Chương 5

-5-

Ngay từ khi nhìn thấy ảnh, tôi đã biết người phụ nữ đó là ai.

Cựu thư ký của Trần Diên Chi, Mạnh Minh Tuệ.

Trước khi mang thai, tôi là giám đốc kinh doanh của công ty, thường cùng Trần Diên Chi đi giao lưu. Sau khi mang thai, anh ta cảm thấy tôi quá vất vả nên kêu tôi yên tâm ở nhà nuôi con, còn mình thì thuê thư ký.

Chính là Mạnh Minh Tuệ.

Cô ta xinh đẹp nhưng hơi vụng về.

Trần Diên Chi rất rộng lượng bỏ qua điều đó, tôi từng hỏi anh ta tại sao, anh giải thích với tôi: "Nhiễm Nhiễm, sự kiên cường của cô ấy rất giống em."

Khi ấy, tôi đã không để tâm đến điều đó.

Nhưng có một lần, tôi đến công ty mà không nói trước với Trần Diên Chi. Khi đi đến cửa văn phòng, tình cờ tôi nhìn thấy anh ta và Mạnh Minh Tuệ đang nói chuyện gì đó, ánh mắt dịu dàng, đầy chăm chú nhìn người phụ nữ trước mặt.

Thậm chí còn không nhận ra sự xuất hiện của tôi.

Khi về đến nhà, tôi yêu cầu anh ta sa thải Mạnh Minh Tuệ.

Lý do rất đơn giản.

"Em không yên tâm."

Anh cau mày, dùng giọng lạnh lùng nói với tôi: "Nhiễm Nhiễm, em đừng vô cớ gây rối có được không?"

Tôi im lặng nhìn anh ta rồi quay người đi về phòng.

Đợi đến khi anh mở cửa và ôm tôi thật chặt, tôi nhận ra mình đã bật khóc.

Anh ta nhẹ nhàng dỗ dành tôi, nói: “Anh là chồng em, chúng ta quen nhau nhiều năm như vậy, anh chỉ yêu em, em có thể cho anh một chút tin tưởng được không?”

Tôi đã nhìn anh ta rất lâu.

Cuối cùng anh ta cũng gật đầu: “Nhiễm Nhiễm, anh sẽ sa thải cô ấy.”

"Nhưng, em phải tin anh, không ai có thể thay em lay chuyển trái tim anh được."

Sau đó.

Tôi có dấu hiệu chuyển dạ, sớm hơn dự kiến

mười ngày.

Trong bệnh viện, mọi thứ đều đã sẵn sàng.

Quá trình sinh gặp nhiều khó khăn.

Khi phòng mổ mở ra, Trần Diên Chi lao đến giường bệnh của tôi, mặt đầy nước mắt, anh ta nắm lấy tay tôi, run rẩy dữ dội, liên tục hôn lên trán tôi, thì thầm gọi tên tôi hết lần này đến lần khác.

"Nhiễm Nhiễm, không sao rồi, đừng sợ."

Nước mắt anh rơi trên mặt tôi, nóng hổi.

Lúc đó, toàn thân tôi đau đớn tột cùng nhưng trái tim lại tràn ngập tình yêu của anh.

Lúc đó, tôi cảm thấy việc mình phải vượt qua cánh cổng địa ngục vì người đàn ông yêu mình này, cũng không phải là điều thiệt thòi.

Mạnh Minh Tuệ là cái gì chứ?

Có lẽ tôi đã suy nghĩ quá nhiều.

Nhưng tôi quên mất rằng khi một người đàn ông muốn thay đổi ý định thì người khác có cố gắng thế nào cũng không thể ngăn cản được.

Trần Diên Chi đã thay thế Mạnh Minh Tuệ trong công ty.

Nhưng anh ta lại bế ả đàn bà đó lên giường.

Nuông chiều cho đến bây giờ.

Lạnh nhạt nhìn tôi bị che mắt.

Giống như một kẻ ngốc.

Tôi đứng trước cửa sổ kính kiểu Pháp, nhìn về phía khu vườn.

Sau trận mưa lớn đêm qua, hoa đào bị mưa làm ướt, rơi xuống đất, lấm lem bùn đất.

Trông thật bẩn.

Bẩn thỉu như những lời dối trá mà Trần Diên Chi đã nói đi nói lại.

Tôi nghĩ.

Đã đến lúc tôi phải kết thúc cuộc hôn nhân này.

Lúc này, điện thoại vang lên, đầu bên kia là giáo viên của Ấu Ấu với giọng nói đầy sự lo lắng: "Trần phu nhân, Ấu Ấu bị sốt cao, xin vui lòng đến nhà trẻ để đón bé."

(Còn tiếp...)