Chương 9: Cà phê

Edit: Đảo Nhỏ

Lắng nghe bên ngoài sảnh, tiếng nước ào ào đã biến thành tí tách. Đèn đường bên ngoài bị nước mưa bao phủ, từ từ phá vỡ màn đêm sâu thẳm. Khi mưa tạnh, ánh sáng sẽ theo sau.Khương Lâm Tinh tìm thấy một chiếc túi mua sắm được gấp lại trong giỏ. Nhựa có thể tránh được nước. Cô định dùng chiếc túi làm ô.

“Cô còn chưa đi?” Có người đột nhiên hỏi.

Phải nói rằng giọng nói này đã khắc sâu vào xương tủy khiến cô gần như nhảy dựng lên. Cô không ngoảnh lại, chỉ thấy hình bóng của cô và anh xếp chồng lên nhau trên tấm kính xanh sẩm. Phần lớn thân thể anh đứng phía sau cô. Cô ở phía trước giống như đang ẩn nấp.

Cô rất quan tâm đến hình thức của cái chết. Nhẹ như lông hồng hay nặng như Thái Sơn phải do chính cô quyết định. Cô đã ký vào giấy đồng ý hiến xác. Nếu bị anh ta gϊếŧ, cô chỉ có thể được phát hiện sau khi đã lạnh cóng. Lúc này chết chỉ là chết thì quá vô nghĩa.

Giọng điệu của người đàn ông nhàn nhạt: “Tôi tắm xong rồi, cô có muốn đi lên không?”

Một người đàn ông khác không mang ô lướt qua cửa kính, vội vàng rời đi.

Khương Lâm Tinh đã bình tĩnh lại. Đây là nơi công cộng, có camera trên trần nhà. Tha thứ cho anh ta vì đã không làm bậy. Trước mặt anh, cô mở chiếc túi nhựa, đội lên đầu rồi lao vào màn mưa bụi.

*

Khi cô về đến nhà trời lại nổi sấm chớp. Khương Lâm Tinh đã ướt một nửa nên đi tắm tiếp.

Tống Khiên đã gửi một tin nhắn: "Anh biết em đang bận rộn với công việc và có rất nhiều cuộc họp vì vậy anh sẽ không làm phiền. Hãy nghỉ ngơi thật tốt. Chúc ngủ ngon"

Tình hình tên trộm ra sao, anh ta cũng không nói bất cứ điều gì.

Khương Lâm Tinh không đề cập đến điều đó: "Cảm ơn anh Tống, chúc anh ngủ ngon."

Vòng tròn bạn bè của Tống Khiên rất vắng vẻ. Vưu Nguyệt Vũ là một người năng động, mỗi ngày của cô ấy thật nhiều màu sắc. Ngày hôm qua cô ấy đã đến đảo để vui chơi và hôm nay cô lại đến một câu lạc bộ giải trí yên tĩnh, đăng lên một bức ảnh có độ phân giải cao.

Cô ấy xóa bỏ lớp trang điểm sặc sỡ, mái tóc xoăn buộc thành đuôi ngựa, bộ váy xanh trắng khí chất rất giống học sinh. Cô ấy thậm chí còn đeo kính, dựa vào ghế sofa, cầm một cuốn sách lên và đính kèm tám chữ: "Hãy học tập chăm chỉ và tiến bộ mỗi ngày."

Bắt đầu từ Hướng Bội, đến Vưu Nguyệt Vũ, rồi đến Tống Khiên, từng người một đều thể hiện bản thân.

Khương Lâm Tinh ngay cả phóng túng cũng không thể làm.

*

Những ngày tiếp theo đều không có tin tức của Tống Khiên. Nếu anh không xuất hiện, đêm mưa giống như một giấc mơ hoang đường.

Nhưng rồi một điều còn phi lý hơn, Khương Lâm Tinh đã gặp lại người đàn ông đó. Anh ta là phục vụ trong quán cà phê.

Khương Lâm Tinh đến đây vì công việc. Vì Trương Nghệ Lam xin nghỉ phép, Khương Lâm Tinh đã tiếp quản công việc của buổi triển lãm nước hoa.

Người sáng lập thương hiệu nước hoa tên là Bành Dần, tính tình cổ quái, chỉ thích nói về triết học và chiều sâu nhưng không nói về kinh doanh. Tài liệu công tác từ hàng đầu tiên đến hàng thứ mười một, ý kiến

của Bành Dần cũng đã được tập hợp thành một bài phát biểu.

