Chương 1

01.

Chồng tôi, Tống Nguyên Sầm phải đi tới tổng công ty ở Thượng Hải để công tác học tập nâng cao nghiệp vụ trong vòng ba tháng.

Trước khi đi, anh ấy cầm chiếc vali mà tôi đã sắp xếp, mặc bộ quần áo mà tôi đã chọn, và trao cho tôi một nụ hôn tại cửa ra vào.

Con gái tôi, Thanh Thanh, bám lấy anh ấy và nói, "Bố ơi, con cũng muốn", và anh ấy liền ôm cô bé lên và đặt vào má con bé 1 nụ hôn.

"Anh đi nhé."

Tôi nói: "Tới sân bay chụp cho em 1 tấm ảnh nhé"

Không ai biết rằng, điều khởi đầu cho sự sụp đổ của mọi thứ trong tương lai chỉ là một bức ảnh.

Sáu tiếng sau, anh ấy gửi cho tôi một bức hình.

Trong sân bay rộng lớn với người qua lại tấp nập, chỉ có một chiếc vali nằm giữa bức ảnh.

Có dòng chữ kèm theo: "Đã đến Thượng Hải."

Tôi trả lời một từ: "Tốt."

Tôi thuận tay lưu lại bức ảnh và ngắm nhìn chiếc vali cao cấp mà tôi đã đặt trước nửa tháng trên mạng.

Chiếc vali da màu đen trông rất phong độ, tay cầm có hai nút bạc sáng loáng, phản chiếu ra bóng hai người.

Bóng hai người?

Tôi phóng to chiếc khóa bạc và quan sát kỹ lưỡng.

Xác định đó chính là bóng hai người.

Một bóng người cao lớn, tay trái chụp ảnh tay phải nhét túi, mơ hồ có thể nhận ra bóng dáng của Tống Nguyên Sầm.

Còn người đứng cạnh tay phải của anh, dáng người mảnh mai, âu yếm vòng tay qua cánh tay của người đàn ông, rõ ràng là một người phụ nữ.

Tôi để điện thoại xuống tâm trí trống rỗng dựa vào ghế sofa sau đó mới gọi điện cho Tống Nguyên Sầm

Hai cuộc gọi liên tiếp đều báo "Số máy quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được, xin vui lòng gọi lại sau".

Tôi không chần chừ gọi lần thứ ba và cuối cùng được nối máy.

"Chuyện gì vậy?" Giọng của Tống Nguyên Sầm bình tĩnh và điềm đạm.

"Ông xã à, em quên mất không nói với anh, khi anh tới đó nhớ là phải giặt sạch quần áσ ɭóŧ trước nhé."

"...Em có muốn anh mua gì cho em không?"

Tôi cười.

"Anh phát hiện ra rồi à? Mua cho em một bộ quà tặng mới của YSL nhé, mấy cửa hàng ở đây không có bán."

Anh ta thở 1 hơi nhẹ nhõm nói: "Được, còn gì nữa không?"

"Không, sao lúc nãy không nhận điện thoại của em?"

"Trên máy bay hơi mệt, vừa rồi trên taxi anh ngủ quên mất, không kịp nghe máy."

"Sao anh lại ở trên taxi?" Tôi ngạc nhiên và hỏi, "Có chuyện gì thế, không phải tổng công ty tổng đã cử người đón anh sao? Làm sao không được đón?"

"Hôm nay là ngày làm việc họ cũng rất bận, cũng không tiện"

Bên đầu kia điện thoại bất ngờ vang lên tiếng ồn ào, Tống Nguyên Sầm nói nhanh, "Anh cúp máy đây, mệt quá, anh nghỉ một lát."

Tôi liền đáp: "Được, anh nghỉ đi."

Tôi cúp điện thoại, rồi mở cửa sổ trò chuyện với Tiểu Triệu, một nhân viên dưới quyền của Tống Nguyên Sầm.

Tin nhắn mới nhất là mấy ngày trước tôi nhờ Tiểu Triệu nhắc Tống Nguyên Sầm ăn trưa.

Tôi gõ: "Tiểu Triệu, tôi hỏi cậu một chút, phía tổng công ty có sắp xếp người đến đón anh ấy không?"

Người đầu kia điện thoại trả lời ngay: "Có chứ, chị dâu không biết sao. Nhưng mà sếp Tống nói là làm vậy phiền tổng công ty quá, nên đã từ chối."

"Họ sắp xếp nam hay nữ đến đón?"

"Chắc chắn là nam rồi! Làm sao dám sắp xếp một phụ nữ cho người đã có vợ"

Cậu ta đùa cợt nhưng tôi không thể mỉm cười.

"Cậu đưa anh ấy tới sân bay à"

"Phải."

"Cậu có chắc chắn anh ấy lên máy bay không?"

Lần này mất mấy phút sau người ở đầu dây bên kia mới trả lời: "Không, tôi chỉ đưa đến sân bay rồi đi thôi. Có chuyện gì vậy chị dâu."

Tôi nhắm mắt nghĩ một lý do. "Anh ấy không có khả năng tự chăm sóc bản thân, lại nhiều năm không ra ngoài một mình, tôi sợ anh ấy gặp vấn đề gì đó."

