Chương 8

Hàn Mạch Chi quay về kinh, quả nhiên mọi thứ thay đổi kinh thiên động địa.

Hắn quay về, liền giống như cuộc đời trước, phụ hoàng cho hắn đóng doanh trại tại ngoại thành, có binh quyền và cả xe ngựa.

Mọi thứ trong kinh thay đổi kỳ lạ, sức khoẻ của phụ hoàng cũng không còn được tốt nữa. Ở đời trước, bệnh của người phải đến một năm sau mới nặng lên. Ở đời này, cho dù ta đã hết lòng chăm sóc, sức khoẻ của người ngày càng tệ, mới nửa năm, bệnh đã ăn sâu vào xương cốt.

“Công chúa đi cầu phúc cho bệ hạ, tấm lòng khiến người người ngưỡng mộ. Sư phụ đang ở điện phía sau,Thiện Chi đưa người đi giải đáp” .

Ta cho người hầu lui đi, nhưng vừa đi được hai bước đã ngửi thấy một mùi hương thơm xộc vào mũi, liền bất tỉnh.

Lúc tỉnh lại ta đang ở trong một căn phòng nhỏ. Tay chân ta bị trói, nằm trên giường.

Dung Diệp đang ngồi trên ghế gỗ cây hoa lê ở góc xa phòng. Hắn thấy ta tỉnh lại hoảng hốt “Diên Ninh, nàng tỉnh rồi”

“Giam giữ ta?” Ta chống cự lại tên đó tới gần mình, ngồi dậy, đôi mắt hận thù nhìn chằm chằm Dung Diệp.

Hăn cười nhạt, vươn tay cởi dây trói.

“Bệ hạ ốm nặng, nhị hoàng tử và tứ hoàng tử hành động liều lĩnh, Diên Ninh chỉ có ở đây mới an toàn, ta không cố ý giam cầm nàng.”

“Thế thì sao?” Ta cười lạnh, giơ tay tát lên mặt hắn.

“Không chung mục tiêu không đi cùng đường. Ta với nhị ca cùng một mục đích, ngươi cùng bọn với Tứ hoàng huynh, sự an toàn của ta thì liên quan gì đến ngươi?”

Da hắn vốn trắng, giờ đây hằn đỏ rõ rệt.

Hắn không tức giận, chỉ thở ra một hơi, ôm lấy ta “Công chúa, đừng ồn ào nữa, được không?”

“Ngôi vị đó ai ngồi cũng được, chỉ có Nhị hoàng tử là không được. Hắn sẽ hại ch_ết nàng. Diên Ninh, Tứ hoàng tử đồng ý với ta rồi, nếu ta giúp người lên ngôi, Tứ hoàng tử sẽ giúp chúng ta rời đi. Lúc đó chúng ta rời xa kinh thành, làm một đôi vợ chồng bình thường, quên đi những chuyện trước kia, cùng nhau sống một cuộc sống giản dị qua ngày được không? Cho dù nàng chỉ muốn chơi đùa với ta cũng được.”

Ngày Dung Diệp giam giữ ta, phụ hoàng băng hà.

Nghe nói Tứ hoàng huynh chiếm giữ hoàng cung, Nhị hoàng huynh bao vây kinh thành. Hai bên ch_ém giế_t ác liệt.

Dung Diệp được Tứ hoàng tử coi trọng, mấy ngày trước hắn bận trông coi ta, mấy ngày này bận đến mức không ghé qua nữa.

“Công chúa, dùng chút cơm đi” Một nha hoàn bưng cơm đến.

Ta chẳng thèm nhìn tới, thẳng tay gạt sạch đống đồ xuống đất. Những thứ đồ có thể đập được trong phòng đều bị ta đập nát hết, mảnh vụn đầy đất.

Cuối cùng vào ngày thứ 7, nhị hoàng huynh và Hàn Mạch Chi đến tìm ta. “Hoàng huynh!” lúc mà cánh cửa mở ra, nước mắt long lanh, ta chạy vào vòng tay của Nhị hoàng huynh.

Mắt huynh ấy tối sầm, nhìn quanh phòng 1 vòng, rồi giơ tay vỗ vai ta “Hoàng muội vất vả rồi.”

Quay về Thần vương phủ, Nhị hoàng huynh chuẩn bị cho ta một bàn đồ ăn ngon. Ta ăn như bị bỏ đói, không còn chút dáng vẻ nào của quý tộc cung đình.

Ánh mắt huynh ấy trầm lặng, mang đầy vẻ dò xét “Khi ở biệt viện đó, Dung Diệp nói gì với muội không?”

Ta chớp mắt “Trong cung tình hình nguy cấp, hắn phải trấn giữ trong cung. Bị bắt giữ mấy ngày, muội chỉ gặp hắn một lần. Hoàng huynh, huynh hỏi ta mấy cái này làm gì.” Ta ngạc nhiên hỏi.