Chương 4: Tôi chết anh vong

Ăn cơm tối xong, trời đã hoàn toàn tối đen, Đỗ Nhược Phong gọi Lộ Ninh cùng cô tới Tinh Cảng chạy hai vòng giải sầu, biết cô không có xe nên tìm một chiếc McLaren P1 cho cô chơi.

"Cha tớ mà biết sẽ mắng tớ mất." Mặc dù nói như vậy, nhưng Lương Tư Mẫn vẫn xách túi xách của mình đi lên: "Khó khăn lắm ông ấy mới đồng ý trả Đại Ngưu lại cho tớ, vì đây là của anh trai tặng tớ, kết quả vừa ra khỏi cửa đã bị đυ.ng xe, ông ấy chắc chắn sẽ không trách người đυ.ng xe với tớ có mắt như mù, mà chỉ trách tớ.”

Càng nói cô càng tức giận: "Quý Dương đúng là có bệnh, đường rộng như vậy mà nhất định phải chạy về phía tớ, ánh mắt kém như vậy thì lái xe cái gì, loại sát thủ đường đi như cậu ta nên thi lại bằng lái đi.”

Đỗ Nhược Phong không nhịn được cười cười: "Gần đây thấy cậu trầm tính như vậy tớ còn tưởng cậu muốn đổi tính, hiện tại mắng Quý Dương như vậy lại có chút hoạt bát sinh động, cậu ấy à, rốt cuộc là hận cậu ta hay là yêu cậu ta đây.”

"Ngay cả cậu cũng muốn vũ nhục tớ.”

"Không có, chỉ là tớ thấy cậu thật ra cũng không chán ghét Quý Đình như vậy, cần gì phải đối nghịch với cậu ta mãi.”

"Ai nói tớ không chán ghét cậu ta? Tớ chỉ là cảm thấy tuy cậu ta đáng ghét, nhưng cũng chỉ là vì tam quan không hợp, so với Chu Lăng Côn loại ngụy quân tử ra vẻ đạo mạo kia thì Quý Dương chính là thánh mẫu Maria.”

"Cười chết mất, cậu đang so sánh kiểu gì vậy.”

Đỗ Nhược Phong lái xe chở cô tới Tinh Cảng: "Xe Thần, ngài cứ ngồi tạm ở xe Maserati của tớ, đêm nay Tinh Cảng này tớ bao hết, ngài thoải mái chơi đi.”

Đến nơi, người phụ trách của Tinh Cảng đi tới chào hỏi, tươi cười nói: "Ôi, Lương tiểu thư đã về rồi sao! cô tới đây thật sự là vinh dự cho kẻ hèn này.”

Đỗ Nhược Phong nghiêng đầu "chậc" một tiếng: "Hình tượng thần tài của cậu vẫn không thay đổi!”

Lương Tư Mẫn cười cười, cầm chìa khóa xe.

Đêm nay tâm trạng cô không tốt, chỉ muốn phát tiết, trên đường đua cuối cùng chỉ còn lại một chiếc xe của cô, giống như một giây sau có thể cất cánh.

"Nếu cậu ấy mà kết hôn với Quý Kiêu Nam, nhà họ Quý sẽ sầu chết mất!" Đỗ Nhược Phong tháo mũ bảo hiểm xuống, nói với Lộ Ninh.

Lộ Ninh cũng ôm mũ bảo hiểm, từ trên xe xuống, lấy bình nước uống một ngụm: "Cậu ấy kết hôn với nhà nào thì nhà đó cũng sẽ sầu.”

"Ồ, cũng đúng.”

"Cậu đoán cậu ấy và Quý Kiêu Nam có phát ra tia lửa nào không?" Không hiểu sao Đỗ Nhược Phong cảm thấy chuyện này cũng không phải hoàn toàn không sảy ra.

Lộ Ninh lại lắc đầu: "Tớ tình nguyện tin tưởng cậu ấy và Quý Dương có thể thành đôi còn có khả năng cao hơn.”

"Ha ha ha, đừng để Mẫn Bảo nghe thấy, cậu ấy sẽ cảm thấy cậu đang nguyền rủa cậu ấy.”

