Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Kết Hôn Chớp Nhoáng Ông Xã Cực Phẩm

Chương 40: Đàm phán với Hàn Nhược Tuyết

« Chương TrướcChương Tiếp »
Hàn Nhược Tuyết quay đầu lại nhìn cửa vào phòng họp, mà Hàn Vũ Phàm và Mặc Vũ Nhu cũng tức giận nhìn cánh cửa kia, rốt cuộc là ai lại tới phá hỏng chuyện tốt của bọn họ?

Mặc Vũ Nhu càng vô cùng tức giận, thật vất vả mới thoát khỏi Đường Ninh, lại không nghĩ rằng bọ ngựa bắt ve chim sẻ núp sau, còn có người khác muốn tranh giành với cô ta.

Không khí trong phòng họp bỗng nhiên vô cùng căng thẳng, mà lúc này, cửa của phòng họp cũng bị người vừa tới đẩy ra thật mạnh. Ngay sau đó, một bóng người sáng sủa lọt vào ánh mắt mọi người.

Đường Ninh!

Vậy mà lại là Đường Ninh!

Lại là Đường Ninh!

Hàn Nhược Tuyết bỗng nhiên nắm chặt nắm tay, không nghĩ tới Đường Ninh vậy mà lại một lần nữa thuyết phục được Mina, quay lại đâm một đao. Mà hai người Mặc Vũ Nhu và Hàn Vũ Phàm dường như cũng đứng lên cùng một lúc.

Chuyện này là không thể nào, Đường Ninh đã bị loại trừ, rốt cuộc cô ta đã làm gì, vậy mà lại làm cho Secret quyết định dùng cô ta một lần nữa?

“Sau khi suy nghĩ nhiều lần, Secret nhất trí quyết định vẫn mời Đường Ninh làm người mẫu của chúng tôi.” Mina lớn tiếng công bố với mọi người, ánh mắt ngả ngớn nhìn mấy người trước mặt, “Đây cũng là nghệ sĩ của Thiên Nghệ mấy người, nhưng mà tôi lại không cảm thấy mấy người vui mừng một chút nào, chẳng lẽ Đường Ninh không phải người mẫu của Thiên Nghệ mấy người sao?”

“Đường Ninh, rốt cuộc cô dã dùng thủ đoạn gì, tại sao cô lại muốn cướp bìa mặt tạp chí của tôi?” Mặc Vũ Nhu không thể nhịn được nữa, chất vấn Đường Ninh.

“Bìa mặt tạp chí của cô?” Đường Ninh vẫn giữ nguyên nụ cười, khiến người ta không nhìn ra được sự sâu sắc của cô, “Dựa vào sự nỗi tiếng của tôi để ra nước ngoài, dùng mánh khóe để cạnh tranh với tôi trên sân khấu, tạo chủ đề để trần áp scandal của mình, sau khi tới nước ngoài rồi thì lại loại bỏ những người làm việc cho mình, đá tôi ra ngoài, bôi nhọ hình tượng của tôi ở trước mặt đối phương hợp tác, bịa đặt sơ yếu lý lịch của tôi.

Bìa mặt tạp chí này, chính là thuộc về cô như vậy sao?”

“Tôi chỉ là lấy lại những thứ thuộc về mình, tôi chỉ tìm lại sự công bằng thuộc về mình.”

“Cô dựa vào bồi cảnh để dẫm lên tôi rồi trèo cao là bản lĩnh của cô, mà tôi dựa vào năng lực của mình, lấy bìa mặt về là năng lực của tôi, tôi không cướp của ai… Nhưng mà, đừng ai nghĩ đạp lên đầu tôi, chỉ đơn giản như vậy.”

Đường Ninh nói mấy lời này, từng chữ từng chữ âm vang, vô cùng có lực, làm cho Mina từng hiểu lầm cô phải hoàn toàn lau mắt mà nhìn.

Tính cách mạnh mẽ quá!



