Chương 2: Lớp trưởng

Edit: Đảo Nhỏ

Khương Lâm Tinh bước tới bậc thang, đẩy một cánh cửa màu xám ra.

Nhịp thở thoáng chốc ngưng trệ. Bên trong và bên ngoài cánh cửa như là hai thế giới khác nhau.Hành lang dài có trồng một hàng trúc xanh. Gió thổi, tiếng trúc reo vang như đang đến với thế giới cổ kính. Người đàn ông kia không biết đã đi nơi nào. Khương Lâm Tinh vừa định quay trở lại, di động bỗng phát ra một bản cổ nhạc.

Người gọi là Ngu Tuyết Hủy, bạn thời cấp ba của Lâm Tinh. Cô ấy nói thẳng vào vấn đề: “Tinh Tinh, có tin tức mới”

“Hả?” Khương Lâm Tinh nghe thấy giọng nói của mình vang vọng trong không gian, nên lập tức hạ thấp âm lượng “Cái gì?”

“Dương Phi Tiệp về nước rồi.”

“Anh ấy về nước rồi à.” Khương Lâm Tinh lặp lại một cách qua loa.

“Đại béo cùng Hùng mập đã gặp Dương Phi Tiệp rồi. Quả nhiên đàn ông chỉ chơi với đàn ông , tớ là nguời thứ hai đếm ngược biết việc này. Cậu thì sao?”

“Người cuối cùng……”

“Mình cho rằng ——” Ngu Tuyết Hủy ngắt lời cô, lại nói, “Đại béo làm chủ, làm tiệc tẩy trần cho cậu ấy. Cậu có tới không?”

“Mình không biết có tăng ca không.”

“Khi nào họ quyết định thời gian xong, mình sẽ cho cậu hay.” Ngu Tuyết Hủy hạ thấp giọng, “Mình nói trước cho cậu để cậu chuẩn bị tinh thần. Nghe Hùng mập nói…… Lần trước bọn họ ăn cơm với nhau, Dương Phi Tiệp đến cùng với một cô gái.”

Khương Lâm Tình gật gật đầu, nghĩ đến Ngu Tuyết Hủy không nhìn thấy, cô mới nói: “Ừ.”

Không lâu sau khi cuộc gọi kết thúc, tài khoản của nhóm lớp mở ra.

Trường cấp ba không ở thành phố này, nhưng bạn học tới nơi này dốc sức làm việc, chiếm khoảng nữa lớp. Tốt nghiệp rồi, nhóm lớp vẫn rất sôi động.

Đại béo cùng Hùng mập cùng phát biểu: “Đại thắng trở về!”

Dương Phi Tiệp: “Các bạn khỏe không”

Khương Lâm Tinh tìm tư liệu của anh ấy, phóng to chân dung, là một bức tranh thuỷ mặc chủ đề tự do. Anh ta vẫn luôn là người phóng khoáng, cởi mở như vậy. Các bạn học biết tin cũng lục tục kéo vào. Dương Phi Tiệp bắt đầu đoán tài khoản của bạn học.

Trái tim của Khương Lâm Tinh như dâng lên cổ họng.

Dương Phi Tiệp: “Tinh thiên là Khương Lâm Tinh phải không?”

Cô thở ra một hơi, dường như có thể nghe thấy giọng nói dịu dàng của anh : “Khương Lâm Tinh.”

Thời cấp ba, các bạn gọi tên cô thường bỏ một chữ trung gian cho nhanh. Gọi là “Khương Tinh”. Duy nhất chỉ có Dương Phi Tiệp, đối với ba chữ này phát âm đặc biệt rõ ràng.

Khi đó chàng trai có làn da trắng, đôi mắt sáng trong. Tính tình khiêm tốn, điềm đạm, chu đáo trong mọi việc.

Anh ta ngồi ở hàng ghế phía sau cô, gọi tên cô, có khi bất đắc dĩ, có khi dịu dàng, đôi khi luống cuống. Hết lần này đến lần khác gọi “Khương Lâm Tinh”, gieo vào lòng cô.

Khương Lâm Tinh lặp lại lời của một bạn học: “Lớp trưởng cuối cùng đã trở lại.”

Dương Phi Tiệp năm đó là lớp trưởng. Trong lớp đến nay vẫn dùng cách xưng hô này.

Nhưng hai chữ “cuối cùng” này có phải thể hiện quá nhiều sự chờ mong? Xóa đi có lẽ tốt hơn.

Trong chốc lát, Dương Phi Tiệp bị những câu chuyện phiếm của các bạn khác cuốn đi. Cậu ta lại đoán bạn học khác: “Hắc Giới Kỉ, có phải năm đó bạn ngồi cùng bàn với mình không?”

Khương Lâm Tinh bỏ lỡ cơ hội trả lời.