Cuộc nói chuyện qua điện thoại giữa Khương Lâm Tinh và Bành Dần không suôn sẻ nên cô đã đề xuất một buổi gặp mặt.

Thời gian và địa điểm do Bành Dần chỉ định, trong một quán cà phê tên là "Có ánh sáng". Giờ uống trà chiều được chỉ định là 3:30.

Khương Lâm Tinh đã đến lúc ba giờ. Cô quét mã QR và gọi một cốc latte nóng.

Người phục vụ bưng tới, nói: "Latte nóng của cô."

Cô suýt chút nữa bị dọa đến hét lên, ngẩng đầu cô cố gắng che giấu: "Ồ, để đây đi."

Người phục vụ đặt ly latte nóng xuống, ánh mắt anh ta liếc nhìn cô, khóe miệng nở nụ cười nham hiểm: "Vị khách này có phải thường xuyên tới đây không? Tôi nghĩ mình đã thấy cô ở đâu rồi?"

“Chưa từng tới đây, chưa từng gặp qua.” Cô lạnh lùng nói.

Người phục vụ vẫn mỉm cười: “Tôi nhận nhầm rồi.”

Đến 3 giờ 30 phút, một người đàn ông trung niên đeo kính tròn bước vào. Thoạt nhìn, quần áo của ông ấy không khác nhiều so với thời trang hiện tại. Áo sơ mi, áo khoác kẻ sọc. Nhưng các loại vải và màu sắc rất giống thời trung cổ, đó là một bức tranh sơn dầu cũ kỹ, xỉn màu của viện bảo tàng.

Ông ta đi thẳng đến quầy bar và trò chuyện với người phục vụ. Người phục vụ nửa dựa vào bàn, nói cười thoải mái. Sau đó, người đàn ông trung niên gọi điện thoại. Điện thoại của Khương Lâm Tinh vang lên. Người đàn ông trung niên không ai khác chính là Bành Dần. Khương Lâm Tinh mỉm cười và bắt gặp ánh mắt dò xét của ông ta.

Trong giờ làm việc, cô mặc quần áo công sở. Trang điểm nhẹ, áo sọc xanh trắng, quần kaki. Không hiện đại, cũng không phạm sai lầm.

Bành Dần ngồi xuống.

Khương Lâm Tinh lịch sự nói: "Ông Bành, xin chào."

Mũi của Bành Dần giật giật: "Gỗ thơm, hoa nhài, vỏ bưởi, được điều chỉnh thành mùi hoa và trái cây tươi sáng. Tôi nói đúng không? Nước hoa cô dùng hôm nay”.

"Ông Bành thật lợi hại”.

“Cô dùng nước hoa. Thế cô có hiểu về nước hoa không?” Bành Dần có một đôi mắt dài, nhỏ như lá liễu nhưng vô cùng sắc bén.

Các thương hiệu độc lập, đặc biệt là những người liên quan đến nghệ thuật có rất nhiều cảm xúc. Ông ta thanh cao, cậy tài khi người và coi tiền như rác.

“Cà phê Ireland của anh.” Lại là một nụ cười xấu xa của người phục vụ.

Bành Dần ngửi thấy mùi thơm của cà phê, thở dài, "Tôi thực sự thích tay nghề của cậu." Vẻ mặt của anh ấy giống như màu trắng trong suốt trong một bức tranh sơn dầu. Nhưng ngay sau khi người phục vụ rời đi, màu trong suốt được sơn trên nền xám.

Khương Lâm Tinh kiên định với cả nghệ thuật và kinh doanh.

"Điều đó phụ thuộc vào việc các ông có thể cân bằng mối quan hệ giữa hai bên hay không.”

Trước khi Bành Dần rời đi, ông ta đã uống xong cà phê và đến quầy bar nói chuyện với người phục vụ.

Ly latte của Khương Lâm Tinh chuyển từ nóng sang lạnh, cô không nhấp một ngụm. Ngay cả một người khó tính như Bành Dần cũng nói nó rất ngon. Đã thanh toán tiền mà không nếm thử thì thật là phí phạm.

Người phục vụ đến dọn dẹp bàn, mắt liếc nhìn chiếc ly đầy của cô, anh ta mỉm cười và lấy đi chiếc ly rỗng của Bành Dần.