“Đường Ninh, tôi đã nói rồi, bây giờ là thời khắc mắu chốt của Vũ Nhu, toàn bộ Thiên Nghệ đều nên giúp cô ấy vượt qua cửa ải khó khăn này.” Hàn Vũ Phàm tức giận dị thường, gây khó dễ cho Đường Ninh, “Cô có thể đừng ích kỷ như vậy hay không?”. truyện tiên hiệp hay

“Tại sao cô ta gặp khó khăn, còn không phải do anh ban tặng sao? Tôi đã nói rồi, anh muốn nâng đỡ cô ta thế nào thì tôi cũng không sao cả, cũng không quan tâm, nhưng…muốn dẫm lên tôi để trèo cao thì tôi sẽ chỉ làm cô ta rơi xuống càng thảm hại hơn thôi.”

“Đường Ninh, vừa rồi Mina nói…chỉ cần cô nhả ra, Vũ Nhu vẫn có thể chụp tạp chí Secret. Cô ấy không có thời gian, cô ấy còn sắp tham gia cuộc tuyển chọn mười người xuất sắc nhất hàng năm nữa.”

“Tại sao tôi phải đồng ý? Cô ta có khó khăn là chuyện của cô ta, tôi có nghĩa vụ phải hỗ trợ sao? Điều nào trong pháp luật quy định vậy?” Đường Ninh buồn cười hỏi, “Không phải chị Nhược Tuyết rất có năng lực sao? Để chị ấy đi nhận tạp chí khác đi…”

“Đường Ninh, cô đừng quá đáng.” Hàn Nhược Tuyết tức đến mức dậm chân.

Mina lười nhìn người của Thiên Nghệ nội chiến, chỉ vỗ vỗ bả vai của Đường Ninh rồi nói với cô: “Đường Ninh, tôi chờ cô nửa tiếng. Nửa tiếng sau, cô nói cho tôi quyết định của cô, rốt cuộc là chụp một mình hay là để Mặc Vũ Nhu tham dự.”

“Cảm ơn cô, Mina.” Đường Ninh gật đầu. Vừa đúng lúc, có một £ TA ` z ˆ xế `. 3 ^ ` ^ `.-.+ số việc mà nêu có người ngoài ở đây thì cô còn khó nói.

“Tôi để lại mấy vệ sĩ ở cửa cho cô, nếu có người muốn có ý đồ gây rối với cô, cô cứ trực tiếp hô to một tiếng.”

Đường Ninh mỉm cười lần nữa, ý bảo phía sau cô còn có chị Long và Lâm Vi, chưa chắc sẽ chịu thiệt thòi. Mà Hàn Nhược Tuyết thấy Mina ra cửa, lập tức chống tay lên mặt bàn rồi hỏi Đường Ninh: “Rốt cuộc cô muốn thế nào?”

“Đây không phải là thái độ cầu xin người khác.” Đường Ninh không kiêu ngạo không siểm nịnh mà đối mặt với Hàn Nhược Tuyết, “Em trai cô làm chuyện gì, trong lòng cô biết rõ, trong cái giới này nâng đỡ người cao, dẫm đạp người thấp, chúng ta đều biết rõ. Tôi biết bây giờ tôi nói gì với mấy người đều là vô dụng, nếu như hai bên đều ghét nhau thì cần gì phải hợp tác? Máy người…còn đi cầu xin người khác?”

Hai mắt Hàn Nhược Tuyết đỏ lên, nhưng mà lúc này cô ta không còn cách nào.

Dù sao thì cô ta cũng là người đại diện của công ty khác, tùy tiện nhúng tay vào chuyện của Thiên Nghệ đã là trái với hợp đồng, cô ta không thẻ trợ giúp Mặc Vũ Nhu quá mức.

Hơn nữa, cơ hội sao có thể là nói có liền có?

Cho nên, cô ta chỉ có thể hạ thái độ mềm mỏng: “Nói yêu cầu của cô đi, Đường Ninh, quá tuyệt tình thì mọi người đều chịu thiệt.”

“Mặc Vũ Nhu nói đây là tôi đang cướp đồ của cô ta.”



