp đồng trên danh nghĩa cá nhân.”

Trương Nghệ Lam: "Em có thể tham khảo ý kiến

của cố vấn pháp lý. Hãy soạn thảo hợp đồng trước. Em không có bất kỳ thông tin liên lạc nào của ông chủ của họ sao?"

Khương Lâm Tinh: "Có một người đại diện nói rằng anh ấy sẽ lo mọi việc."

Trương Nghệ Lam: “Anh ta có thư ủy quyền từ ông chủ không?”

Khương Lâm Tinh: “Em sẽ quay lại nói chuyện với anh ấy.”

Trương Nghệ Lam: “Vất vả rồi. Tiểu Khương sẽ tuân theo kế hoạch ban đầu, Tiểu Lưu sẽ chịu trách nhiệm về mức độ thực hiện. Các đồng nghiệp khác, Tiểu Chu và Tiểu Khương sẽ cùng một đội, những người còn lại sẽ ở đội của Tiểu Lưu. Cố lên, tan họp."

*

Khương Lâm Tinh đã rút ra được một bài học kinh nghiệm. Nên khi cuộc họp kết thúc, cô lập tức xỏ giày thể thao và lao ra khỏi công ty.

Cô bắt chiếc taxi đầu tiên đang đậu ở tầng dưới. Vào giờ cao điểm, các tuyến đường bị tắc nghẽn.

Cô tiếc nuối, sao mình không xin phương thức liên lạc trước chứ? Có một số điện thoại từ quán cà phê trên Internet, nhưng không ai trả lời.

Ôtô mắc kẹt trên cầu.

Khương Lâm Tinh lo lắng đến mức cô phải xuống xe, chạy thục mạng đến quán cà phê, cô sợ mình sẽ không thể đến trước bảy giờ.

Cô đến nơi lúc bảy giờ lẻ một phút. Quán cà phê đã đóng cửa. Khương Lâm Tinh thở hổn hển, nắm lấy tay nắm cửa. Không có ai bên trong cửa kính. Cô chợt lo lắng, chẳng lẽ quán cà phê đóng cửa nghỉ lễ là do cấm ăn tối sao?

Có một số điện thoại lưu lại trên cửa, nhưng không ai trả lời.

Làm thế nào một quán cà phê có thể đóng cửa sớm như vậy?

Ánh sáng của quán cà phê vụt tắt.Thứ sáng lên là ngọn đèn đường vàng nhạt. Ánh sáng tương đối mờ, thứ sáng nhất là cây cối, với những chuỗi ánh sáng quấn quanh cành của những cây cổ thụ hàng thế kỷ.

Khương Lâm Tinh nhìn thấy một người dưới gốc cây. Một điếu thuốc xiêu vẹo được ngậm trong miệng. Làn khói được ánh đèn soi rọi, ánh sáng mờ ảo.Với hai tay đút trong túi áo khoác, anh ta hút thuốc và nhả khói đều chỉ dùng miệng.

Anh ta khác với tất cả những người mà Khương Lâm Tinh đã gặp. Hướng Bội cũng phóng khoáng, nhưng không lười biếng, chán chường như người đàn ông này. Lúc này, anh ta dường như không có bất kì ham muốn gì.

Anh ta đang hút thuốc. Cô nhìn anh. Có một khoảng trống nhỏ giữa hai người họ. Tình cờ là cô có thể nhìn thấy anh ta, nhưng anh ta thì không.

Nửa điếu thuốc đang cháy dỡ, không biết anh ta đã nghiên cứu được điều gì trên cây, anh ta cong khóe môi, cầm

điếu thuốc rồi quay người bỏ đi.

Khương Lâm Tinh lập tức chạy đến: "Tôi đến rồi."

Người đàn ông tiếp tục bước đi.

Cô dừng lại trước mặt anh: "Xin chào."

“Ồ, là cô.” Một làn khói trắng vờn quanh mũi anh, che đi nụ cười trên môi.

Cô thấy rõ, người đàn ông này thường hay cười nhưng ánh mắt luôn sắc lạnh, thâm trầm.

"Chuyện lần trước, tôi đã báo cáo với công ty, anh có thể dùng danh nghĩa là người đại diện ký hợp đồng không?" Khương Lâm Tinh lấy bản thảo hợp đồng đã in ra.

Người đàn ông lại ngậm điếu thuốc vào miệng: “Bản nháp thứ nhất làm bằng giấy, thật là lãng phí.”

Khương Lâm Tinh thu hợp đồng lại: “Vừa rồi tôi gọi cho anh, không có ai bắt máy.”

Anh gật đầu: “Tôi chưa cho cô biết số của tôi."

“Là số dán trên cửa."

"Đó là để lừa đảo viễn thông."

"Anh cho tôi xin phương thức liên lạc." Khương Lâm Tinh nói, "Đây là một cơ hội tốt để anh kiếm tiền mua nhà."

