Chương 5

Bà ta không chịu bỏ qua.

“Không được! Tôi không chấp nhận lời xin lỗi của cô ta, tôi muốn nhổ hết tóc của nó!”

“VÔ LÝ!”

Cảnh sát đập bàn một cái.

“Cố ý gây thương tích cho người khác là phạm tội! Ai trong hai người muốn ngồi tù nào?”

Một cảnh sát khác nhanh chóng bước ra để làm hòa.

“Cô xem, cô đánh người ta thành ra như thế này, ít nhất cũng phải bồi thường cho người ta, được không?”

Tôi giả vờ oan uổng mà nói:

“Được, muốn tôi bồi thường bao nhiêu?”

Cảnh sát nhìn da đầu của mẹ chồng tôi một cái.

“Như vậy đi, cô bồi thường 1 vạn…”

Lời còn chưa dứt, mẹ chồng tôi liền nhảy vào.

Đôi mắt sáng quắc.

“Tôi muốn vòng tay của nó!”

Tôi có một cái vòng tay phỉ thúy, là đồ gia truyền.

Tính chất sáng trong, rất có giá trị.

Bà già khốn kiếp này đã sớm dòm ngó, không ít lần đã nói tôi đưa cho bà ta đeo.

Ta còn không biết ý đồ của bà ta sao?

Hôm nay tôi đưa cho bà ta đeo, ngày mai bà ta sẽ nói là vô tình làm mất.

Cho nên tôi đã cất đi.

Bà ta lẻn vào phòng tôi vài lần, cũng chưa tìm ra.

Hôm nay bà ta đã nắm được cơ hội.

Tôi lắc đầu thật nhanh, nói không được đó là đồ gia truyền.

Cảnh sát bất đắc dĩ mà nhìn tôi.

“Bà ta là mẹ chồng của cô, cho bà ta đeo có gì phải sợ? Sớm muộn gì nó cũng là của cô!”

Bà già khốn kiếp kia cũng phụ họa theo.

“Mỗi ngày tôi đều giúp nó chăm sóc con gái, chỉ có một cái vòng tay thì đáng gì.”

“Tôi giả vờ tiếc nuối, nhưng trong lòng lại rất vui sướиɠ.”

Chính bà muốn chết, đừng trách tôi.

“Quyết định vậy đi!” Tôi đứng dậy: “Vòng tay tôi để ở công ty, chờ tôi đi lấy về!”

Khi tôi từ công ty trở về, cảnh sát đã đi rồi.

Con heo già đó đang tìm điện thoại của bà ta khắp nơi.

Nhìn thấy tôi vào cửa, đã lập tức nhào tới.

“Tìm được chưa? Mau đưa cho tao!”

“Không có, không tìm được, chắc là còn ở nhà.”

Con heo già đó lập tức gào lên.

“Mày giỡn với tao à? Rõ ràng là mày không muốn đưa, có muốn tao gọi cảnh sát nữa không?”

“Tôi có nói không đưa sao? Ngày hôm qua còn để trong túi xách, có thể là ở trong phòng để tôi vào tìm xem.”

“Vậy còn không đi nhanh, chờ cái gì?”

Bà ta hối thúc, tôi miễn cưỡng mà đi vào phòng ngủ.

Thật ra nó nằm trong chiếc hộp dưới gầm giường, nhưng tôi vẫn giả vờ lục lọi khắp nơi.

Một là tìm, hai là than thở chiếc vòng tay này đáng giá bao nhiêu, quan trọng với tôi bao nhiêu.

Mục đích của tôi là gợi lên lòng tham lam của con heo già đó.

Thấy bà ta ngày càng nôn nóng, tôi giả vờ lôi từ dưới gầm giường ra một cái hộp.

Con heo già đó lật đật chạy tới giật lấy.