“Cô là ai? Ở chỗ này làm gì?” Một giọng giọng nam trầm ấm cắt ngang dòng suy nghĩ của cô.

Cô ngẩn ra. Nhìn thấy khuôn mặt đa tình trước mặt, cô mới nhớ tới mục đích hôm nay mình tới quán bar.

Đèn sáng. Người đàn ông phong lưu anh tuấn, lỗi lạc tiêu sái, nét mặt không hề dao động.

Vưu Nguyệt Vũ khuyên bảo, Hướng Bội khuyên bảo, thậm chí nhân viên pha chế cũng khuyên bảo, Khương Lâm Tinh sao không hiểu chứ. Cô có thể sống cuộc sống an bình yên ổn, đương nhiên phải biết tránh xa những người không thể nắm giữ.

Mà người đàn ông này là như thế.

Cùng lúc đó, người đàn ông cũng đánh giá Khương Lâm Tinh.

Cũng giống như những người phụ nữ trong quán bar, trang điểm đủ loại sắc thái. Môi đỏ, má hồng, đôi mắt được vẽ màu rực rỡ. Điều mà anh ta xem xét là khuôn mặt có xinh đẹp, dáng người có cân đối hay không mà thôi.

Là một cô gái xinh đẹp, cô gái được cưng chiều.

Đặc biệt chính là, khí chất của cô thật thanh thuần. Khoảnh khắc nhìn thấy anh, cô co vai khép hai đùi lại, đây đều là biểu hiện của sự bất an.

“Lạc đường sao?” Anh ta hất cằm về phía trước “đi theo hướng đó ra ngoài là được.”

“Tôi…… vừa rồi mới thấy anh.”

Người đàn ông gật đầu: “Ừ”

Khương Lâm Tinh nói nhỏ: “Tôi có một thỉnh cầu nhỏ.”

“Thỉnh cầu? Với tôi ư?” Anh ta mỉm cười, “Chẳng lẽ cô đi theo tôi vào đây?”

“Đúng vậy.”

“Vì điều gì?”

“Thật ra.” Khương Lâm Tinh cắn chặt răng “Tôi đối với anh là vừa gặp đã yêu.”

Người đàn ông tín bán nghi, không thể nào, anh ta một chút cũng không thể tin. Anh ta do dự: “Đối với tôi vừa gặp đã yêu là điều rất bình thường. Nhưng thổ lộ một cách thâm thù đại hận như vậy, cô là người đầu tiên đó.”

“Bởi vì tôi căng thẳng…… Thật ra, tôi ở quán bar chưa thấy được người đàn ông nào đẹp trai như anh.” Lời này là thật, cô tới đây đã hai ngày rồi, anh ta là người khiến người khác say đắm nhất.

“Thì ra vì gương mặt của tôi mà tới?” Khi nói chuyện, người đàn ông áp khuôn mặt tới gần cô.

“Vừa gặp đã yêu, không phải yêu vì vẻ bề ngoài thì còn có thể yêu vì cái gì chứ?” Cô một bên nói, một bên né tránh tầm mắt của anh ta.

Người đàn ông cảm thấy buồn cười: “Cô không phải thích gương mặt này của tôi sao? Cô trốn gì chứ?”

Có lẽ do gió, có lẽ do anh ta, cánh tay trần và bắp đùi cô bỗng nổi cả da gà: “Do tôi quá căng thẳng”

Đột nhiên, cách đó không xa truyền đến một tiếng cười khẽ.

Còn có người khác sao?

Khương Lâm Tinh mơ hồ nhìn thấy có một bóng người.

Anh ta bị bao quay bởi bóng tối, không thể nhận ra béo hay gầy, cao hay thấp. Anh ta nói: “Tống Khiên, cậu mà còn như vậy, tôi cũng sẽ căng thẳng”

Cô nhớ kỹ, người có khuôn mặt đa tình này tên là Tống Khiên.

“Lâu lắm rồi mới có người trịnh trọng thổ lộ như vậy khiến tim tôi đập loạn nhịp.” Tống Khiên nói với vẻ tùy hứng, “Tiểu mỹ nhân, tôi còn căng thẳng hơn em đấy”

Có người thứ ba ở đây, lòng can đảm của Khương Lâm Tinh cũng chợt giảm xuống: “Nếu anh có bạn tôi xin phép đi trước.”

“Tiểu mỹ nhân, lưu lại phương thức liên lạc đi.” Tống Khiên nói “Tối hôm nay tôi đã có bạn đồng hành, em sẽ là người dự bị”

Khương Lâm Tinh không nghĩ anh ta sẽ nói thẳng ra như vậy: “Lời này……Sao anh có thể nói ra như vậy?”