Anh đột nhiên bị sặc thuốc, nghẹn ngào nói: "Nhờ cô nhắc mới nhớ, tối nay tôi không biết ngủ ở đâu." Anh đưa mã QR cho cô.

Tên WeChat của người đàn ông là "ch".

“Tôi tên Khương Lâm Tinh, anh tên gì?” Cô gửi tên cho anh.

Người đàn ông cũng gõ hai từ trên điện thoại di động, nhưng anh ta không gửi đi, mà quay màn hình cho cô xem. Khương Lâm Tinh không có lựa chọn nào khác ngoài việc tự mình bấm chữ. Nhưng cô không biết từ thứ hai.

“Hé.” Người đàn ông nói, “Chí tại bốn biển, giương cao cánh chim.”

Khương Lâm Tinh không hiểu lắm nên cô ghi là: Trì cách.

Hình đại diện trên WeChat của anh là một cái đầu tròn không có nét mặt. Có lẽ chấm ở giữa là mũi. Đầu to là ấn tượng đầu tiên của Khương Lâm Tinh, có lẽ thứ anh vẽ chỉ là một vòng tròn. Vẽ tay, một hình tròn khá nhẵn.

Khương Lâm Tinh: "Hãy nói về các chi tiết của hợp đồng. Anh có thể thông báo cho ông chủ của anh."

“Không liên lạc được.”

"Ông chủ của anh sẽ không đột ngột trở về Trung Quốc chứ? Ông ấy không biết--"

"Mọi thứ đều tùy thuộc vào tôi." Anh ta nói một cách thản nhiên. Không có một tí đáng tin nào.

"Như vậy đi, trên hợp đồng sẽ ghi rõ anh là người đại diện, nhưng sau đó anh cần các tài liệu liên quan từ ông chủ để chứng minh thân phận."

"Nói rồi, tôi không thể liên lạc được."

"Có giấy chứng nhận của ông ấy không?"

“Không có”

"Chỉ dựa vào lời nói phiến diện của anh, chuyện này..."

"Tùy các người." Trì Cách ngậm điếu thuốc vào miệng, "Tôi đi trước."

Khương Lâm Tinh suy nghĩ rất nhiều, nghĩ đến kế hoạch thứ 11 trước đó, nghĩ đến ngày ra mắt sắp diễn ra, nghĩ đến ... giá như cô ấy có thể bỏ mặc nó thì tốt quá.

Cô đuổi theo: “Anh Trì.”

Trì Cách không thèm quay đầu lại.

Khương Lâm Tinh: “Có thể thuê lại dưới danh nghĩa của anh với tư cách là chủ nhà thứ hai không?”

Anh ta liếc nhìn cô và nói: “Tôi có thể, không phải là cô không thể sao?”

“Được thôi, dự án quá gấp."

"Tại sao cô chọn chỗ của tôi?"

Bành Dần là người lựa chọn. Khương Lâm Tinh nghi ngờ rằng đó là vì Bành Dần với anh ta là bạn bè. “Về hợp đồng, tôi sẽ hỏi ý kiến

luật sư của công ty.”

“Còn giá cả thì sao?”

“Nói thật với anh, ngân sách của chúng tôi không nhiều.”

“Coi chỗ tôi là tổ chức từ thiện sao?”

“Tôi không thể quyết định chi phí, nhưng tôi sẽ cố tranh thủ cho anh một mức giá hợp lý. Đây là bản thảo đầu tiên của hợp đồng. Nếu anh có bất kỳ ý kiến

gì, chúng ta sẽ thảo luận sau.”

Trì Cách lật qua lật lại bản hợp đồng, nhìn giá cả một chút, anh ta nhả ra một ngụm khói: "Tôi đi trước."

"Anh Trì, thương lượng một chút đi mà."

“Thương lượng cái gì?”

“Anh có thể—”

“Không.”

Anh ta thật cao, lúc đứng thẳng người, cô phải ngước lên nhìn: "Anh biết ông Bành Dần không, ông ấy là một nhà nghệ thuật lớn."

“Sau đó thì sao? Mượn chuyện tình cảm để gây khó dễ sao?” Trì Cách hút hơi thuốc cuối cùng.

“Anh đi đâu vậy?”

“Ăn tối.” Anh vặn mẩu thuốc lá và ném vào thùng rác.

“Để tôi mời anh.”

Anh nghiêng đầu cười, “Được.”

Hai người không phải bạn bè, đi cùng nhau cũng không biết nói chuyện gì. Anh không quan tâm đến sự im lặng giữa hai người họ. Nhưng cô vắt óc suy nghĩ cũng không tìm được gì để nói.

Trong nhóm WeChat công việc, Trương Nghệ Lam gọi cho Khương Lâm Tinh: "Tiểu Khương, tối nay chị đã gọi cho người điều hành tối, thời gian triển lãm không thể bị trì hoãn nữa."

