Chương 5

Dư Đàn gạt tâm trạng hụt hẫng đi rồi nhoẻn môi nở nụ cười tuy bối rối nhưng không hề bất lịch sự với Tạ Chi Dục.

Tạ Chi Dục nom cực kỳ thảnh thơi, chẳng đem theo hành lý gì, ai không biết còn tưởng anh chỉ tới sân bay để dạo một vòng mà thôi.

Chẳng có gì lạ khi cậu ấm nhà giàu như anh rảnh rỗi thế này, mà anh cũng thường xuyên làm ra những hành động khác người. Vào năm học lớp mười một, một hôm nọ Tạ Chi Dục bỗng dưng bảo muốn đi Nhật Bản ngắm hoa anh đào, mới phán vào tiết một buổi sáng thôi mà ngay giờ giải lao sau đó đã kéo Dư Đàn đi rồi. Máy bay mà anh xem như nhà mình, chuyện đó xảy ra không chỉ mới lần một lần hai.

Đang lúc Dư Đàn tư lự không biết nên mở lời thế nào, Tạ Chi Dục nhìn bó hoa trên tay cô với vẻ chê bai: "Chậc, có tâm thì cũng có đấy nhưng ông đây chả thích hoa hướng dương chút nào đâu."

Thế rồi anh lười biếng nhìn thẳng vào mắt Dư Đàn, dáng vẻ đầy nhởn nhơ: "Cho cậu thêm một cơ hội nữa, tặng tôi bó khác đi."

Anh vẫn như thế.

Vẫn là mùi hương quen thuộc, vẫn được đắp nặn bằng cách điều chế cũ, vẫn là Tạ Chi Dục thân quen, vẫn là một anh chàng cực kỳ vênh váo.

Mùi chanh xanh thoang thoảng vương vấn khắp người Dư Đàn tựa một cốc nước đá bốc hơi lạnh giữa mùa hè. Là mùi của Tạ Chi Dục.

Thời cấp ba cô thấp hơn anh cả một khúc, bây giờ dù đi giày cao gót thì tầm mắt của cô vẫn vỏn vẹn chỉ ngang cổ anh mà thôi.

Dư Đàn chìa tay về phía Tạ Chi Dục: "Được thôi, đưa tiền đây tớ mua cho."

Tạ Chi Dục tặc lưỡi: "Làm gì mà keo kiệt thế hả."

Dư Đàn làm bộ ung dung: "Cậu về lúc nào thế? Sao chẳng nói với tớ một tiếng?"

Nói rồi cô định rút tay về, chẳng thể ngờ được Tạ Chi Dục lại nhanh chóng nắm lấy cổ tay cô.

Lòng bàn tay nóng bừng như ngọn lửa rực cháy bao trùm lên làn da lành lạnh của cô. Hơi ấm ấy truyền vào huyết quản, chạm đến trái tim cô.

Dư Đàn ngây ra như phỗng.

Tạ Chi Dục lấy một hộp quà nhỏ được đóng gói rất đẹp ra khỏi túi rồi đặt vào lòng bàn tay Dư Đàn, tiếp đó buông tay cô ra.

Dư Đàn ngạc nhiên thốt: "Cho tớ hả?"

"Ờ." Nụ cười của Tạ Chi Dục càng khinh khỉnh hơn: "Tớ chưa nói tiếng nào mà cậu đã tới đón rồi, tớ mà báo thật thì chắc cậu vác cả kiệu bát cống* tới rước tớ về luôn ấy nhỉ?"

*Kiệu bát cống: Là kiệu rước tám người khiêng, loại kiệu rước này dùng để rước tượng thánh hoặc thần vị nên được gọi chung là kiệu thần.

Dư Đàn cụp mắt nhìn hộp quà nhỏ trên tay, đáp tỉnh rụi: "À thì, tớ tới đây có phải để đón cậu đâu."

Giọng điệu cô có phần ngây thơ vô số tội nhưng chẳng hiểu sao lại chứa đựng chút gì đó tủi thân.

Hình ảnh vừa thấy hồi nãy lại hiện về trong tâm trí làm đầu cô buôn buốt như bị kim đâm.

Tạ Chi Dục giật quà lại từ tay Dư Đàn: "Thế thôi, không cho cậu quà nữa."

Dư Đàn bật cười: "Tạ Chi Dục, sao cậu vẫn ấu trĩ như hồi xưa thế hả?"

Cô đang nói chuyện thì điện thoại đổ chuông, người gọi đến là Lục Ngạn.

Dư Đàn nhìn Tạ Chi Dục rồi xoay người nghe máy.

Giọng điệu bình thản của Lục Ngạn truyền đến từ đầu dây bên kia điện thoại: "Em tới sân bay rồi à?"

Mãi đến tận lúc lên xe, gã mới nhìn thấy tin nhắn cô gửi.

Dư Đàn bỗng thấy buồn tủi vô cùng, đáp lí nhí như muỗi kêu: "Ừm."

Lục Ngạn hỏi: "Sao không gọi anh?"

Dư Đàn: "Ở đây đông người như vậy, em gọi anh kiểu gì?"

Lục Ngạn ra chiều bất đắc dĩ: "Em cũng biết đông người hả? Ngốc quá, muốn tới mà chẳng nói trước với anh gì cả. Hồi nãy anh không xem điện thoại nên không biết em tới."

Dư Đàn dịu giọng: "Giờ địa vị của anh đã khác, bận đủ thứ chuyện, em không trách anh đâu."

Lục Ngạn mỉm cười: "Ngoan nào, đừng dỗi nữa, anh bảo trợ lý quay lại đón em nhé. Giờ anh có việc đột xuất phải đến studio xử lý gấp, thế nhé."

"Khoan đã!" Dư Đàn không cho gã cúp máy: "Lục Ngạn, người đi cạnh anh em vừa thấy ở sân bay là Trần Trân đúng không?"

Lục Ngạn khựng lại một giây mới đáp: "Phải, là cô ấy."

Dư Đàn chất vấn: "Vậy anh không muốn giải thích gì với em à?"

Hiếm khi Lục Ngạn lặng thinh như vậy, một lúc sau gã mới bảo: "Dư Đàn, ngày mai chúng ta đính hôn rồi, em đừng nghĩ ngợi linh tinh được không?"

Dư Đàn: "Nhưng mà..."

Lục Ngạn: "Thôi nào, khi nào xong việc anh sẽ qua với em."

Dư Đàn quả quyết ngắt lời gã: "Nhưng em thấy anh ôm vai Trần Trân. Hai người là người yêu cũ mà, anh và cô ấy thân thiết quá rồi đấy?"

Tính cách cô luôn thẳng thắn như vậy, có gì nói đó, không thích giấu giếm.

Lục Ngạn vặn lại: "Vậy chắc em cũng thấy sân bay chen lấn đủ kiểu, cô ấy suýt ngã xuống chứ?"

Giọng điệu Dư Đàn gay gắt thấy rõ: "Thế anh có thấy em suýt ngã không?"

Lục Ngạn thở dài như thể không muốn nói nữa: "Dư Đàn à, anh không muốn cãi nhau với em lúc này, có những việc khó nói qua điện thoại lắm nhưng anh thề anh không thẹn với lương tâm mình. Em đợi ở sân bay một lát, khoan hãy đi, anh bảo trợ lý tới đón em, ngoan nào."

"Em không muốn!"