Người đàn ông đứng trong bóng tối lại cười: “Tống Khiên, tôi đi trước đây. Cậu cứ từ từ mà chơi.”

Tống Khiên không để ý tới anh ta, chăm chú nhìn Khương Lâm Tinh: “Tiểu mỹ nhân, em có phải không rõ tình huống?” Anh ta vươn tay về phía cô.

Cô muốn tránh nhưng lại không thể, bị anh ta kéo lấy dây áo bên vai trái.

Anh ta thưởng thức chiếc dây mỏng manh, ngón tay cọ qua bờ vai mảnh khảnh của cô: “Tôi không muốn được đề cử vào tóp mười người đàn ông tốt nhất”

Khương Lâm Tinh sợ anh ta kéo dây áo xuống, vội vàng nắm lấy.

“Em không muốn, tôi cũng không ép em.” Tống Khiên bày ra dáng vẻ đầu hàng “Về nhà sớm đi tiểu mỹ nhân”



Khương Lâm Tinh lại đến quán bar nhưng không nhìn thấy Tống Khiên. Cô gặp Hướng Bội.

Hướng Bội thẳng thắng hỏi: “Khương Lâm Tinh, cậu tới nơi này làm gì?” Cô ấy dường như đã quên, đây là nơi cô ấy đang làm việc.

Khương Lâm Tinh suy nghĩ: “Mình đến bây giờ còn chưa biết thế nào là tư vị của tình yêu.”

Hướng Bội trợn tròn mắt: “Cậu muốn tìm đàn ông cũng không nên đến nơi này để tìm”

“Nơi này khá là có hiệu suất.” Khương Lâm Tinh giả vờ thoải mái “Tớ không có tâm tình gì, đơn giản chỉ là vui chơi một chút. Người đến quán bar phần lớn là người có thể thích thì đến không thích thì đi. Nếu không thích hợp, đến lúc đó chia tay cũng sẽ không bị quấy nhiễu.”

Hướng Bội nhướng đôi lông mày lá liễu càng cao: “Cậu định làm gì? Đem tình cảm của mình biến thành trò đùa, tìm một kẻ không ra gì để yêu đương sao?”

“Yên tâm đi, mình sẽ không yêu kẻ không ra gì đâu”. Khương Lâm Tinh chủ động giải thích “Người kia tên là Tống Khiên, mình suýt chút nữa đã có được phương thức liên lạc của anh ấy.”

Hướng Bội không biết người cô nói là ai, nhún nhún vai: “Mình không cần biết anh ta là ai nhưng tất cả đều là cặn bã!”

“Nể tình anh ấy lớn lên rất đẹp trai, cặn bã thì mặc kệ cặn bã đi.”

Hướng Bội khi học cấp hai đã hiểu rõ tính cách của Khương Lâm Tinh. Khương Lâm Tinh sẽ trốn tránh khi gặp kẻ cặn bã.

Hướng Bội đốt một điếu thuốc, thuần thục ngậm lên môi: “Ồ, cậu muốn chơi đùa với cặn bã sao? Lấy độc trị độc à?”

Khương Lâm Tinh không nói lời nào.

“Cẩn thận, đừng để bị cướp cả tiền lẫn sắc.” Hướng Bội phun ra một ngụm khói “Khương Lâm Tinh, tớ xem cậu là bạn bè mới khuyên cậu.”

“Hướng Bội, cảm ơn cậu.”

Hướng Bội kẹp điếu thuốc vào tay kia hướng ra ngoài: “Tự lo liệu.”



Ngày tổ chức tiệc tẩy trần vẫn chưa định.

Khương Lâm Tinh nhận được thông tin từ Dương Phi Tiệp.

Cô không tìm được lý do từ chối.

Khi con người tới ngày tháng cuối cùng, sẽ đặc biệt nhớ thương những thứ mà mình không có được. Bởi vì mãi mãi cũng không có được.

Thêm một người bạn tốt, nói thêm vài câu coi như ôn lại kỷ niệm.

Dương Phi Tiệp hẹn gặp mặt. Có lý do để từ chối nhưng bởi vì anh ấy là Dương Phi Tiệp……

Cô nói: “Được”

Cô nhớ rõ dáng vẻ của anh ấy, vẫn luôn nhớ rõ.

Buổi chụp hình tốt nghiệp ngày đó, nữ sinh nửa ngồi nửa quỳ ở hàng thứ nhất.Dương Phi Tiệp đứng ở phía sau cô, ở trên đỉnh đầu cô làm một động tác.

Khi bức ảnh được đưa đến, cô mới phát hiện động tác ấy. Cô do dự thật lâu. Nếu có ý nghĩa gì đặc biệt, là con trai anh ấy đã tìm cô thổ lộ.

Nhưng anh ta không nói gì mà đã ra nước ngoài.