"Suỵt, nhỏ giọng một chút, tớ chỉ là trời sinh thích nghe chuyện thôi, thật ra trước kia lúc đi học, có rất nhiều người vụиɠ ŧяộʍ ship hai người bọn họ, bây giờ còn có chứng cớ, viết cái gì mà văn đồng nhân gì gì đó đó." Lộ Ninh nhỏ giọng tiết lộ.

Đỗ Nhược Phong không học sơ trung cùng các cô, "Thật hay giả?”

Lộ Ninh: "Thật đó, viết văn đồng nhân của bạn học khá xấu hổ, nhưng việc này là do chính Lương Tư Mẫn dẫn đầu, lúc cậu ấy lên sơ trung học văn không tốt, nói cũng không lưu loát, thầy dạy ngữ văn liền tự mình phụ đạo cậu ấy, sau đó còn giao bài tập, bảo cậu ấy mỗi ngày viết ít nhất 800 chữ tùy bút, viết cái gì cũng được, nhật ký hay cảm tưởng gì đó, nhàn thoại vân vân, cậu biết Mẫn Bảo của chúng ta viết cái gì không?”

"Cái gì?”

"Cậu ấy viết lại chuyện giữa mình và Quý Dương, trong nhất ký còn viết mình đánh Quý Dương tơi bời, thấy giáo chỉ muốn cậu ấy rèn luyện một chút ngữ cảm, nhưng cậu ấy lại tích cực, dùng từ rất sinh động, khuyên mấy lần cậu ấy không nghe, cũng cứ kệ cậu ấy, kết quả sau đó cuốn vở bị Thẩm Minh Duật nhặt được, cậu ta là anh em tốt của Quý Dương, đọc xong cả đám cười không chịu nổi, còn truyền đi khắp nơi suốt thời gian nghỉ trưa làm kinh động tới chủ nhiệm lớp, lúc ấy mười mấy người bị phạt đứng, đám người Thẩm Minh Duật và Quý Dương đều vô cùng đẹp trai, đứng đó phạt quá nổi bật khiến toàn trường đều biết, lúc ấy còn có người bỏ số tiền lớn muốn mua nhật ký của Lương Tư Mẫn, Mẫn Bảo ngại mất mặt, ai cũng không cho xem, sau đó bọn họ liền bắt đầu tự viết, viết đối thủ một mất một còn đối đầu hằng ngày, không biết ai càng viết càng lệch, viết tới con của hai người họ.”

Đỗ Nhược Phong cười ha ha hai tiếng, giơ ngón tay cái lên: "Như vậy cũng được sao.”

Chờ Lương đại tiểu thư rốt cục chơi vui vẻ quay lại đã chín giờ tối.

Ánh mắt quái dị của hai người nhìn chằm chằm vào Lương Tư Mẫn đang đi về phía bọn họ, càng nhìn càng cảm thấy cô là một đại mỹ nhân da trắng xinh đẹp, đôi chân dài cùng với vẻ dã tính trên người, rất thích hợp với loại đàn ông bụng dạ đen tối lại có du͙© vọиɠ khống chế cực mạnh như Quý Dương.

Giờ khắc này, Đỗ Nhược Phong có chút hiểu được niềm vui của việc ship cp.

"Tớ phải về rồi, cha tớ hạn chế giờ về nhà của tớ, hiện tại tớ là một con chim trong l*иg không có tự do." Lương Tư Mẫn buồn bực nói: "Cuộc sống thật nhàm chán.”

Đỗ Nhược Phong dắt tay cô đi về phía xe mình, muốn đưa cô về nhà, vừa đi vừa nói: "Nếu cậu muốn làm kết thông gia với nhà họ Quý, cậu đã từng suy nghĩ tới... Quý Dương chưa? Hai người quen nhau lâu như vậy, lại hiểu rõ lẫn nhau, vừa rồi cậu còn khen cậu ta là thánh mẫu Maria đấy!”

Vẻ mặt của Lương Tư Mẫn như bị sét đánh, cô giơ tay quơ quơ trước mắt cô ấy: "Cậu tỉnh táo một chút, cho dù tớ nghĩ quẩn, đầu óc Quý Dương bị sét đánh cũng nghĩ quẩn kết hôn với tớ thì hai bọn tớ ở cùng nhau chắc không đến vài ngày là có thể lên kênh pháp luật.”

Vợ chết/ Chồng mất tích.

Gọi tắt là: Tôi chết anh vong.