Khương Lâm Tinh: "Được rồi."

Ngón tay dường như vô ý nhấp vào nhóm bạn học cấp ba. Dương Phi Tiệp nói rằng anh ấy sẽ chuyển nhà trong tuần này.

Một người bạn cùng lớp hỏi anh ta thuê nhà ở đâu. Anh ta nói ở một khu vực rộng lớn.

Bạn cùng lớp: "CBD, đúng là thổ hào."

Một bạn học nói: "Khương Lâm Tinh làm việc ở đó."

Dương Phi Tiệp: "Khi tôi rảnh rỗi, tôi có thể mời bạn học cũ của mình ra ngoài ăn tối."

Khương Lâm Tinh vẫn im lặng.

Một bạn học khác chen vào: "Tôi cũng làm việc ở đó. Bạn học cũ cũng có phần của tôi phải không?"

Dương Phi Tiệp: "Tất nhiên."

Khương Lâm Tinh đóng cửa sổ trò chuyện nhóm.

Trì Cách đã bỏ đi từ lúc nào, có lẽ là khi cô đang đắm chìm trong cuộc trò chuyện nhóm vừa rồi.

Cô nhìn quanh, nhưng không mất bao lâu, cô đã nhìn thấy anh giữa đám đông đang khiêu vũ ở quảng trường.

Anh đứng đó, không khiêu vũ, mỉm cười thản nhiên, tay dìu một bà lão tóc bạc phơ. Bàn tay của bà cụ được anh giơ lên

cao, bà vòng qua dưới tay anh với khuôn mặt nhân hậu. Một vòng, hai vòng, bà lão tràn đầy sức sống, váy hoa sinh động tung bay. Bà lão trở nên thích thú và mời anh khiêu vũ.

Trì Cách hất cằm về phía cô và nói điều gì đó. Bà lão mỉm cười với Khương Lâm Tinh, buông anh ra, thực hiện nghi thức trong phòng khiêu vũ và quay trở lại đám đông.

Trì Cách đi bộ đến đây. Khương Lâm Tinh học anh đút tay vào túi áo khoác.

Tướng mạo của người này rất xuất chúng, những người qua đường thỉnh thoảng chú ý đến anh.

Vào khoảnh khắc vận may đến thì đầu óc người ta cũng bừng sáng, Khương Lâm Tinh cảm thấy rằng Trì Cách cũng đáp ứng các yêu cầu của cô về một cuộc tình mong manh. Dựa vào vẻ ngoài của anh, cô không tin rằng anh ta không có bảy tám món nợ đào hoa.

Khí chất phóng đãng của anh ta, chính là một người đàn ông vô tâm.

Trì Cách đứng trước mặt cô. Anh mặc một bộ đồ màu đen, với một chiếc áo khoác ngoài đơn giản, vai cao lưng thẳng, vô cùng thoải mái.

Khương Lâm Tinh vô thức thả lỏng vai giống như anh. Cảm nhận được động tác của cô, khẽ nghiêng đầu, khóe môi cong lên.

Đường viền môi của Trì Cách tương đối mỏng, cô biết anh cười bởi vì khóe miệng thật sự nhếch lên. Anh rất thích cười, trong số những nụ cười có nụ cười lịch thiệp, nhân hậu và sắc bén. Chỉ là không có sự chân thành. Ngay cả khi anh đứng trước mặt bà lão vừa rồi.

Khương Lâm Tinh hỏi: "Anh có biết bà cụ đó không?"

“Không quen.”

“Sao đột nhiên lại đi khiêu vũ?”

“Bà ấy kéo tôi tới.”

“Đúng rồi, anh nói anh lúc ở đầu đông khi ở đầu tây, vậy anh đang ở nhà ai?”

“Nhà nào mở cửa. Tôi sẽ đến đó.”

Khương Lâm Tinh chỉ vào một trung tâm mua sắm đối diện: "Anh chọn một nhà hàng để ăn cơm đi."

Trì Cách vừa định đi, đột nhiên nhận được một cuộc điện thoại, hàn huyên vài câu, anh ta nói: "Hôm nay có bữa tiệc, tôi đi trước."

"Hợp đồng này…"

"Cô gửi cho tôi."

"Anh mau cho tôi một câu trả lời chắc chắn nhé.”

"Tối nay không rảnh." Trì Cách rời đi mà không quay đầu lại.

Khi về đến nhà, Khương Lâm Tinh đọc lại hợp đồng rồi gửi nó đi. Sau đó, cô nhấp vào vòng bạn bè của Trì Cách.

Anh ta mở quyền trong một tháng. Trong tháng này, anh ta chỉ đăng một bài, đó là một bức ảnh hoặc nói đúng hơn nó là một bức vẽ tay, trên bức tranh là một một nét bút giản đơn chấm phá một hình người nhỏ đang xoay, phong cách của bức tranh giống như anh ta, phóng khoáng nhưng xa cách.