Chương 3

Tôi không để tâm, leo lên người bà ta bắt đầu tát.

Cho đến khi ta tôi tê rần, mặt bà ta sưng như đầu heo, mới kéo bà ta ra ngoài sân.

“Đừng cắt quần áo của tao, tao xin mày, đừng cắt quần áo của tao!”

Bà ta phun ra mấy chiếc răng còn dính máu, bắt đầu xin tha.

Nói lạ à, không cắt quần áo của bà thì kéo bà ra đây làm gì?

Cái áo khoác len này là mới mua.

Nói đúng hơn, là lão tình nhân hay nhảy đầm cùng bà ta ở Quảng trường đã trộm tiền của vợ lão mua cho bà ta.

Mỗi ngày đều treo nó ở trong nhà, khi ra ngoài mới dám mặc, thật là trân trọng.

“Con gái à! Đừng cắt cái áo này giá mấy ngàn tệ lần, rất đắt đó!”

“Còn không phải chỉ là một cái áo thôi sao!”

“AAAAA—”

Thấy tôi cắt nát cái áo khoác quý giá của bà ta ra từng mảnh.

Bà già khốn kiếp đó rốt cuộc cũng không nhịn nổi, gào thét như điên.

“Cứu tôi với, Gϊếŧ người rồi! Chết tôi rồi, Chết tôi rồi!”

Ngay lúc này, nhà đối diện mở cửa ra.

Hai vợ chồng dì Trương liền chạy qua chỉ trích tôi.

“Sách Sách, có gì thì nói, sao lại đánh người?”

Dì Trương này là một người sống rất mẫu mực, là gia đình văn hóa của xóm.

Luôn coi mình có học thức hơn người khác, nhìn cái gì cũng không vừa mắt, mỗi ngày đều gây chuyện với tôi.

Không phải nói TV nhà tôi lớn tiếng quá, thì nói tôi nấu bếp quá nhiều khói.

Nhưng chúng tôi đang sống trong một căn biệt thự.

Vốn nghĩ rằng khi mẹ chồng tới có thể trị bà ta.

Nhưng bà ta chỉ biết hung dữ trước mặt tôi, khi gặp dì Trương thì như chuột gặp mèo.

Tôi quay đầu nhìn dì Trương một cái.

“Tôi đánh mẹ chồng của tôi, liên quan gì đến nhà bà?”

“Cô, cô sao cô lại nói như vậy, tôi………….”

“Cô cái gì, chuyện nhà tôi, không cần bà quan tâm?”

Dì Trương bị tôi nói đến đỏ mặt, không nói nên lời.

Bà già khốn kiếp kia thì như tìm thấy cứu tinh, bò đến trước mặt dì Trương.

“Bà phân xử giúp tôi với, tôi có ý tốt đến giúp nó chăm con, nó đánh tôi, cắt tóc tôi, tôi còn mặt mũi nào gặp người ta!”

“Sách Sách, Cô thật quá đáng! ÔI bà thật đáng thương!”

Hai người kẻ xướng người họa, chớp mắt đã lập thành một phe.

Tôi ngắt lời kể khổ của bà già khốn kiếp kia.

“Sao bà không kể chuyện tôi cắt áo khoác của bà luôn?”

Mặt bà ta biến sắc.

“Cái áo không đáng bao nhiêu, không có tóc mới quan trọng.”

“Mới vừa rồi bà con kêu la nói cái áo mấy ngàn tệ, đúng rồi, làm sao bà lại có nhiều tiền như vậy? Có phải là được người ta tặng hay không?”

Chú Trương liền xoay người đi vào nhà.

Tôi làm sao để ông ta đi dễ dàng.

“Chú Trương, cái áo này có phải là chú mua hay không? Tôi nhớ tiền lương hưu của chú không nhiều, chú lấy tiền này ở đâu vậy?”