“Không phải, là Mặc Vũ Nhu cần cô dìu dắt.” Hàn Nhược Tuyết cắn răng trả lời Đường Ninh. Trên thực tế, trong lòng hận không thể lập tức làm cho cô biến mắt.

Nhưng mà trong lòng Đường Ninh làm sao lại không nghĩ như vậy chứ? Chẳng qua, mấy người này năm lần bảy lượt khıêυ khí©h làm cô hiểu rõ một chuyện, không thể giảng đạo lý với đám người này thì bèn liền cố gắng tìm lợi ích. Cho nên cô liếc mắt nhìn Mặc Vũ Nhu đang không phục một cái, sau đó nhẹ nhàng nhướng mày: “Tôi có thể cho Mặc Vũ Nhu cơ hội này, nhưng mà… Tôi có điều kiện.”

“Cô nói đi. “Hàn Nhược Tuyết nén giận nói.

“Tôi muốn lời hứa của Thiên Nghệ, từ nay về sau, toàn bộ đại ngôn tôi hợp tác do tôi tự lựa chọn. Nói một cách khác, tôi muốn nhận cái gì thì nhận cái đó, Thiên Nghệ không có quyền can thiệp, cũng không thể sắp xếp cho tôi nội dung công việc mà tôi không đồng ý.” Đường Ninh trực tiếp nói.

“Chuyện này không có khả năng.” Hàn Nhược Tuyết rất rõ ràng, “Như này với giải ước hay là mở phòng làm việc cá nhân cho cô thì có gì khác nhau?”

“Cô có thể không đồng ý, dù sao thì cuối cùng tôi vẫn sẽ có được cái kết quả này, nhưng mấy người chắc chắn Mặc Vũ Nhu có thể chờ được tiếp sao?”

Hàn Nhược Tuyết liếc mắt nhìn Hàn Vũ Phàm một cái, hai người cúi đầu suy nghĩ một phen. Cuối cùng, Hàn Nhược Tuyết nói với Đường Ninh: “Tôi nhiều nhất chỉ đồng ý cho cô quyền lên tiếng, cũng chính là không tùy ý sắp xếp nội dung công việc của cô. Còn về dự án mà cô muốn hợp tác, công ty cần phải quyết định, nếu không, cô tùy tiện tiếp nhận đủ các loại, danh dự của công ty thì phải làm sao?”

“Đường Ninh, không có nghệ sĩ nào có thể leo lên đầu công ty.”

“Công ty có thể quyết định, nhưng mà… tôi muốn tất cả các giám đốc điều hành cấp cao đưa ra quyết định cuối cùng, bởi vì tôi không có niềm tin vào Hàn Vũ Phàm.”

“Công ty nhà người khác đều đưa tài nguyên tốt đến trước mặt nghệ sĩ, tôi không xin mấy người cho tôi tài nguyên, tôi chỉ cần mấy người… không ngang ngược can thiệp, còn có một việc…

không buộc chặt Mặc Vũ Nhu.”

Hàn Nhược Tuyết cười lạnh, cô ta cũng không tin Đường Ninh còn có thể trở mình. Chẳng qua chỉ là một thành tích nhanh chóng, chờ đến lúc địa vị của Mặc Vũ Nhu lên cao, Thiên Nghệ muốn bôi đen một nghệ sĩ thì có gì khó khăn chứ? Đến lúc đó, cô ta lại tạo một chút phiền toái cho Đường Ninh ở trong giới, cô ta cũng không tin Đường Ninh có thể thật sự thuận buồm xuôi gió.

Cho nên đồng ý chỉ là kế sách tạm thời.

Nếu không thể trực tiếp dẫm lên Đường Ninh, như vậy… khiến cho cô ta và Mặc Vũ Nhu cạnh tranh trên cùng một sân khấu.

Ngược lại thật ra cô ta muốn nhìn một chút, có người đại diện kim bài là cô ta ở đây, Đường Ninh có thể chuyên nghiệp hơn Mặc Vũ Nhu hay không.

“Tôi đồng ý với cô.” Hàn Nhược Tuyết gật đầu đồng ý.
« Chương TrướcChương Tiếp »