Chương 53: Niềm vui không trọn vẹn

Mẹ anh cuối cùng cũng được chôn cất gần mộ của ba. Vì đó là đều ông mong muốn.

Lục Tử Ngôn đặt bó hoa xuống mộ bà.

Đồng Tịch nhìn cảnh tượng này mắt cay cay. Một người cho đi không hề nhận được sự hồi đáp. Còn một người cứ chạy theo tình yêu mù quáng. Đến cuối cũng chẳng ai có gì cả.

Cô ngẩng mặt lên nhìn anh, tay siết chặt lấy tay anh.

“Ông xã! Mọi chuyện đã qua rồi. Anh cũng đừng buồn nữa.”

“Ừm! Về thôi.”

Hai người rời khỏi nghĩa trang. Chuyện đã qua cứ để nó chôn vùi trong quá khứ. Còn hiện tại, tương lai mới là quan trọng nhất.

[…]

Bà nội Lục dạo thời gian gần đây nhớ ra rất nhiều chuyện trong quá khứ. Dường như được sống cạnh người mình yêu thương đã giúp bà thả lỏng nên dần hồi phục.

Hôm nay, Tần Tề vừa đến đã bị bà gọi lại hỏi một câu khiến ai cũng bật cười.

“Tiểu Tề! Cháu già đến nơi rồi vẫn chưa cưới vợ à.”

Tần Tề bắt đầu hoài nghi bản thân mình. Cái gì bà cũng không nhớ mà lại nhớ cháu già rồi vậy bà.

Lục Tử Ngôn vỗ tay lên vai Tần Tề.

“Chấp nhận đi.”

“…” Tần Tề.

Bà lại cười rất tươi.

“Bà tìm tiểu tiên nữ! Tìm tiểu tiên nữ.”

Tần Tề nhìn đến ngây ra. Tiểu tiên nữ ở đâu ra vậy?

Lục Tử Ngôn khẽ cười.

“Là vợ tôi. Vừa gặp lần đầu bà đã gọi như vậy.”

Tần Tện như đã hiểu đi theo Lục Tử Ngôn vào trong.

Lại nghe giọng bà hốt hoảng.

“Tiểu tiên nữ! Tiểu tiên nữ.”

Lục Tử Ngôn vội vàng chạy lên bậc thang ôm lấy cô.

Đồng Tịch vừa rồi bước xuống có hơi choáng nên đã ngồi xuống bậc thang.

“Em có sao không?”

Anh nhìn sắc mặt cô trắng bệch càng thêm lo lắng.

“Anh đưa em đến bệnh viện.”

“Em không sao thật mà.”

Mặc kệ cô có chịu hay không anh đã bế cô lên.

Tần Tề hiểu được ý bước theo sau.

“Bà ở nhà. Bọn cháu đi mua kẹo đường cho bà.”

Bà vỗ tay, gật đầu.

“Kẹo đường, kẹo đường.”

***

Bệnh viện quốc tế Lăng Thành.

Anh đưa cô vào phòng bệnh kiểm tra.

Người đó là bạn của Tần Tề hồi cấp ba. Không ngờ hôm nay lại gặp nhau.

Lúc đầu, anh ta có chút quen mắt nhưng không nhớ đã gặp ở đâu. Nhưng khi nữ bác sĩ đó lên tiếng là anh ta nhận ra ngay.

Hai người ở bên ngoài ngồi chờ kết quả.

Lúc này, nữ bác sĩ đi ra tháo khẩu trang xuống.

“Chúc mừng Lục tổng! Phu nhân có thai rồi.”

Lục Tử Ngôn nghe mà ngẩn người. Anh được làm ba sao? Anh nhìn vào trong phòng bệnh, đứng dậy bước nhanh vào trong.

Tần Tề nhìn mà cười đến rơi nước mắt. Boss Lục cũng có lúc trong bộ dạng này sao.

Rất nhanh liền khựng lại ngồi ngay ngắn.