Đi gặp Dương Phi Tiệp so với lúc đi đến quán bar còn hồi hộp hơn nhiều.

Bởi vì kẹt xe, Khương Lâm Tinh đến muộn. Cô đứng trước tủ kính của cửa hàng nhìn một hồi lâu, hít thật sâu, mới đi đến cửa tiệm cà phê.

Ngay ánh mắt đầu tiên cô đã nhìn thấy Dương Phi Tiệp. Sau đó, vô cùng xấu hổ cô cảm thấy lúc bước đi tay và chân cùng nhịp.

Thật khó khăn mới tới trước mặt anh ta, cô cố giương lên nụ cười thật tươi : “Lớp trưởng.”

Dương Phi Tiệp đứng lên: “Khương Lâm Tinh.”

Cách xưng hô này tựa như trở lại thời cấp ba.

“Anh về nước rồi à” Khương Lâm Tinh ngồi xuống.

“Học xong, anh liền đã trở về.” Anh ấy đã trưởng thành nhưng sự dịu dàng ngày nào vẫn không hề mất đi.

Cô cúi đầu, hai tay đặt dưới bàn nắm chặt.

Chung quanh khách hàng đều rôm rả trò chuyện, chỉ có duy nhất bàn này không khí thật tẻ nhạt.

Dương Phi Tiệp nhấp một ngụm cà phê, hỏi: “Mấy năm nay em như thế nào?”

“Cũng như cũ thôi, tiến lên từng bước.”

“An toàn mới tốt.” Anh ta tự giễu, “Anh thì bấp bênh, mãi lo chơi bời, suýt chút nữa là không thể tốt nghiệp.”

Cô thắc mắc: “Tại sao anh lại không thể tốt nghiệp?”

“Trước khi thi Đại học, ngoài việc học chỉ biết đến việc học. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ thi mình trở nên lơ là.”

“Lớp trưởng, anh khiêm tốn phải không?” Khương Lâm Tinh ngẩng đầu, “Các bạn học đều nói, anh là nhân tài trở về nước.”

Dương Phi Tiệp cười, bình tĩnh nhìn cô: “Khương Lâm Tinh, em rốt cuộc cũng đã chú ý đến anh rồi.”

Cô đã từng trong lòng, trong mắt đều là cậu ta, lúc nào mà không để mắt tới chứ “Lớp trưởng nói đùa rồi.”

“Em có thường tụ tập với các bạn cùng lớp không?”

“Không, mọi người đều rất bận rộn”

“Anh vừa trở về có hẹn Đại béo cùng Hùng mập ăn cơm.” Dương Phi Tiệp đem những hình chụp ngày hôm đó cho cô xem, “Thật thần kỳ, gọi cậu ấy là Đại béo nhưng người lại gầy gò đầy sức sống”

Ngón tay lướt qua quá nhanh, album bỗng nhiên xuất hiện hình ảnh Dương Phi Tiệp chụp chung với một cô gái.

Giây tiếp theo, anh ta lại lướt qua đi.

Khương Lâm Tinh làm như không nhìn thấy, nói vài điều linh tinh về những tấm ảnh cậu ta cùng Đại béo, nói năm tháng không buông tha cho bất cứ ai.

Cà phê đã cạn. Dương Phi Tiệp mới hỏi: “Đúng rồi, em có bạn trai chưa?”

Khương Lâm Tinh không biết anh ta có ý gì, vẫn giữ im lặng.

Nụ cười của anh ta dần nhạt đi: “Thực xin lỗi, anh……”

“Em có bạn trai rồi.” Cô cướp lời anh.

“Ồ, thật tốt quá.” Anh cười nhạt, “Anh ta là người ở đâu?”

“Người địa phương”

Dương Phi Tiệp gật đầu: “Ngày nào đó cùng nhau ăn một bữa cơm nhé?”

Khương Lâm Tinh ở dưới bàn móng tay xoắn lấy quần của mình: Anh ấy đi công tác rồi.”

“Không vội, chờ anh ấy đi công tác về cũng được. Anh chuẩn bị định cư ở đây, về sau cơ hội gặp nhau rất nhiều.”

“Không biết anh ấy khi nào trở về. Anh ấy là người làm công, sếp anh ấy không cho về, anh ấy phải đi công tác suốt.”

Dương Phi Tiệp bưng cà phê lên: “Bọn em là đang yêu xa sao?”

“À, vâng.” Khương Lâm Tinh không phải là người giỏi nói dối. Má cô đã ửng hồng, mồ hôi lạnh tứa ra.

Cô nếu đã có bạn trai thật thì tốt quá rồi.

Người đàn ông tên Tống Khiên, nghe có vẻ là tên đàn ông cặn bã. Làm bạn trai của cô thật đúng lúc.

Cô lại không cần phải có trách nhiệm với anh ta.