Ly latte nóng đã mất đi hương vị vốn có nhưng để không lãng phí, Khương Lâm Tinh đã uống một hơi cạn sạch, cô đặt ly xuống và đi đến quầy bar: “Tính tiền.”

Người đàn ông: "Đợi chút, cà phê mới pha phải được giao cho khách khi còn nóng."

Vì trong tiệm không nhiều khách nên ở đây chỉ có một người phục vụ.

Nhưng anh ta giao ly cà phê đã lâu rồi, vừa định trở về lại bị một khách hàng chặn lại. Anh ta trò chuyện với mọi người và thậm chí ngồi xuống tán gẫu.

Chờ anh giao cà phê quay lại, cô nói: “Anh cho tôi xin địa chỉ, tôi sẽ gửi quần áo lại cho anh."

Hôm đó khi về nhà, cô đã giặt sạch quần áo. Cô không ngờ gặp lại anh.

"Đồ người khác mặc qua, tôi không cần. "Người đàn ông đang cười, xa cách và bất cần.

Anh ta không cần nó.

*

Khương Lâm Tinh đã đặt mua một vài cuốn sách nghệ thuật. Trong giờ nghỉ, cô lướt qua nhóm bạn học cấp ba.

Dương Phi Tiệp đang thảo luận về việc thuê nhà với một vài người bạn cùng lớp. Dương Phi Tiệp đang sống ở nhà một người bạn. Anh ấy nói rằng vì anh quyết định định cư ở thành phố này, sẽ rất bất tiện nếu làm phiền bạn bè. Các bạn cùng lớp trêu chọc anh ấy đã hòa nhập vào xã hội hướng nội ngay khi trở về Trung Quốc.

Ngu Tuyết Hủy: "Cậu thuê một hay hai phòng?"

Dương Phi Tiệp: "Một phòng"

Ngu Tuyết Hủy: "Tôi có một người bạn làm trung gian, cậu có thể hỏi anh ấy."

Dương Phi Tiệp: “Được.”

Có người cắt đứt một đoạn tin tức, chủ đề tán gẫu của các học sinh lập tức thay đổi, rất nhanh từ tin tức liền chuyển thành ăn uống vui vẻ. Một bạn học nữ là An Lợi, cô ấy đã gửi đến một số địa điểm ăn uống nổi tiếng.

Khương Lâm Tinh đóng nhóm bạn cùng lớp. Thấy hộp trò chuyện của Hướng Bội nhảy lên: “Cậu có ở nhà không?”

Khương Lâm Tinh: “Có.”

Hướng Bội: “Tớ mang mấy hộp đồ ăn vặt đến nhà cậu nhé.”

Nói xong không mấy phút, cô đã đến. Cô bước vào cửa, phàn nàn: "Hai người đàn ông đó thật phiền phức, thật phiền phức."

Đồ ăn cô mang về luôn là thịt.

Khương Lâm Tinh đi đến tủ lạnh lấy một túi rau: "Làm sao vậy?"

Hướng Bội muốn châm một điếu thuốc, nhưng lại dập tắt. Hương vị trong miệng nhạt nhẽo, cô đặt hộp đồ ăn mang đến xuống, gắp một miếng ớt đỏ cho vào miệng nhai hai cái, đầu lưỡi như lửa đốt, mới cảm thấy nhẹ nhõm: “Tớ đã xem một chương trình tạp kỹ của một ban nhạc, tớ muốn tham gia cuộc thi. Hai người đàn ông chó không đồng ý."

Khương Lâm Tinh rửa rau: "Họ đã nói gì?"

"Họ nói rằng chúng tôi không phải là chính quy, vì vậy chúng tôi nhất định sẽ bị loại."

Hướng Bội vẫn lấy bao thuốc lá ra, cắn điếu thuốc, lại không tìm được bật lửa, chỉ có thể tiếp tục cắn, "Chưa đăng ký đã nhụt chí, đúng là không có tiền đồ. Cũng không thể hát trong quán bar cả đời được."

“Còn ca sĩ chính nào khác không?"

“Không có” Vứt điếu thuốc đi, dùng đũa gắp một miếng ớt.

Cô ấy nóng tính nhưng tiêu tan nhanh chóng. Khui lon bia tu ừng ực vào bụng, gần hết lon thì cơn tức giận cũng tan biến. “Mấy ngày nữa tớ lại đi quấy rầy hai tên chó kia.”