“Xin lỗi! Tôi không cố ý.”

Nữ bác sĩ ấy tên Hà Ngọc Thu.

“Bác sĩ Tần vẫn chưa kết hôn sao?”

Tần Tề gãi gãi đầu.

“Haha… Vẫn chưa có ai nguyện ý ở bên một bác sĩ quèn như tôi.”

Hà Ngọc Thu ngồi xuống bên cạnh.

“Tôi vẫn chưa kết hôn. Hay là, chúng ta thử hẹn hò đi.”

“…” Tần Tề kinh ngạc nhìn sang.

[…]

Lục Tử Ngôn vừa bước vào trong đã không kiềm được cảm xúc.

“Bà xã! Em thấy thế nào rồi.”

Đồng Tịch khẽ cười, ánh mắt hạnh phúc. Cô nắm lấy tay anh đặt lên bụng nhỏ.

“Anh vui không?”

Lục Tử Ngôn hôn nhẹ lên môi cô.

“Cám ơn em.”

Đồng Tịch biết anh rất vui. Cô cũng vậy… Một gia đình trọn vẹn nhất.

Nhưng hiện tại, cô vẫn phải ở đây nghỉ ngơi để bác sĩ kiểm tra một lần nữa.

Sau khi Đồng Tịch ngủ, anh mới ra ngoài. Vì vừa rồi, ánh mắt của Tần Tề rõ ràng là có chuyện khó nói.

Anh nhẹ nhàng khép cửa lại.

“Đã xảy ra chuyện gì?”

“Cậu theo tôi vào đây. Bác sĩ Hà sẽ nói rõ ràng hơn.”

Hai người đến căn phòng đối diện mở cửa bước vào.

“Lục tổng! Mời anh ngồi.”

Lục Tử Ngôn ngồi xuống ghế đối diện.

Anh nhìn hồ sơ trên bàn.

“Cô ấy thế nào”

Hà Ngọc Thu nhìn anh. Không có biểu cảm gì khác. Chắc hẳn anh là con người rất trầm ổn.

“Lục phu nhân mắc chứng thiếu máu cục bộ khi mang thai.”

Nghe đến đây, tay anh siết chặt lại.

Hà Ngọc Thu nói tiếp.

“Hiện tại, thai nhi vẫn còn nhỏ nên không ảnh hưởng gì nhiều. Nhưng mỗi lúc một lớn sẽ khiến tình trạng trở nên nghiêm trọng hơn. Và nguy hiểm hơn là, tính mạng của hai người đều khó giữ. Nói ra có chút tàn nhẫn nhưng tôi khuyên nên bỏ đứa bé đi.”

Lục Tử Ngôn nhắm mắt gật đầu. Phải bảo đảm sự bình an cho Đồng Tịch trước đã.

Lúc này, cánh cửa mở ra giọng nói yếu ớt.

“Tôi không chấp nhận. Tôi muốn giữ đứa bé lại.”

Lục Tử Ngôn xoáy người lại, vội vàng đứng dậy đi về phía cô.

“Tịch Nhi! Em sao lại đến đây.”

Cô níu chặt tay anh run rẩy, nước mắt nhoè đi.

“Tử Ngôn! Anh đừng bỏ con. Em không muốn… Nó là tình yêu của chúng ta. Em không muốn. Em không muốn.”

Lục Tử Ngôn ôm chặt cô vào lòng.

“Ngoan! Bình tĩnh lại Tịch Nhi.”

Đồng Tịch vẫn lẩm bẩm nước mắt nóng hổi ướt đẫm cả mảng áo anh.

“Em sẽ không sao. Cầu xin anh đừng ghét bỏ con mà.”

Lục Tử Ngôn mím chặt môi.

“Anh không ghét bỏ con. Đừng khóc.”

Tần Tề cùng Hà Ngọc Thu nhìn nhau, mắt cũng cay cay. Tưởng rằng sẽ hái được quả ngọt nhưng cuối cùng lại không được trọn vẹn.