Chương 1

Khi vừa sống lại, tôi đã lái xe vào bãi đỗ xe của công ty.

Tôi nhìn thời gian, chưa kịp vui mừng thì đã hoảng loạn.

Bây giờ là 8h55p.

Tai nạn của con gái tôi xảy ra vào khoảng 9h.

Công ty cách nhà 10km, đang là giờ cao điểm buổi sáng, chỉ có 5 phút.

Dù có bay cũng không kịp.

Ở kiếp trước, khi tôi đến hiện trường con gái tôi đã được đưa lên xe cấp cứu.

Đôi mắt nhắm nghiền, khuôn mặt con bé đầy máu.

Tôi vĩnh viễn không thể quên được tiếng rêи ɾỉ đau đớn của con bé.

"Mẹ ơi! con đau quá!"

Nghĩ đến cảnh đó lòng tôi đau như cắt.

Cho nên, đời này tôi sẽ không để con gái mình xảy ra chuyện gì nữa.

Khởi động xe, bật đèn ưu tiên rồi lao ra đường.

Thời gian quá ngắn, không kịp báo cảnh sát, chỉ có thể tìm cách ngăn cản mẹ chồng.

Một tay lái xe, một tay gọi điện cho mẹ chồng.

Gọi liên tiếp mấy cuộc đều bị bên kia từ chối.

Bà già khốn kiêp!

Mau nghe điện thoại đi!

Khi tôi đang vội bấm điện thoại, vô tình dẫm phải chân ga.

Xe đột nhiên lao nhanh về phía trước, tông phải một chiếc xe khác rồi dừng lại.

Tài xế của chiếc xe phía trước cầm một ống sắt hùng hổ đi tới.

Kéo cửa xe của tôi ra.

Điện thoại đã kết nối.

Tôi dùng hết sức lực hét vào điện thoại.

“Nếu bà dám làm hại con gái tôi! Tôi sẽ giet cả nhà bà!”

Vài giây sau, trong điện thoại truyền đến âm thanh của mẹ chồng.

“Được….được!”

Sau khi cúp điện thoại, cả người tôi bủn rủn.

Lúc này tôi mới để ý thấy tài xế xe phía trước vẫn đang đứng bên ngoài xe.

“Thật xin lỗi!”

Anh ta đưa tay ra sau lưng.

Gương mặt lạnh lùng: “Đang tức giận thì đừng nên lái xe!”

Chờ đến khi tôi về nhà.

Con gái đang ngậm kẹo que, ngồi xổm trong sân nghịch một con rùa nhỏ màu đen.

Nhìn thấy tôi, con gái ngạc nhiên, lập tức chạy đến:

“Mẹ, sao mẹ về rồi?”

Chạy được một nửa, con bé hình như nhớ ra gì đó, vội rút cây kẹo que ra vứt đi.

Con gái tôi đang ở tuổi thay răng, tôi không cho con bé ăn nhiều kẹo.

Tôi xoay con gái vài vòng, cẩn thận kiểm tra một lần.

Sau khi xác định không có tổn thương nào, mới ôm con gái vào lòng.

Cái thân thể bé nhỏ này, cuối cùng cũng có hơi ấm.

“Mẹ ơi, sao mẹ lai khóc, lần sau còn không ăn nữa…!”

Con gái lấy tay lau nước mắt cho tôi.

“Là bà nội cho con ăn, mẹ nhìn nè, bà nội mua cho con một con rùa đen.”

Bà già khốn kiếp! Vì muốn hại chết con gái tôi mà dùng nhiều cách như vậy.

Đầu tiên là chọn một điểm mù trong tiểu khu, chính là chỗ để rác ở đầu hẻm.

Sau đó dụ con gái tôi ngồi đó chơi với con rùa.

Cuối cùng, để cho hung thủ lái xe đâm tới.

Con gái chet ngay tại chỗ.

“Bà nội đâu rồi?”

“Bà có việc đi ra ngoài, một lát sẽ về, mẹ hôm nay không đi làm sao?”

“Hôm nay nghỉ!”