Nghe nói tửu lượng có được là do rèn luyện, Khương Lâm Tinh muốn rèn luyện nhưng bị ngăn lại.

Hướng Bội: "Đây là của tớ. Tớ chỉ mua hai lon, không có phần của cậu."

Khương Lâm Tinh không còn cách nào khác ngoài việc từ bỏ.

Hướng Bội ăn sạch ớt: "Mà này, cậu còn đi quán bar chơi bời không?"

“Tớ không có chơi bời.” Khương Lâm Tinh mới đi bước đầu tiên, liền bị đánh trở về nguyên hình.

Đôi lông mày lá liễu của Hướng Bội cong lại: “Người đàn ông mà cậu nhắc đến lần trước đâu?”

“Không liên lạc nữa.” Khương Lâm Tinh rót một ly Coca.

“Sao cậu không tìm bạn trai?”

“Bận rộn, tớ không có thời gian vun đắp tình cảm, vui chơi thôi.”

Hướng Bội liếc nhìn cô, không vạch trần Khương Lâm Tinh đang cố làm ra vẻ tự tại. Sau khi đóng gói các hộp mang đi, đã đến nữa đêm.

"Tối nay tớ ở lại chỗ cậu. Lỡ hai người đàn ông không tìm được người đánh trống nửa đêm đến nhà tớ cướp người. Tớ sẽ ngủ trên sô pha. Sopha của cậu thoải mái hơn chiếc giường rách của tớ." Hướng Bội đốt một điếu thuốc, đi ra ngoài ban công.

Có nhiều hơn một người trên giường của Khương Lâm Tinh thì sẽ hơi chật chội. Nhưng sô pha lại rộng, ngồi được bốn người, đủ để Hướng Bội một mình lật tới lật lui.

Một lúc sau, Hướng Bội dập tắt điếu thuốc, run rẩy đóng cửa lại: “Lạnh quá.”

Khương Lâm Tinh nhìn thấy bóng dáng của hai người trên kính. Một phòng có thể chứa hai người. Đặc biệt nam nữ có thể ở chung phòng, ngủ chung giường. Việc Dương Phi Tiệp thuê một phòng hay hai phòng không liên quan gì đến việc anh ấy có bạn gái hay không. Cô mong anh có một cuộc sống tốt đẹp. Thực sự, cô đã viết một câu trong cuốn sách tốt nghiệp trung học của mình: "Tôi chúc Dương Phi Tiệp mãi mãi hạnh phúc." Vào thời điểm đó nó là sự chân thành, mãi mãi như vậy. Đây là lời chúc tốt đẹp nhất của cô dành cho thiếu niên đó.



Vẫn còn những tin nhắn chưa đọc trong nhóm trò chuyện của các bạn cùng lớp cấp ba. Sau đó, Khương Lâm Tinh mới phát hiện ra rằng quán cà phê mà bạn học nữ An Lợi giới thiệu là "Có ánh sáng".

Bạn nữ cùng lớp: “Nơi đến yêu thích của giới trẻ.”

Ảnh check-in trên mạng đa số đều thể hiện sự sáng sủa, sang chảnh. Theo đại chúng thì thiết kế không gian rất đơn giản. Nhưng một số người nhận xét rằng tòa nhà nhỏ kiểu phương Tây này là một tác phẩm bằng vàng krypton. Sự chú ý của Khương Lâm Tinh dừng lại ở hai từ "Nghệ thuật của bậc thầy".

Ngày hôm sau, Hướng Bội ăn sáng xong liền trở về.

Khương Lâm Tinh dọn dẹp và lấy ra chiếc áo và chiếc quần có thêu chữ "ch" trên đó. Quán cà phê được mở trên trung tâm đảo, nằm giữa quần thể kiến trúc châu Âu. Hình ảnh khen ngợi trên Internet cũng có một phần của tòa kiến trúc giác vàng. Khương Lâm Tinh mang theo quần áo của "ch" nhưng cô không nhìn thấy người đó.

“Chào mừng quý khách.” Một nữ phục vụ mặc tạp dề cà phê denim nhiệt tình chào đón.

Khương Lâm Tinh hỏi: "Người phục vụ ngày hôm qua có ở đây không?"

Người phục vụ vui vẻ trả lời: "Tôi nghe nói anh ấy sẽ đến vào ngày mai."

Khương Lâm Tinh kéo lại dây túi, vẫn nên tự mình đưa nó cho anh ta.