Người đối diện trả lời: "Ồ ồ ồ, ra là vậy, chị dâu thật tốt với sếp Tống."

02.

Một năm trước, Tiểu Triệu bắt đầu đi làm sau khi tốt nghiệp. Tiểu Triệu còn trẻ, suy nghĩ còn khá đơn giản, nên không nên có chuyện lừa dối tôi trên phương diện này.

Tôi đã nói lời cảm ơn và tiện tay gửi cho cậu ấy một phong bao lì xì.

Sau ba lần từ chối, đối phương với vẻ mặt lo lắng đã nhận lấy, như thể đã quyết tâm gõ phím: "Chị dâu, là sếp Tống nói không muốn tôi quá mệt mỏi, nên để tôi đi trước."

Tôi rất bình tĩnh, tiếp tục đọc tin nhắn gửi đến từ đối phương.

"Nhưng tôi không về nhanh như vậy, tôi nghĩ... làm biếng một chút, nên ngồi nghỉ bên ngoài sân bay."

"Sau đó tôi thấy một người phụ nữ cùng Tống tổng đi vào sân bay."

"Họ có vẻ rất thân mật."

Tôi trả lời "Cảm ơn", rồi gửi một phong bao lì xì với số tiền lớn hơn, lần này đối phương rất dứt khoát nhận lấy.

Thực sự từ sâu trong lòng mình, tôi không muốn suy nghĩ về chuyện "nɠɵạı ŧìиɧ."

Tôi giữ mình trong sạch, tình cảm vợ chồng nhẹ nhàng, khi đã xác định ở bên một người thì sẽ không còn xem xét người khác.

Tôi và Tống Nguyên Sầm hẹn hò ba năm, kết hôn năm năm, bản thân cho rằng tình cảm vợ chồng không có vấn đề gì.

Có lẽ anh ấy và người phụ nữ kia có chuyện gì cần nói?

Anh ấy không muốn tôi suy nghĩ nhiều nên giấu giếm tôi?

Lúc này, con gái chạy đến và leo lên ghế sô pha, nằm trong vòng tay tôi, "Mẹ ơi, ngày mai cô giáo nói chúng con sẽ lên sân khấu biểu diễn, dặn bọn con tự chuẩn bị bài hát."

Trẻ con đều như vậy, những việc quan trọng luôn để đến phút cuối mới nói.

Tôi đứng dậy tìm cho con bé một bài hát thiếu nhi, và vô tình hỏi: "Ở trường mẫu giáo của con

không phải có cô giáo Tô chuyên dạy các con hát sao? Gần đây học bài gì vậy?"

Con gái trả lời: "Cô Tô gần đây không đến dạy chúng con, nghe cô Trương nói là cô ấy xin nghỉ, đã nhiều ngày không thấy cô ấy."

Tôi đáp lại, tìm ngẫu nhiên bài "Gieo một Mặt Trời" để phát cho con bé học, nhưng trong lòng vẫn đang nghĩ về chuyện của Tống Nguyên Sầm.

Tống Nguyên Sầm rốt cuộc tại sao lại lừa dối tôi?

Người phụ nữ kia rốt cuộc là ai?

Anh ấy đi học thêm nghiệp vụ là thật, nhưng ngoài việc học thêm, còn có chuyện gì khác không?

03.

Mặc dù tôi chỉ là một bà nội trợ, nhưng tôi còn làm nghề tay trái là viết lách, tư duy của tôi khá nhanh nhẹn.

Điều này có nghĩa là ngay cả một chi tiết nhỏ tôi cũng có thể nghĩ ra vô số khả năng, phân tích tính hợp lý và xác suất của kết quả cao nhất.

Và tôi là một người bi quan ngầm, tôi luôn chuẩn bị cho những tình huống xấu nhất để đảm bảo mình không bị đẩy đến bước đường cùng.

Chuyện của Tống Nguyên Sầm cũng vậy, tôi phải chuẩn bị cho tình huống tồi tệ nhất.

Anh ấy ở lại khách sạn tại Thượng Hải do tôi dùng số điện thoại của mình đặt.

Hiện tại chưa có thông báo nào nói rằng đã trả phòng, vì vậy tôi quyết định bay qua đó xem xét, nhưng tôi không chắc anh ấy có đặt khách sạn khác hay không.

Đúng vào lúc này, bất ngờ xuất hiện thông báo khấu trừ phí sau khi check-in khách sạn, làm tôi thở phào nhẹ nhõm.

Tống Nguyên Sầm sẽ ở đây suốt ba tháng để học tập, tôi cũng không cần lo lắng anh ấy sẽ đi đâu, thời gian của tôi còn khá dồi dào.

Tôi nhắm mắt suy nghĩ về các bước tiếp theo.

Quan trọng hơn, tôi cần suy nghĩ mối quan hệ tám năm của chúng tôi cuối cùng sẽ đi về đâu.

Tính cách của tôi khá điềm tĩnh, nhưng trong những việc lớn tôi luôn rất quyết đoán, nói là làm, không bao giờ trì hoãn.

Tôi không thể chịu đựng những điều khuất tất trong mắt mình, chuyện của Tống Nguyên Sầm tôi nhất định phải giải quyết thật tốt.

Nếu anh ấy thực sự có vấn đề tôi sẽ khiến anh ta hối hận vì đã sống trên đời này.